• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Vãn cũng không nắm lấy bàn tay đang đưa ra kia, mà bình tĩnh dựa vào thân cây lấy đà, nhảy lên ngọn. Áo choàng tuyết trắng vừa khoác lên vai, nàng cũng nhanh chóng phản ứng, khom nửa người: "Vãn Vãn không dám nhận..."

"Không dám nhận? Trẫm nói nhận, thì phải nhận, nếu nàng cảm lạnh, chỉ làm khổ mình thôi." Việt Huyền Tẫn bá đạo khoác áo choàng lên vai cho Tô Vãn, hơn nữa dùng ánh mắt ra lệnh không cho kháng cự.

Tô Vãn cảm thấy vô cùng không khoẻ, lui ra phía sau mấy bước, "Đêm đã khuya, Vãn Vãn cáo lui."

"Tô Vãn, Lâu Vãn, khuê danh đều là Vãn Vãn, thật khó nghĩ rằng đây là một người. Ly đệ có thể cho ngươi, lần này đến phiên trẫm cho ngươi, được không?" Việt Huyền Tẫn chặn đường đi của Tô Vãn, cầm quạt minh hoàng, bàn tay lỗ mãng nâng cằm nàng lên. Tô Vãn cũng không nhướng mắt, mà là bình tĩnh lui ra phía sau, "Người thân là vua một nước, hẳn là hiểu được lời gì nên nói, lời gì không nên nói. Lời nói vừa rồi, em dâu coi như không nghe thấy..."

Việt Huyền Tẫn mở lớn đôi mắt đầy khí thế vương giả, những khớp ngón tay nắm chặt cằm Tô Vãn, để nàng nhìn thẳng vào mình, gằn từng tiếng nói: "Ba tòa thành trì, ngai vị hoàng hậu. Không biết, Vãn Vãn có hứng thú không."

Tô Vãn vừa nghe, khóe miệng khẽ nhếch, bàn tay lạnh như băng vỗ nhẹ lên cánh tay Việt Huyền Tẫn, không có chút sợ hãi nào, đáy mắt lạnh như băng lóe lên trong đêm: "Hoàng Thượng đùa hơi quá rồi, Lâu Vãn đã là Việt vương phi, đối với ngôi vị hoàng hậu và giang sơn làm sao có hứng thú."

"Phải không? Trẫm sẽ làm nàng có hứng thú ." Việt Huyền Tẫn cười tà mị, có vẻ vô cùng tự tin. Trong mắt Tô Vãn, lại giống như trò cười trong thiên hạ. Nam tử này tự dưng cho nàng ngôi hoàng hậu và mấy tòa thành trì, không ngoài khả năng là biết được năng lực của nàng. Nàng không quá thích loại người lợi dụng công khai này đâu...

Tô Vãn bình tĩnh che miệng cười, cởi áo choàng trả lại tận tay Việt Huyền Tẫn, xoay người đi.

Việt Huyền Tẫn nhìn bóng dáng Tô Vãn, sâu trong đáy mắt có một tia quỷ dị, chưa từng có người cự tuyệt hắn, nữ tử này đúng là có cá tính, thú vị, màn kịch sau khẳng định là rất thú vị.

Lúc Tô Vãn cưỡi ngựa trở lại Vương phủ, đã là giờ Tý, Tương Tư hầu hạ nàng tắm rửa xong nói: "Nương nương, có thể có thu hoạch."

Tô Vãn nghe vậy thản nhiên ừ một tiếng, "Bất quá cũng chỉ là một kẻ nhàm chán mà thôi." Chỉ mấy từ ngắn gọn, lại có thâm ý. Ngọc Vô Ngân này không rõ là địch hay là bạn? Trận phong ba nho nhỏ này, hình như do chính hắn tạo ra. Nhưng mà Việt Huyền Tẫn! Tên nam nhân ác độc kia, ý nghĩ thật sự rất kì lạ, xem ra bị Thái Hậu điều khiển, hắn đã sớm có tâm phản loạn.

Tương Tư thấy Tô Vãn không ngờ sự thật, cũng không dò hỏi nữa.

... Phân cách tuyến...

Ngày kế, Việt Băng Ly mở tiệc chiêu đãi Thất tướng quân, Đức Lâm công chúa đến giúp vui, mang A Chích về, đồng thời cũng mang đến một tin tức làm người khiếp sợ. Tô Vãn nhận lại A Chích, nâng tay thử trọng lượng, chậc chậc hai tiếng: "Công chúa điện hạ, nhìn một chút vật nhỏ này bị người nuôi cho mập lên rồi, chắc là đi đứng cử động cũng gặp khó khăn."

A Chích liếc xéo Tô Vãn một cái, "Công chúa điện hạ mới xứng là chủ nhân, đâu giống như Tô Vãn ngươi. Cả ngày chỉ biết cắt xén rượu ngon, mỹ thực của ta." Lại nói tiếp, âm thanh ai oán của A Chích cũng lớn hơn. Những ngày ở hoàng cung thật đúng là yên vui...

Đức Lâm che mặt cười duyên, bàn tay lưu luyến vuốt ve đầu A Chích, "Hoàng tẩu, A Chích thật là một con hồ ly có linh tính, nếu có dịp, muội có thể thường đến chơi với nó không?"

"Đương nhiên... Ta nghĩ A Chích nhất định cũng rất thích đó!" Tô Vãn cố ý vuốt cằm nói, nhưng mà tiểu A Chích cũng phối hợp rất hoàn hảo, vui vẻ uốn éo thân thể béo tròn chui vào lòng Đức Lâm, trời nóng như vậy, nó cũng có thể vui vẻ vận động, Tô Vãn thật sự là bội phục sát đất mà.

Đức Lâm vui vẻ ôm A Chích, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, liếc mắt nhìn Tương Tư một cái, nàng hiểu rõ mang theo tất cả nha hoàn ra ngoài, đồng thời đóng cửa lại. Đức Lâm lúc này mới bước tới trước mặt Tô Vãn, thần bí nói: "Hoàng tẩu, nói cho tẩu một bí mật, buổi sáng lúc xuất cung, muội nghe công công nói, Hoàng Thượng cố ý nạp Lâu Nghiên làm phi, có điều bên Thái Hậu hình như không đồng ý."

Tô Vãn nghe, bên khóe miệng có ý cười sâu sắc, hắn cố ý sao? Ha ha... Một Lâu Nghiên phi vào hoàng cung làm phi tử, nàng cũng sẽ không để vào mắt, người không hợp ý, vĩnh viễn là người không hợp ý. Hắn càng tới gần, nàng càng không thỏa hiệp.( Ari: Chị Vãn thật là bưu hãn )

Đức Lâm nhìn Tô Vãn không có phản ứng, buồn bực mếu máo: "Hoàng tẩu, tẩu sao lại không có phản ứng gì chứ! Lâu Nghiên kia xem tẩu như là cái gai trong mắt, nếu ả làm phi tử, không phải tẩu sẽ gặp khó sao?"

Tô Vãn đảo mắt cười hỏi: "Công chúa điện hạ, ngươi chắc chắn Lâu Nghiên có tài cán làm phi?"

"Cũng có thể! Dù sao hậu cung hoàng đế ca ca lạnh lùng, hắn cũng nên sớm bổ sung cho đầy đủ, khai chi tán diệp cho hoàng thất." Đức Lâm hớp một ngụm trà Long Tĩnh, vô tư nói, tiện đà bỏ ly trà xuống, quay qua nói: "Hoàng tẩu, nếu như tẩu không muốn, muội giúp tẩu nói với mẫu hậu, không cho Lâu Nghiên tiến cung."

Tô Vãn điểm nhẹ lên trán Đức Lâm, "Thái Hậu đồng ý hay không đồng ý, chúng ta đều không xen vào. Hoàng Thượng nếu thích, sẽ theo ý Hoàng Thượng, đã là muội muội thì cứ làm tốt bổn phận một công chúa thì được rồi."

Đức Lâm “A” một tiếng, nghĩ một lát, lại sáng lạn cười nói: "Lâu Nghiên tiến cung thì sao? Còn có bản công chúa, mẫu hậu và hoàng đế ca ca hiểu muội, ta nghĩ muốn thế nào là có thể thế nào. Đức Lâm bảo vệ Hoàng tẩu..."

Tô Vãn nghe được lời nói của Đức Lâm, mỉm cười thư thái, thật sự không ngờ Đức Lâm sẽ nói lời này, nhìn nàng trìu mến: "Hoàng tẩu có công chúa bảo vệ, tất nhiên sẽ không sợ gì hết."

"Đó là đương nhiên..."

Đảo mắt tới giờ Dậu, tiệc tối bắt đầu, thị tỳ nối đuôi nhau mà vào, xiêm áo thướt tha lượn quanh bàn tròn, những món ăn tinh xảo dưới sự kiểm tra của Tô Vãn, lần lượt đặt lên bàn, đèn lồng tím giăng bốn phía, lại gác thêm khối băng lớn, làm cho cả đình viện có cảm giác mát lạnh tự nhiên.

Qua giờ Dậu, tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, Tô Vãn thay xiêm y Hoa Nguyệt đi ra chính uyển, trùng hợp ở hành lang gấp khúc gặp phải Nguyên thị và Nguyên Cẩm Tố, nhún gối chào hỏi, Tô Vãn bước tới trước mặt Nguyên Cẩm Tố, tự mình nâng nàng dậy, "Cẩm Tố tiểu thư, hôm nay là ngày gì, có lẽ ngươi cũng rõ ràng, ngươi đã khẳng định tham dự dạ tiệc này, cũng nên tỏ vẻ đồng ý."

Nguyên Cẩm Tố cúi mắt, giọng nói trong trẻo cất lên: "Vương phi nương nương, Thất tướng quân chưa chắc để ý Cẩm Tố, lời này đừng nói quá sớm."

Tô Vãn cười nhạt, ngón tay hơi nâng cằm Nguyên Cẩm Tố, vô cùng thân thiết gạt mớ tóc trên trán nàng: "Cô nương như hoa như ngọc, chỉ nhìn thôi cũng động lòng người..." Huống chi Thất tướng quân nhiều năm chinh chiến bên ngoài, huyết khí phương cương. Sáng sớm Việt Băng Ly còn có ý đem Nguyên Cẩm Tố giới thiệu cho Thất tướng quân, Tô Vãn đã có an bày, sớm mang bức họa đi qua.

Nguyên thị cẩn thận nói với hai người trước mắt: "Nương nương nếu như lo lắng chuyện của Cẩm Tố, mà chậm trễ thời gian, lão thân e rằng, Vương gia đang chờ người ở đại viện."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK