Hôm nay tôi bị người ta chỉ trích là tên đàn ông vô dụng, thứ đồ chơi đáng thương chỉ có đường đu bám Triệu công tử, sống trong tình yêu cấm kị không ngước mặt lên nổi.
Tôi rất nghiêm túc phản bác lại đối phương. Một là, tôi đã từng nỗ lực hòng cứu lại thành tích học tập của Triệu công tử, thậm chí có ý định thi thì ném đáp án cho gã, nhưng mà gã ngủ quên không chép hết đáp án, đây rõ là vấn đề của gã. Hai là, tôi không phải thứ đồ chơi đáng thương sống trong tình yêu cấm kị không ngước mặt lên nổi. Bét nhất cũng không phải không ngước mặt lên được. Sinh nhật tôi năm nào Triệu công tử cũng phải làm cho toàn thành phố đều biết, đảm bảo tôi sẽ ngồi đầu đề trang nhất của báo. Nghiêm túc mà nói (nghĩ trong lòng), thì năm nào cũng có một đôi lúc tôi muốn ám sát Triệu công tử lắm (không dám nói ra).
Đối phương có phần không kịp trở tay, nên chất vấn tôi có bản lĩnh gì, sống dựa vào cái chi.
Tôi nghiêm túc suy nghĩ. Dịch sách nước ngoài, gửi bài viết xã luận, một lớp văn học nước ngoài ở trường hàng tuần, nhân viên bộ phận thư ký nội bộ Tổng hãng buôn nước ngoài, quản lý thư viện thành phố, năm nay cũng chỉ có mấy cái đấy thôi.
Đối phương bảo tôi không xứng với Triệu công tử.
Vậy là không vui rồi, tôi không xứng với đồ “dzô dụng” như Triệu công tử á? Thậm chí cái gã Triệu công tử đến giờ còn không thể viết đúng chính tả đầy đủ tên nước ngoài của gã cơ.
Tôi chọn tên cho gã, là Nicolas Spielberg.
Mà tên nước ngoài của tôi thì chọn rất tùy ý, mỗi Joy.
Dù rằng tôi không yêu Triệu công tử, nhưng tôi vẫn đối xử chân thành và kính trọng gã thế đó.
Song Triệu công tử chưa từng nghiêm túc đọc hết tên nước ngoài của gã bao giờ. Nếu mà gã nghiêm túc đọc một lần, nhất định sẽ phát hiện chân lý thế giới nằm ở chỗ “mắt thấy là giả”[0], tên đầy đủ thật sự rất dễ nhớ ấy.
[0] Câu gốc:Mắt thấy là thật, tai nghe là giả. Nhưng tác giả lại dùng ngược lại, ý là nghe cái tên tiếng nước ngoài dài ngoằng của anh Long thật ra dễ nhớ.
Cho nên tôi ghét Triệu công tử, suốt ngày lãng phí ý tốt của người khác.
Khuya Triệu công tử mới về nhà, hỏi: “Có phải Kim Tiên Nhi đến tìm em không?”
Tôi đáp: “Vâng.”
Triệu công tử phẫn nộ hỏi tôi: “Em nói gì với cậu ta đấy? Cả một buổi trưa không chịu hát kịch cho yên, cứ bắt anh phải đọc thuộc cái tên nước ngoài em chọn cho anh đó!”
Tôi hỏi lại: “Anh đọc thuộc nổi không vậy?”
Triệu công tử nói: “Đọc thuộc cái mịa em!”
Tôi chả thèm đấu võ mồm với gã, yên lặng luyện Thái Cực quyền. Triệu công tử thì ngồi bên cạnh, nhìn một tiếng, cũng mắng tôi trọn một tiếng.
Lúc tôi nghỉ tập thì có kiến nghị với gã: “Sao anh không lau sàn tý đi nhỉ?”
Triệu công tử trợn mắt nói: “Ông đây còn phải lau sàn á?! Em đừng có mà rảnh quá kiếm chuyện! Kim Tiên Nhi gây sự với em thì em đập cậu ta ấy! Lần nào cũng gây sự với anh làm gì hả!”
Sao tôi phải đập Kim Tiên Nhi chứ nhỉ? Lần nào Kim Tiên Nhi đến tìm tôi đều mang theo quà cả, các cuốn sách ngoại văn khác nhau này, hoặc là sô-cô-la của Tây, hay những thứ đồ chơi cực kỳ thú vị, hoặc là nước hoa. Kim Tiên Nhi còn gẫu chuyện với tôi nữa, hỏi chuyện kịch ngoại quốc chút, lại bàn tý về cổ điển ở trong nước. Tôi với cậu ta bao giờ cũng gẫu chuyện chính sự với nhau rôm rả xong, thì cậu ta mới có ý định chọc giận tôi. Rất nhiều lúc tôi cảm thấy Kim Tiên Nhi đáng chơi hơn Triệu công tử nhiều. Linh hồn của Kim Tiên Nhi là có thú vị, nếu không có Triệu công tử, thì linh hồn Kim Tiên Nhi sẽ cứ thú vị được như thế, có khi tôi với cậu ta lại nảy sinh một mối tình lãng mạn cũng nên.
Triệu công tử vo cục cái áo khoác ném đốp lên người tôi: “Đờ mờ! Mai ông sẽ đập chết cậu ta!”
Tôi kiến nghị với gã: “Thôi anh nên lau nhà tý đi, bố anh muốn tổ chức dạ hội ở nhà nên mượn người hầu qua đó mất rồi.”
Triệu công tử mắng tôi: “Thế chứ sao em không lau?”
Tôi hỏi: “Vậy anh có lau không nào?”
Triệu công tử đáp: “Không lau!”
Tôi khoái lắm, bảo: “Thế em gọi người đến lau.”
Triệu công tử hỏi tôi: “Em muốn gọi ai đến lau? Em trai Vương phó quan[1]?”
[1] Phó quan: là một chức vụ, ở thời đó tương đương với phụ tá/trợ lý của người có cấp bậc cao, như trợ lý Tổng thống chẳng hạn.
Tôi lại nói với gã một lần nữa: “Vương tiên sinh mở một công ty kiểu mới, có thể gọi người giúp việc làm ngắn hạn đó.”
Triệu công tử hỏi: “Thế gã họ Vương kia có đến không?”
Tôi nói: “Em gọi người giúp việc mà, còn anh ta là giám đốc công ty.”
Triệu công tử: “Vậy em đi gọi đi.”
Vì thế tôi gọi số của Vương tiên sinh, sung sướng gọi anh ta qua đây lau nhà. Vậy là Triệu công tử lại mắng tôi mười lăm phút.
Vương tiên sinh mau mải chạy đến, bị Triệu công tử ngăn ở cửa nhà: “Người giúp việc đâu?”
Vương tiên sinh khẩn khoản giải thích: “Hôm nay công nhân đình công, tôi sợ Triệu công tử phải đợi nên mới tự mình đến đây đây, nào dám lơ là đâu.”
Triệu công tử bảo: “Anh là giám đốc, tài anh không nên dùng vào việc nhỏ như này, không cần anh phải làm đâu. Mấy nữa tôi lại mời anh và anh anh đi khiêu vũ nhé.”
Vương tiên sinh: “Không sao không sao mà.”
Mặc kệ Vương tiên sinh giải thích, Triệu công tử vẫn nằng nặc bắt anh ta đi về. Song lau nhà lại cứ phải lau nên tôi đành phải lau vậy.
Ghét Triệu công tử!
Tôi lau xong sàn phòng ngủ, thì Triệu công tử tắm rửa xong vừa đi ra nhìn thấy đã toáng lên: “Đã bảo khô một chút mà! Ướt như vậy sàn gỗ hỏng mất. Tiên sư em có bằng tốt nghiệp để làm cái méo gì, lau nhà cũng chả biết lau!”
Tôi nói: “Em có bằng tốt nghiệp để tìm việc làm. Tiền lương có thể thuê được người giúp việc chứ sao.”
Triệu công tử cười lạnh: “Mà người giúp việc đình công.”
Tôi nói: “Chi bằng anh lau nhà làm mẫu một xíu đi.”
Triệu công tử cười lạnh: “Lau cái khỉ, đi ngủ.”
Triệu công tử rõ ghét!
Song tôi ngủ được nửa chừng lại bị tỉnh giấc, không thấy Triệu công tử đâu nữa.
Tôi đứng dậy đến phòng khách, trông thấy Triệu công tử đang lau sàn, mặt sàn ướt đẫm.
Tôi hỏi gã: “Sàn gỗ không hỏng à?”
Gã nói: “Xéo xéo xéo, anh đâu có thấy nước đâu! Em mắt mù à!”
Triệu công tử càng ngày càng đáng ghét.
Tôi bảo: “Thôi đừng lau nữa, mai là thím Vương về rồi, để thím ấy lau cho.”
Triệu công tử nói: “Thím ấy không về nữa, bố anh mới vừa gọi điện bảo thím ấy chăm chỉ nhanh nhạy hơn người giúp việc bên đó, không trả người.”
Ông Triệu toàn có cướp người hầu với con mình kiểu thế. Đầu bếp lẫn quản gia nhà tôi và Triệu công tử đã biến mất như vậy đấy.
Tôi bảo: “Thế thì lại nhờ Vương tiên sinh giúp tìm một người giúp việc khác vậy. Mà mai Kim Tiên Nhi còn đến nhà, cứ bảo cậu ta giúp trước đã.”
Triệu công tử cười lạnh: “Cậu ta có biết lau nhà khối, lại lau hỏng xừ nó sàn của ông.”
Tôi nói: “Cậu ta biết đó, Kim Tiên Nhi còn biết sửa vòi nước với máy ghi âm mà.”
Triệu công tử lại bóp cổ tôi: “Rốt cuộc hai người bọn mi đã làm gì sau lưng tôi hả?!”
Tôi bảo: “Đâu làm gì đâu.”
Triệu công tử quát tôi: “Ông đây sẽ không bao giờ cho cậu ta đến nữa!”
Ghét Triệu công tử!