Nguyên Thuần hơi khom người xuống, tỏ vẻ không dám. Cổ họng của nàng đã bị hủy, có lẽ vì năm đó khi ám sát không muốn bị nhận ra nên đã cố ý làm hỏng. Sở Kiều không biết hắn đã biết việc này nên đã dặn dò hắn không được hỏi tới, miễn cho Nguyên Thuần thương cảm.
“Không có việc gì, ta chỉ tới thăm ngươi một chút.”, Yến Tuân nhấp một ngụm trà, nhẹ giọng nói.
Nguyên Thuần gật đầu, coi như đã biết, cũng không tỏ vẻ gì. Thu Thủy lo lắng cho nàng, lặng lẽ thay nàng tiếp đãi khách quý. Nguyên Thuần thầm nghĩ trong lòng bản thân vẫn chưa hoàn thành bài khóa buổi sớm, thấy Yến Tuân cũng không có ý định rời đi, nên đã hành lễ, rồi tiếp tục quay trở về tụng kinh. Yến Tuân bỗng nhiên cảm thấy đau đầu đến mức suýt ngất, lúc tỉnh táo đã phát hiện bản thân đã đứng ngoài cửa phòng của nàng, nhìn nàng quỳ gối trên bồ đoàn, thành tâm tụng kinh, nhìn một hồi lâu. Xem ra nàng thực sự vô bi vô hỉ, vô dục vô cầu, vô cùng có dáng dấp một đệ tử cửa Phật, nhưng Yến Tuân lại cảm thấy không vừa mắt.
“Cổ họng của ngươi…” Yến Tuân vừa nói đã cảm thấy hối hận, nhưng Nguyên Thuần đã ngừng gõ mõ. Yến Tuân cho rằng nàng có phản ứng, hối ý chợt lóe lên, nhưng chỉ thấy nàng đứng dậy châm thêm hương, tiếp tục bài khóa buổi sớm. Hóa ra chỉ là do hương đã cháy hết.
Yến Tuân không thể không cảm thấy thất bại, đè nén cái đầu dường như muốn nứt vỡ, rời đi.
Nếu Yến Tuân đã rời đi, Nguyên Thuần chỉ còn việc chuyên tâm niệm kinh. Nhưng chỉ được một lúc, đã nghe được tiếng thét kinh hãi của Trọng Vũ, không bao lâu Trọng Vũ đã chạy vào quỳ xuống năn nỉ nàng, cầu xin nàng cứu Yến Tuân.
Vừa rồi Yến Tuân còn chưa bước ra khỏi dược lư đã té ngã, hôm nay hắn chỉ dẫn theo Trọng Vũ, không mang theo A Tinh. Nhóm tiểu dược đồng không thể làm gì khác hơn ngoài việc ba chân bốn cẳng mang hắn đến sương phòng phía tây ở gần nhất.
Nguyên Thuần nhìn Trọng Vũ cảm thấy khó hiểu, việc này có gì đâu mà phải quỳ? Cứu người vốn là nhiệm vụ của thầy thuốc, lẽ nào không quỳ thì nàng không cứu sao? Huống chi, coi như nàng không hỗ trợ, trong phủ cũng đâu chỉ có một mình nàng là đại phu. Không bao lâu nữa Bao đại phu cũng sớm trở về, bọn họ không khỏi suy nghĩ quá nhiều. Mời Trọng Vũ đứng lên, Nguyên Thuần chậm chạp đi đến sương phòng phía tây, vừa kịp lúc Bao đại phu trở về, Nguyên Thuần dứt khoát thỉnh Bao đại phu cùng đi qua.
Bao đại phu chẩn bệnh đã cùng Nguyên Thuần cẩn thận nói qua, rồi bắt đầu châm kim. Nguyên Thuần lập tức ở bên kê đơn rồi bảo Thu Thủy đi sắc thuốc, lại viết vài vị thuốc để Xuân Sinh đi bốc, nhân tiện đun ít nước sôi. Sau đó ở bên tỉ mỉ quan sát Bao đại phu châm cứu, thỉnh thoảng ghi chép lại. Trọng Vũ ở bên cạnh nhìn thấy, chẳng biết tại sao lại cảm thấy có chút thê lương.
Ở dược lư bất kể xuân hạ thu đông, luôn luôn có lửa than, không bao lâu Xuân Sinh đã chuẩn bị xong. May mắn là sương phòng này lần trước đã có người ở, nên tất cả đồ dùng đều vẫn tính là đủ. Nguyên Thuần lấy chậu đồng, đem dược liệu đã được phối kỹ ngâm vào trong nước sôi, rồi lấy khăn đậy lại, ngăn ngừa hơi nóng tản quá nhanh. Sau khi, Bao đại phu châm cứu xong, Nguyên Thuần vén khăn, lúc này nước vô cùng nóng. Trong tiếng kinh hô của Trọng Vũ, Nguyên Thuần đem hai tay ngâm vào, vô cùng quả quyết. Hai bàn tay đỏ bừng dính đầy nước thuốc xoa bóp đầu của Yến Tuân.
Yến Tuấn bị hương vị của dược liệu làm cho tỉnh lại, ngay lập tức hắn đã bị ép uống một chén thuốc đặc. Hắn mở mắt thoáng nhìn qua thấy Nguyên Thuần, hai mắt hắn bị hai bàn tay che đi, ý bảo hắn nhắm mắt lại. Yến Tuân hiếm khi ngoan ngoãn nghe lời, được xoa bóp thư thái nên dần chìm vào giấc ngủ.
Âm thanh của việc sắc thuốc, tiếng gõ mõ, cùng mùi đàn hương và dược liệu thoang thoảng, khiến Yên Tuân như rơi vào một không gian ôn hòa, không có ác mộng, giấc ngủ cũng được yên bình hơn rất nhiều. Hắn ngủ được một giấc ngủ dài, tỉnh lại trời đã gần tối. Có lẽ đã lâu không được nghỉ ngơi tốt, nên hiếm khi tỉnh lại, mà Yến Tuân lại thấy đầu khoan khoái như vậy. Trước khi hắn ngủ nhìn thấy Nguyên Thuần ở bên cạnh nhưng bây giờ khi tỉnh lại chỉ thấy A Tinh. A Tinh mập mạp gấp rút bước ra ngoài, chỉ trong chốc lát đã bưng một bát thuốc bước vào. Yến Tuân xoa xoa thái dương, trong lúc mơ màng bị ép uống một bát thuốc đắng ngắt, cảm thấy chịu ủy khuất, nên nói thế nào cũng không chịu uống thuốc.
Khi còn niên thiếu, Yến Tuân cũng hay náo loạn không chịu uống thuốc. Nhưng xưng vương xưng bá mấy năm nay, thói hư tật xấu cũng bỏ đi không ít. Không hiểu tại sao lúc này hắn lại bộc phát tính tình tùy hứng thời niên thiếu, A Tinh và Trọng Vũ thật sự không biết nên vui hay buồn.
Trọng Vũ nóng lòng, theo thói quen đi tìm Nguyên Thuần. Nguyên Thuần vừa kết thúc buổi tụng kinh sau giờ ngọ, đang chỉnh sửa lại bản chép tay.
Trọng Vũ nói rõ ý định, nhưng chỉ đổi lại được ánh mắt nghi hoặc của Nguyên Tuần. Ngày trước, đừng nói đến việc Yên Tuân không chịu uống thuốc, ngay cả khi hắn chỉ cảm thấy có chút không thoải mái, Nguyên Thuần cũng canh giữ ở bên không cách xa Yên Tuân quá ba bước. Nàng khi ấy không muốn cách hắn quá xa, hận không thể thay hắn gánh chịu, nhưng không ngờ bây giờ Yến Tuân đau đến chết đi sống lại, thế mà nàng lại coi như không có việc gì, tụng kinh đến tận chạng vạng.
Đương nhiên, Nguyên Thuần không có cảm nhận giống như A Tinh và Trọng Vũ. Nàng nhận thấy đã làm hết những việc cần làm, dù sao hắn cũng vô cùng chán ghét nàng, chẳng lẽ còn bắt nàng chứng minh việc nàng đã thực sự hoàn toàn buông bỏ sao. Hắn không uống thuốc, có lẽ là do vẫn còn nghi ngờ phương thuốc của nàng, huống chi hắn vừa nhìn thấy nàng là đã cảm thấy chán ghét, sao còn nguyện ý uống thuốc. Tại sao Trọng Vũ không đi tìm Sở Kiều mà đến tìm nàng làm gì?
Chỉ là dưới ánh mắt tha thiết của Trọng Vụ, nàng cảm thấy không được tự nhiên. Mà thôi, dù sao nàng cũng là y giả, đi một chuyến cũng không sao?
Nguyên Thuần tiện tay bưng theo bát thuốc, đứng ngoài cửa hành lễ, đợi A Tinh cho phép thì mới bước vào, vì nàng sợ chọc giận đến người ở trong. Nhưng hành động này của nàng không ngờ lại chọc giận Yên Tuân, Ánh mắt của hắn âm trầm nhìn chằm chằm bát thuốc, trong lòng hắn lại cảm thấy có điểm bất an. Nguyên Thuần đi vào, đổ một ít thuốc trong bát ra một cái bát khác, rồi uống sạch, sau đó nàng nghiêm chỉnh đứng sang một bên.
A Tinh và Trọng Vũ đều cảm thấy như đang hít một hơi khí lạnh. Nguyên Thuần tưởng Yến Tuân không tin tưởng nàng, cũng không tức giận, không biện bạch, vẫn hành động như hôm đi chứng minh phương thuốc của nàng không có vấn đề trước đó, tự hạ mình, lấy thân thử độc. Thoáng nhìn thì tưởng đang vì đối phương suy nghĩ nhưng thực ra cũng là đoạn tuyệt hết thảy tất cả những khả năng khác, dù Yến Tuân vốn thực sự nổi tính khí bốc đồng không chịu uống thuốc, lúc này lại thành ra là hắn không chịu tín nhiệm nàng.
Yến Tuân chán nản, nhưng lại không chịu hạ bậc thang mở miệng, nên cả hai bên cứ giằng co như vậy. Nguyên Thuần chờ hồi lâu, nên lén dò xét Trọng Vũ, chỉ cảm thấy sợ là thuốc đã nguội mất, không tiện uống nữa, nếu muốn uống thì lại cần phải đi hâm lại. Nhưng A Tinh và Trọng Vũ đều cúi đầu không đáp lại nàng, Nguyên Thuần đánh bạo một cái, tự tay muốn đi hâm lại thuốc. Yến Tuân tưởng bản thân không chịu uống thuốc, nên nàng muốn lấy bát thuốc đi. Vì thế hắn nhanh tay đoạt lấy bát thuốc uống một hơi cạn sạch, thuốc đắng đến mức hắn nhăn mặt lại, hắn lau miệng rồi tiếp tục chăm chú nhìn Nguyên Thuần.
Nguyên Thuần, Trọng Vũ hay kể cả A Tinh đều thờ phào nhẹ nhõm. Yên Tuân thấy Nguyên Thuần thả lỏng người, bỗng nhiên cảm thấy thuốc cũng không đắng như vậy.
Nguyên Thuần thấy hắn đã uống thuốc xong, liền thu bát, thập phần cung kính lui xuống. Yến Tuân chép miệng một cái, lại cảm thấy thuốc thật đắng.