• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâu Nghiên bỗng thu hồi trường kiếm, cúi người xuống nhìn Tô Vãn, cười tuyệt mị: "Đây là ngươi tự tìm đường chết!"

"Đúng không." Tô Vãn thản nhiên đáp lại, xoay người kéo Thủy Nguyệt đang quỳ trên mặt đất, thanh âm ôn hòa nói: "Tứ tiểu thư mệt mỏi, phiền toái hai vị tỷ tỷ không quấy rầy."

Lâu Nghiên hừ lạnh một tiếng, kéo tay của Lâu Tự liền xoay người rời đi, Lâu Tự lại ủy khuất nói: "Tỷ, chẳng lẽ tiện nghi như vậy cho tiện nhân này!"

"Để cho nó sống lâu thêm mấy ngày đi." Con ngươi Lâu Nghiên liếc mắt một cái nhìn chỗ lúc nãy Tô Vãn đứng, trong đáy mắt tất cả đều là khinh thường cùng lãnh ý.

Nhìn bóng dáng hai người xa dần, Thủy Nguyệt sợ hãi giữ chặt tay Tô Vãn hỏi: "Tiểu thư, người thật sự muốn đi thi đấu sao? Cho tới nay, người đều là tay trói gà không chặt, làm sao có thể đánh thắng được Đại tiểu thư."

Tô Vãn ngáp một cái ngồi vào trên tảng đá gần vườn hoa, nhìn Thủy Nguyệt hỏi: "Làm sao? Coi thường tiểu thư ngươi thế này, thu thập nữ nhân sẽ dùng thủ đoạn như vậy."

Thủy Nguyệt khó hiểu lắc đầu: "Thật sự thi đấu sao, người muốn làm sao bây giờ?"

Tô Vãn vỗ vỗ bả vai của Thủy Nguyệt, "Không cần nghĩ nhiều như vậy, Tứ tiểu thư biết xử lý như thế nào, ngoan, đi làm chút thức ăn đi. Ta thật sự rất đói bụng." sau khi vùng vẫy trong nước, cảm giác bụng rỗng này, thật sự không quá thoải mái.

Thủy Nguyệt vâng một tiếng, liền đi làm thức ăn cho Tô Vãn.

Ngày tiếp theo, Tô Vãn cực kỳ tiêu dao tự tại, Chuyện nàng cùng với Đại tiểu thư tỷ thí, truyền khắp toàn bộ phủ. Vị Nghiêm phụ thân chưa từng gặp mặt kia, cư nhiên bàng quan đáp ứng. Lúc này đây nàng phải thay đổi cuộc sống của nàng, đi hướng Tiểu Khang!

Tô Vãn ăn uống no đủ lười biếng duỗi thắt lưng, vừa vặn nhìn thấy ánh trăng bên ngoài cửa sổ, tới nơi này đã được vài ngày, chậm rãi theo thói quen hàng ngày, có điều cũng có thể hoạt động gân cốt.

Đẩy cửa sổ ra, nhún người nhảy ra ngoài, lẳng lặng đứng ở trong hoa viên, theo nhiều ngày quan sát của nàng, đây là tòa nhà hẻo lánh, nghèo túng nhất của phủ Đại Tướng Quân. Cũng là chỗ có vị trí cao nhất, nhìn nhìn phòng lương, nhớ lại phương pháp trong trí nhớ, vận dụng nội lực, thả người nhảy lên nóc nhà.

Lâu Vãn không chỉ cho nàng một đoạn trí nhớ, còn có dung nhan khuynh thế, ngoài ra còn một bộ nội công tâm pháp không làm người túc. Bằng IQ 200 của nàng, muốn học, quả thực là một bữa ăn sáng.

Ngồi ở trên phòng lương, nhìn toàn bộ trong phủ, có thể phân tích chỗ nào là của người nào, cái nhà này có thể so sánh với Tử Cấm thành, hơn nữa có quan hệ phức tạp có thể cùng Hồng Lâu Mộng so sánh.

