• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Vãn nhìn búi tóc trong gương đồng, xâu xa kinh ngạc hỏi: “Phu quân đại nhân, thật là một lần nữa cho Vãn Vãn kinh ngạc, búi tóc vậy mà chải đẹp như vậy, có phải hay không thường chải cho các cô gái khác? Cho những vũ cơ kia sao? Hay là thanh mai trúc mã của ngài?”

Việt Băng Ly ách một tiếng, tự mình thay nàng cài lên sợi tơ bên cạnh, nói: “Đúng là thường chải tóc cho cô gái, bất quá là nàng ta, mẫu thân trước kia đẹp nhất đúng là một đầu tóc búi, bà cả đời này cũng tồn tại bên mình ta, bất quá thay bà búi tóc là chuyện rất bình thường.”

Tô Vãn nghe, trong lòng có một tia xúc động: “Bà không gả?”

“Ừ. Có ta, còn gả thế nào.”

Giọng nói của Việt Băng Ly buồn buồn, rõ ràng cho thấy nghĩ đến chuyện thương tâm trước kia. Tô Vãn nắm tay Việt Băng Ly: “Người đã qua đời, chớ có thương cảm nữa. Mẫu thân sẽ vĩnh viễn sống ở trong lòng chúng ta, đúng không?”

Việt Băng Ly gật đầu, nắm lại tay Tô Vãn, bước ra phòng ngủ, giữ vững ô giấy dầu đi đến cửa lớn vương phủ, ngồi xe ngựa đi vào cung. Mưa bên ngoài càng rơi xuống càng lớn, rơi lộp độp đánh vào nóc xe ngựa, làm cho người ta có loại cảm giác kỳ dị.

“Chẳng lẽ Hứa gia đích tiểu thư cứng rắn muốn đem tội này đổ lên người của ta?” Tô Vãn dựa vào cánh tay Việt Băng Ly, giảm thấp âm thanh xuống nói.

Việt Băng Ly nghe, cũng là thẳng thắn cười ra tiếng: “Vãn Vãn làm việc quang minh chính đại, trước mắt đủ mọi loại quan lại, cũng dám làm đứt tóc Hứa gia đích tiểu thư, như thế nào lại làm ra chuyện như vậy. Hơn nữa nàng là con dâu Thái hậu, ái phi của Bổn vương, sẽ không chịu bất cứ kẻ nào vu tội.”

Tô Vãn ừ một tiếng, hài lòng nhắm hai mắt lại. Nay Việt Băng Ly càng làm nàng đắc ý, nếu lâu dài thêm nữa, nàng tin tưởng người đàn ông này có lẽ đáng giá để dựa vào. Nhưng ở cái thời đại tràn đầy âm mưu này, nàng nhất định phải cẩn thận khắp nơi. Bao gồm cả bên trong trái tim đó...

Lúc tới hoàng cung, không biết có phải ông trời tốt hay không, mưa đột nhiên ngừng rơi, đi tới Dực Khôn cung, một cỗ mùi bùn đất xông vào mũi. Lão ma ma đợi thật lâu, dẫn hai người vào điện.

“Nhi thần, hoàng tức ra mắt mẫu hậu, mẫu hậu vạn phúc.” Việt Băng Ly cùng Tô Vãn trăm miệng một lời phúc thân thi lễ, sự ăn ý bày ra giữa hai vợ chồng này phải vô cùng nhuần nhuyến. Chính là người một bên nhìn, cũng cảm thấy cử chỉ này cũng là tuyệt phối. Một trường bào màu tím, một cung trang nhạt.

Thái hậu sâu kín mở hai mắt ra, để ma ma cho Tô Vãn ngồi, rồi kéo Việt Băng Ly tới sương phòng phía sau đàm luận. Trên cả chính đường, chỉ còn lại Tô Vãn cùng Hứa Nhu Tư. Tô Vãn gần như có thể đoán ra được phía sau sẽ trình diễn tiết mục gì, bình tĩnh ngồi, chờ đợi vị Hứa Nhu Tư kia ra chiêu.

Nhưng ...

Hứa Nhu Tư ngồi bên người Tô Vãn, nhẹ giọng hỏi: “Vương phi nương nương, mọi người đều nói người bị hại chết, sẽ hóa thành oan hồn tìm đến người hại mình tính sổ, ngươi nói có việ như vậy không? Ta thật sự muốn mẫu thân có thể hóa thành oan hồn trở lại bóp chết cái người hại chết bà ...”

Tô Vãn nghiêng đầu, chăm chú nhìn Hứa Nhu Tư nói: “Hứa tiểu thư, nén bi thương đi. Chuyện Hứa tướng phu nhân đột tử, rốt cuộc là vì sao, còn là nguyên nhân của bản thân, cũng không biết nói rõ cho người khác biết, hi vọng Tông Nhân phủ có thể điều tra ra. Đỡ phải để cho người khác suy nghĩ nhiều đi.”

“Ha ha, vương phi chẳng lẽ người cho là chuyện này không phải là người làm sao? Thân thể mẫu thân từ trước đến nay đều mạnh khỏe, làm sao lại đột nhiên vô duyên vô cớ đột tử, nếu như có người cố ý, mẫu thân tuyệt đối sẽ không chết.” Cảm xúc của Hứa Nhu Tư có chút kích động, đặc biệt là đang nhìn đến bộ dạng Tô Vãn vẫn bình thàn ung dung, nàng ta liền hận không thể tiến lên bóp chết nàng.

“Có phải hay không, Tống Nhân phủ sẽ điều tra.” Tô vãn lạnh nhạt nói, hoàn toàn sao lãng ánh mắt bén nhọn của nàng ta có thể đem nàng cắt thành mấy khúc.

Mắt Hứa Nhu Tư híp lại, hơi cúi người: “Lâu Vãn, nếu như chuyện này tra ra, bản thiểu thư sẽ không cho bất luận kẻ nào mặt mũi, nàng ta chính là vương phi, bản tiểu thư cũng sẽ giết chết nàng ta, vì mẫu thân báo thù.”

“Ha ha ... Nghe lời này của Hứa tiêu thư, hình như là có tính toán, bất quá bổn vương phi đi chính giữa, ngồi ổn định. Cho dù Hứa tiểu thư đi thăm dò, nếu không tra ra cái gì, một vốn một lời tiểu thư ngươi làm phiền thì phải trả giá thật lớn.” Bàn tay mềm mại của Tô Vãn vỗ nhẹ nhẹ lên tay Hứa Nhu Tư, nội lực ngón giữa ngưng tụ, nàng ta cả kinh sắc mặt trắng bệch, nhất thời làm chủ trở lại, tựa hồ muốn tiến hành phản kích.

Để Tô Vãn không nghĩ tới chính là, nàng thua dưới chiêu thức của nữ tử này, nội lực lại hết sức nồng hậu, nàng dùng năm thành nội lực mới miễn cưỡng ngăn chặn, lực lại trở lại, thân thể Hứa Nhu Tư khẽ run, bỗng dưng năm ly trà muốn công kích Tô Vãn, một bàn tay mạnh mẽ có lực nắm chặt cố tay của nàng ta, tùy thời là âm thanh trầm thấp lạnh như băng: “Hứa tiểu thư, Bổn vương niệm tình người đau buồn tang mẫu, tạm thời không truy cứu, nếu ngươi cắn chết không thả, Bổn vương tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình.”

Bang ....

Việt Băng Ly dùng sức kéo tay Hứa Nhu Tư, ly trà rơi xuống, nàng ta kinh hoàng nhìn Việt Băng Ly, nhìn lại Thái hậu đứng yên trước rèm, hốt hoảng quỳ trên mặt đất: “Thái hậu, vương phi, Nhu Tư chẳng qua là cùng Vương phi nương nương so chiêu, lãnh giáo mà thôi. Cũng không có ý tổn thương nàng.”

Tô Vãn cũng đứng dậy, phúc thân: “Mẫu hậu ...”

Ánh mắt sắc bén của Thái hậu quét qua hai người Hứa Nhu Tư cùng Tô Vãn, cuối cùng sâu kín nói: “Đêm khuya ai gia cho đòi các ngươi vào cung, là vì chuyện Hứa tướng phu nhân đột tử. Ngươi thấy thế nào?”

Trái tim Tô Vãn lộp bộp xuống, chân trước Thái hậu đã nói, phạm nàng, chính là phạm lão nhân gia bà, chân sau lại tới thử dò xét nàng, NND, cái thế đạo gì. Trong lúc thầm nghĩ, âm thanh trầm ổn nói: “Trong thân thể cũng có dấu hiệu bệnh hoạn, chẳng qua mình không phát hiện, đột nhiên đột tử, có thể là ăn thức ăn gì mà đưa đến, cũng không nhất định là vì người. Sợ là Hứa tiểu thư quá lo lắng, nếu có người cố ý, chắc chắn lưu lại dấu vết, đại khái giao cho Tông Nhân phủ điều tra, chân tướng rõ ràng, liếc qua thấy ngay.”

Thái hậu trầm tư ừ một tiếng nhìn Hứa Nhu Tư nói: “Nhu Tư nay sắc trời đã tối, chuyện như vậy cứ giao cho Tống Nhân phủ điều tra, nếu tra ra thật là người khác gây nên, ai gia chắc chắn vì mẫu thân ngươi làm chủ, biết không?”

Hốc mắt Hứa Nhu Tư đỏ bừng, khóc đến hoa lê đái vũ, mang theo nghẹn ngào nói: “Đa tạ Thái hậu, Nhu Tư cảm kích vạn phần.”

“Thời điểm không còn sớm, ai gia cho người đưa ngươi về.”

“Vâng.”

Tô Vãn, Việt Băng Ly, Hứa Nhu Tư cùng nhau ra khỏi nội đường, ánh mắt hứa Nhu Tư vẫn theo đuôi nàng, nếu như không có núi dựa sau lưng, nữ nhân này thật là hết hy vọng, hơn nửa đêm quấy nhiễu người nghỉ ngơi, kết quả chuyện gì cũng không có làm thành. Thật là dày vò mà...

Đi ra khỏi Dực Khôn cung, ngồi lên xe ngựa, hai chiếc xe ngựa đi ngược lại. Tô Vãn thở dài một hơi, tựa vào trên người Việt Băng Ly: “Thái hậu muốn nói với chàng cái gì, hai người cư nhiên đi vào lâu như vậy.”

“Nói đều là chuyện trong triều, suy đoán chuyện này rốt cuộc là người nào gây nên. Trong triều đủ loại quan lại đấu tới đấu đi, cùng bổn vương có liên quan gì.” Tô Vãn nghe cũng biết Việt Băng Ly nhất định là lầm tưởng Thái hậu đang hoài nghi nàng, bất quá hành động lần này của Thái hậu, quả thật làm cho người ta hiểu lầm ngờ vực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK