Hôm nay giao thừa, Triệu tứ gia tổ chức liên hoan Tết ở nhà chính, mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng và quyền quý trong thành phố. Có thể nói gần như những người nổi tiếng, quyền quý khắp thành phố đều ở đây cả. Vì vậy tôi nghe thấy chị Năm của Triệu công tử đang đùa với anh Ba gã: “Nếu chị mà là người của Đảng Cách mạng, chị sẽ nhân dịp hôm nay bỏ bom ở đây ngay.”
Anh Ba nói vẻ suy tư: “Chị nói cũng có lý.”
Chắc có lẽ tôi hiểu lầm gì rồi.
Mà hy vọng là tôi hiểu lầm.
Anh Ba từng là thủ lĩnh phong trào trong trường học, đã bị cảnh sát bắt ba lần. Cuối cùng cũng không đứng ở mặt tiền đội ngũ giương cờ hô hào đả đảo quân phiệt, quan liêu và bọn du côn lưu manh nữa. Dù sao anh cũng đã bị Triệu tứ gia đánh cho gãy chân, đến hôm nay hãy còn ngồi xe lăn.
Tuy nhiên anh ấy từng nói với tôi, gãy chân cũng không sao, chỉ cần còn ý chí, nhiệt huyết còn chảy, thì linh hồn sẽ không bị giam cầm bên trong thể xác biết đi mục nát, lạc hậu và ích kỷ hèn nhát.
Tôi rất sẵn lòng nghe anh Ba nói mấy chuyện này cho vui mồm, nhưng Triệu tứ gia đi ngang qua cửa cũng đã nghe thấy. Ông bảo tôi đi ra ngoài, đóng cửa lại, lại đánh anh Ba vỡ đầu.
Còn giờ tôi đang lo lắng, thì nhìn thấy Triệu tứ gia quành ra từ khúc ngoặt, dừng lại sau lưng chị Năm với anh Ba nghe một lát.
Xem ra tôi chẳng cần phải lo.
Tết nhất, có lẽ Triệu tứ gia sẽ không đánh con mình.
Thật ra mà nói, mấy năm nay tôi càng ngày càng không quan trọng Tết nữa. Khi còn bé bởi vì nhà nghèo, chỉ có Tết đến mới có thể mặc đồ mới và ăn thịt ngon, cho nên mới cứ mong tết. Mà nay ngày nào cũng có thể ăn ngon mặc đẹp, liền cảm thấy ăn Tết thì cũng chỉ có thế, chẳng qua là được nghỉ mấy ngày không phải đi làm mà thôi.
Tôi vừa nghĩ vừa tắm. Triệu tứ gia rất tuân thủ tập tục ngày Tết, trước trưa ngày ba mươi nhất định phải tắm rửa thay quần áo mới.
Tôi nhớ lại khi còn bé, ngày đón cái Tết đầu tiên lúc mới tới nhà họ Triệu, Triệu công tử chặn tôi trong nhà vệ sinh, hỏi tôi nhận được bao nhiêu bao lì xì.
Bởi vì trước đấy nhìn gã lúc nào cũng như có ác ý với tôi lắm lắm, vì vậy bấy giờ tôi quyết định anh hùng phải biết nhịn trước mắt, “quân tử coi tiền tài như rác”, không nói gì, lập tức đưa hết bao lì xì cho gã.
Có lẽ gã cũng không ngờ cướp của tôi dễ như vậy, quay ra lại đỏ mặt, gào lên với tôi: “Ông thiếu tý tiền này của cưng sao hả? Cưng phải hỏi thăm thử xem ông đây là ai chứ?!”
Nhưng chính vì nghe nói gã ta cớm nhất cái nhà họ Triệu này, nên lúc này tôi mới mau mải giao nộp tiền tài đấy chứ.
Song đương nhiên tôi sẽ không nói ra điều này, chỉ im lặng chờ đợi.
Triệu công tử nhét lại bao lì xì vào tay tôi, tiếp tục gào mồm: “Cất đi!”
Tôi cũng chẳng biết gã muốn làm cái gì, do dự cất bao lì xì vào lại túi quần.
Triệu công tử kín đáo đưa cho tôi một bao lì xì nhăn dúm dó, nói vẻ dữ dằn: “Anh cho cưng.”
Tôi bỗng hơi hơi cảm động.
Gã chần chừ hỏi: “Cưng nói một câu đi xem nào?”
Tôi cảm động nói: “Chúc cậu một đời bình an.”
Gã quát tôi: “Không thích câu này!”
Tôi bảo: “Chúc cậu phát tài.”
Gã tiếp tục quát tôi: “Cưng bị điên đúng không!”
Ơ chứ không phải nhận lì xì xong rồi sẽ nói mấy cái này hở? Tôi hỏi: “Em phải nói gì ạ?”
Triệu công tử bảo: “Cưng không thể hỏi tại sao anh lì xì cho cưng à?”
Tôi cảm động nói: “Bởi vì cậu sợ em được quá ít lì xì sẽ buồn, cám ơn cậu, nhiều lắm rồi ạ.”
Triệu công tử khó hiểu: “Cưng bị dở à? Anh cho cưng tiền thì chút nữa cưng phải làm cho anh một việc. Mới rồi anh làm vỡ cái chặn giấy của anh Hai rồi, cưng đi nói với anh ấy là cưng làm vỡ đi, chắc chắn anh ấy sẽ không làm gì cưng đâu.”
Tôi lập tức trả lại cái bao lì xì nhăn dúm dó cho gã, lắc đầu nguây nguẩy. Cung hỉ phát tài thì được, “lấy thân báo đáp” thì chịu.
Triệu công tử bặm trợn đe dọa tôi: “Cầm tiền của ông thì phải làm việc cho ông, bằng không chặt tay mi!”
Tôi chẳng thèm để ý đến gã, im lặng đẩy gã xê ra đi ra ngoài.
Triệu công tử thẹn quá hóa giận, lôi tôi không cho tôi đi: “Cưng đi nói có tý thôi mà, việc tý teo này mà cũng không chịu giúp, cưng có còn là con người không?”
Tôi lơ đẹp gã.
Triệu công tử hạ quyết tâm: “Anh còn bao lì xì nữa, cưng muốn bao nhiêu?”
Tôi bảo: “Cho em hết.”
Gã mắng tôi mười lăm phút xong, sau đó đưa hết bao lì xì trên người cho tôi.
Tôi thật sự chẳng hiểu tại sao gã phải làm vậy ấy.
Tôi đi tìm cậu Hai, đưa hết bao lì xì của Triệu công tử cho anh, nói: “Cậu út vô tình làm vỡ chặn giấy của cậu rồi, không dám nói với cậu nên bảo em đi hỏi cậu xem phải đền bao nhiêu tiền.”
Triệu công tử núp ở khúc ngoặt nhìn trộm chợt xông tới mắng tôi: “Cưng có ngu không vậy! Chính vì ông không đền nổi nên mới bảo cưng đến! Đồ nhà quê, có biết đồ cổ là cái gì không hả?!”
Cậu Hai cười híp mắt nói với tôi: “Nhất Tâm em đi phụ nhà bếp đi, anh có mấy câu muốn nói với thằng Long.”
Tôi là trẻ mồ côi được nhà họ Triệu cưu mang, bọn họ nói gì tôi cũng phải nghe. Vậy nên tôi không thể không đi phụ nhà bếp trước, dù rằng tôi rất lo cho Triệu công tử.
Triệu công tử ở sau lưng tôi gầm lên như muốn nổ phổi: “Tiên sư nó!”
Tôi tăng nhanh nhịp bước bỏ đi.
Cuối cùng thì Triệu công tử cũng không bị đánh, bởi tiếng gào muốn nổ phổi đó của gã không có tác dụng với tôi, nhưng lại hiệu quả với Triệu tứ gia. Triệu tứ gia nghe tiếng chạy tới cứu gã, ông nói ba mươi Tết không đánh trẻ con.
Triệu công tử đạt được tự do lần nữa thì lập tức tới tìm tôi, chặn tôi ở phòng bếp, gã hung tợn xoay tay vặn đấm, hỏi tôi: “Cưng có biết anh muốn làm gì không?”
Tôi móc hết lì xì trong túi quần ra đưa cho gã. Gã lại mắng tôi: “Đã bảo ông không thèm tiền lì xì của mi rồi cơ mà!”
Tôi nói: “Đến tận bây giờ em cũng chưa bao giờ thấy nhiều tiền lì xì như vậy hết.”
Triệu công tử hừ vẻ khinh thường: “Đồ nhà quê.”
Tôi nói: “Cho cậu hết đó.”
Triệu công tử: “Chẳng thiết, ông muốn đánh mi.”
Tôi mới giảng giải với gã: “Như thế không đáng.”
Lần này thật sự tôi không lừa gã, vì tiền trong bao lì xì có thể đủ để mua hai cái tôi thật. Tôi bị bán nhiều lần như thế mà chưa bao giờ bán được đắt như vậy hết.
Triệu công tử nói: “Đúng đồ dở hơi!”
Tôi khuyên gã chân thành như vậy mà gã lại nói tôi thế, tôi cảm thấy rất tổn thương, chẳng muốn nói chuyện với người đáng ghét như vậy nữa đâu!
Triệu công tử nói: “Thôi thôi không thèm đánh cưng, sau này cưng đi theo anh, anh sẽ bảo vệ cưng. Anh nói với cưng nhé, có tiền thì phải tiêu, cưng đi sòng bạc bao giờ chưa?”
Tôi từng đi sòng bạc rồi, người bố “trước” của tôi bảo mệnh tôi vượng lão nên thường xuyên đưa tôi đi sòng bạc. Sau đó đúng là lão giàu lên phi nghĩa thật, nhưng rồi động chạm đến Triệu tứ gia, sau đó,… không có sau đó nữa.
Triệu công tử không quan tâm đến sự từ chối của tôi, dẫn tôi đến sòng bạc nhà gã, nhìn gã tuổi nhỏ đã ngợp trong xa hoa đồi trụy.
Nhưng chẳng được bao lâu chị Cả gã đã đến xoắn lỗ tai kéo gã ra khỏi đám người.
Triệu công tử toáng lên: “Em thắng rồi! Em thắng ba lần lận!”
Chị Cả mắng gã nguyên mười lăm phút.
Triệu công tử đổi giọng: “Khâu Nhất Tâm bảo muốn đến chị ơi! Nó muốn em đưa đến đó!”
Gã quá đáng ghét!
Triệu tứ gia lại một lần nữa cứu gã. Ông nói ba mươi Tết không mắng trẻ con, còn bảo gã cho tôi chơi cùng với, không thì tôi sẽ chán.
Triệu công tử chặn tôi vào góc hành lang, hỏi tôi: “Cưng biết anh định làm gì không hử?”
Tôi không biết, cũng không muốn biết.
Gã chia một nửa tiền cho tôi: “Chờ xíu nữa đám bạn của anh đến không rỗi đâu chơi với cưng được. Tự cưng chơi một mình đi. Không được chơi cùng bọn họ nhé, tý nữa tụi nó mà bắt nạt cưng thì anh chị lại mắng anh. Sao mà cưng đáng ghét thế không biết.”
Thế thì lại tốt quá.
Tôi nhận tiền xong, quay về phòng mình đọc sách. Tôi thích đọc sách, đọc sách làm tôi vui vẻ, đọc sách làm tôi thấy một thế giới khác, một thế giới khác với thế giới nơi tôi sống.
Tôi đọc sách được lúc lâu thì bỗng nghe thấy tiếng đám trẻ con cười đùa ngoài cửa sổ. Bọn họ đang chơi pháo.
Ngày này năm ngoài tôi còn đang bán pháo với diêm ngoài đường, cho nên tôi biết trẻ con không nên chơi pháo, vì dễ bị thương.
Nhưng bị thương là bọn họ bị thương, còn pháo về tôi, tôi có thể ngắm mà.
Tôi ngắm pháo một lúc thì thấy có một bóng đen vin cửa sổ leo lên ban công tầng hai đúng phòng tôi, vứt đám pháo chưa đốt cho tôi.
Tôi hỏi gã: “Tại sao anh không đi cầu thang?”
Triệu công tử quát tôi: “Ông thích thế đấy! Tự mi đi mà chơi! Cấm không được nhìn tụi này chơi đấy!”
Căn cứ chút xíu kinh nghiệm mà tôi có, thì gã cần phải đi khám bác sĩ thử xem, chứ quá dễ nóng giận, can hỏa vượng[0].
[0] Hiểu nôm na là nóng gan dẫn đến tính tình cục súc =))).
Gã gắt với tôi xong, lại tiếp tục quay lại chơi với đám bạn của mình. Tôi nhặt đám pháo mà gã ném cho tôi lên, nghiêm túc chọn lựa một hồi lâu, cũng chỉ dám chơi loại pháo ném xuống đất đập nổ thành tiếng với pháo bông.
Thì ra cũng chỉ vui đến có thế thôi, nhàm kinh khủng, tôi thích làm mấy chuyện khác hơn.
Tôi định nghịch cây pháo bông xong thì về phòng chơi sudoku, nhưng cửa ban công sau lưng lại bị đẩy mở nữa. Triệu công tử ngồi xổm bên cạnh tôi, bé giọng mắng tôi: “Cưng không mang vào phòng chơi được à?! Anh Ba trông thấy rồi đó! Lại mắng anh đây!”
Tôi nói: “Không được nghịch lửa trong phòng.”
Triệu công tử lại mắng tôi, vừa mắng vừa đốt pháo bông của tôi, đốt xong tiếp tục mắng tôi: “Cưng có phải đàn ông không vậy hả! Nhìn cưng chơi kìa, sao mà cưng nhát chết đến vậy! Mẹ nó, đồ yếu đuối!”
Giời ơi, tôi biết tại sao Triệu tứ gia lại muốn nhận nuôi tôi rồi! Có phải bọn họ cũng cảm thấy Triệu công tử phiền dã man đúng không?! Tôi tốt tính như vậy mà còn thấy Triệu công tử rất đáng ghét!
Triệu công tử vứt toẹt pháo bông đi, cầm một dây pháo tép lên, đốt xong rồi bảo tôi: “Nhìn đây.”
Nói đoạn gã ném pháo tép xuống dưới lầu, làm tất cả bọn trẻ con trong nhà giật cả mình, bao gồm cả anh Sáu và “ai đó” nấp trong bụi hoa nữa.
Triệu công tử mắng tôi: “Đã bảo mi đừng có ném xuống dưới tầng mà!”
Anh Sáu ngẩng đầu mắng gã: “Mẹ thằng Triệu Long kia!”
Cửa sổ trên đầu tôi bật mở, dì Mười Ba ló đầu ra: “Mẹ Triệu Long làm sao nào?”
Anh Cả nói với tôi: “Nhất Tâm à giao cho em một nhiệm vụ vô cùng quan trọng, em đừng để cho thằng Long gây chuyện nữa. Nay Tết nhất đánh nó thì không hay.”
Tôi trịnh trọng nói: “Em sẽ gắng hết sức.”
Anh Cả nghiêm túc nói: “Em phải cố hết sức mà làm, chứ nếu không bọn anh không kìm được mắng nó thì mẹ nó lại ầm lên, lão gia lại nổi giận, là mất ăn Tết luôn đấy.”
Trách nhiệm nặng nề đến vậy, tôi thật sự không kham nổi…
Triệu công tử đáng ghét quá!
Triệu công tử ngồi trong phòng chơi trò điền chữ với tôi, còn chưa điền xong gã đã thấy chán rồi, bảo muốn đọc sách. Đọc sách rất tốt, mà nếu gã đọc sách đứng đắn thì còn tốt hơn.
Gã ngó quanh chút rồi nhìn tôi, hỏi tôi có muốn chơi một trò hay không. Tôi cảnh giác hỏi gã là trò gì. Gã bảo chơi bài, ai thua thì lột đồ.
Tôi không chơi.
Nhưng tôi không chơi thì gã sẽ ra ngoài tìm người khác chơi, thế nhưng anh Cả đã dặn là không được để xổng gã ra ngoài trước mười hai giờ.
Tôi bèn bảo tôi không lột quần áo. Gã bảo không lột cũng được, nhưng người nào thua thì phải hôn đối phương một cái.
Tôi ngẫm kỹ càng, cái trò này cho dù thắng hay thua thì tôi cũng sẽ không thấy vui gì lắm.
Vì vậy tôi mở cửa phòng ra, nói: “Anh đi ra ngoài đi.”
Gã không ra ngoài ngay, nhìn sách một chút, lại nhìn tôi một chút. Tôi có tý tẹo sợ hãi với bất an. =:)))))
Rốt cuộc Triệu công tử vẫn bị đánh. Bị tôi đánh.
Gã bịt mũi mắng tôi: “Mẹ! Sao tưởng mi không biết đánh nhau mà?!”
Tôi không biết đánh nhau thật sự, nhưng tôi có thể thí mạng.
Gã uy hiếp tôi: “Ông đi mách bố đấy!”
Tôi chỉ vào cửa: “Anh có gan thì mách ngay đi, không mách thì theo họ em.”
Triệu công tử kinh ngạc nhìn tôi: “Mi điên rồi à?”
Tôi hù dọa gã: “Anh biết “bố” em chết như thế nào không?”
Triệu công tử thoáng do dự, nói: “Chắc bị chú Đại Lực chém chết chứ gì.”
Tôi nói: “Không phải, là bị em đánh chết, bởi vì lão muốn hôn em, em bèn nhân lúc lão ngủ đánh chết lão.”
Triệu công tử nhìn tôi bằng vẻ hãi hùng: “Mi lừa ông đấy à?”
Tôi nói: “Tin hay không tùy anh.”
Triệu công tử lảng đến cửa: “Anh không chơi với cưng nữa, cưng thần kinh thật.”
Tôi đau thương mà xin lỗi anh Cả, vì tôi đã không trông chừng được Triệu công tử.
Anh Cả bảo không sao, sắp 0 giờ rồi, qua 0 giờ là có thể đánh Triệu công tử rồi.
Lúc 0 giờ, tất cả mọi người đều ở trong phòng khách nhìn chằm chằm đồng hồ. Chú Đại Lực ở trong sân châm que hương, chờ để đốt pháo dây.
Tiếng pháo dây vừa vang lên, mọi người đều rối rít chúc mừng năm mới với Triệu tứ gia. Tôi đứng trong một góc nhỏ, cùng mọi người chúc tân xuân ông Triệu, lại đột nhiên bị người xoay đầu qua hôn chụt một cái. Hôn xong người nọ liền nhảy tót ra xa, rú lên: “Mẹ nó! Mi đánh ông thử phát!”
0 giờ 3 phút, Triệu công tử ăn một trận đòn. Quả là mọi việc hoan hỷ, chẳng gì cấm kỵ.
Cuối cùng cũng tắm xong, tôi thay quần áo trong phòng ngủ, Triệu công tử ngồi trên giường lật báo với vẻ nhàm chán: “Em làm gì mà tắm lâu vậy?”
Tôi nói: “Thì nghĩ thử xem anh đáng ghét đến mức nào đấy.”
Gã trông có vẻ lại muốn mắng tôi: “Mà thôi, bữa nay Tết không mắng em, đi xuống ăn cơm.”
Tôi thay quần áo xong đi đến mép giường, hôn gã một cái vì phép lịch sự. Cuối cùng thì gã cũng vẫn “mắng” tôi, “mắng” tôi đến chối cả tai.
Lúc chú Đại Lực ở bên ngoài gõ cửa giục chúng tôi xuống ăn cơm, Triệu công tử hãy còn đang kiên trì “mắng” tôi liên mồm. Chú Đại Lực im lặng một lát, không biết có nghe được hay không nhưng không giục chúng tôi nữa.
Thế là cơm tôi cũng chưa được ăn, thậm chí còn không còn mặt mũi nào ra ngoài.
Triệu công tử đáng ghét!