Đứng lên, nhìn bầu trời xanh thẳm, tâm tình bỗng dưng cảm thấy tốt. Thân mình nhẹ nhàng phóng qua một tòa lại một tòa đại ốc, khinh công cảm giác thật không sai. Nữ nhân kêu Lâu Vãn này, cất dấu nội công tâm pháp tuyệt thế, rốt cuộc là muốn cuộc sống bình tĩnh(bình yên+tĩnh lặng), hay là muốn cuộc sống từ chim sẻ thành phượng hoàng?Nàng không biết, thế nhưng nếu nàng thay thế nữ nhân này sống sót, như vậy thì nàng sẽ đem mọi thứ lúc trước thành giấy thả bay đi

Mũi chân dừng ở trên phòng lương, đang lúc mơ hồ, một ít tiếng vui cười lọt vào tai, khuê nhạc? Tà ác nằm úp sấp trên mái nhà, lấy ra một miếng ngói, nhìn trong sương phòng trình diễn phim cấp ba!

Nam nhân có một đôi mắt đào hoa mị hoặc lòng người, ngực rộng, thoạt nhìn là trường kỳ tập võ, nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng hắn, mảnh mai, cái đầu như bị dã thú công kích run lên run lên .

Nhìn như vậy, Tô Vãn lại thấy so với thế kỉ 21 còn kích thích hơn hẳn. Này tri thức cổ đại, thật sự là bác đại tinh thâm nha.

Bất quá nửa khắc (1 khắc = 15’) sau, đôi nam nữ kia thay đổi tư thế “quan âm tọa liên”, hơn nữa nữ nhân kia hanh âm đặc biệt mị hoặc, cơ hồ có thể cho nam nhân điên cuồng.

Nhưng là vì sao có chút quen thuộc, chẳng lẽ Lâu Vãn nhận thức được? Cẩn thận tìm tòi! Mắt Lý Thiểm quá tinh quang, nguyên lai nam nhân kia là đệ đệ ruột của đại phu nhân—— Úc Băng. Tiểu mỹ nhân kia cư nhiên là vợ nhỏ cúa Lâu Vãn Nghiêm—— Nam Cung Như Doanh.

A, gian phu dâm phụ, rất sung sướng nha.

Lâu lão nhân đánh chết cũng sẽ không biết cậu em vợ của mình cư nhiên làm chuyện này với tiểu lão bà thân yêu của mình. Xem ra trong phủ đại tướng quân chuyện vui này, thật đúng là không ít.

Nghĩ đến đây, đánh ngáp một cái, làm động tác thưởng thức xong rồi, gân cốt cũng mỏi, hẳn là về nhà nghỉ ngơi đi. Chậm rãi đem mái ngói hợp lại, lúc xoay người chuẩn bị rời đi, lại cảm giác được sau lưng có một đạo ánh mắt mị hoặc. Trái tim có chút chịu không nổi kích thích, nhảy lên nhanh hơn, xoay người, cười tủm tỉm vẫy tay: "Xin chào."

"Tiểu Vãn Vãn, như thế nào ? Xem xong thì chạy? Sao không trả tiền." Úc Băng đã mặc trường bào che đậy, ngực rộng ở dưới ánh trăng có vẻ càng thêm mê người. Một đầu tóc đen nhu thuận xõa trên vai, thoạt nhìn giống yêu tinh!

Tâm Tô Vãn lộp bộp một chút, nguyên lai tứ tiểu thư này, cũng có người nhận thức .Biết mình trốn không thoát, ngồi trên phòng lương, giả ngu, nói: "Theo lý, ta hẳn là gọi ngươi biểu cữu ( chú họ ) đi. Nha nha, thật sự là ý tứ không tốt lắm, thấy được biểu cữu cùng di nương ( mẹ nhỏ ) làm việc này, bất quá, Vãn Vãn là biết lễ tiết. Sẽ thay biểu cữu giấu diếm, bất quá..." tay nhỏ bé tuyết trắng mở ra, chà chà vài cái.

Úc Băng đã sớm nghe nói Lâu Vãn cùng với Lâu Nghiên có trận đấu, hôm nay vừa thấy, nha đầu kia quả nhiên là đại biến, tựa hồ càng thêm có ý tứ. tay thon dài cầm tay mềm của nàng, chớp chớp mắt hoa đào mị hoặc nói: "Không bằng, biểu cữu cũng sủng hạnh tiểu Vãn Vãn một hồi đi! Như vậy đủ thù lao rồi chứ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK