Thịt dị thú và rau cải tươi đắt như vậy, nghèo rớt mồng tơi như y làm sao ăn nổi.
Nhắc đến gia thế Mông Hiểu Dương, có thể làm thành một bộ phim truyền hình dài tập đầy cẩu huyết.
Mẫu phụ Mông Hiểu Dương là á thú nhân, lúc học đại học quen biết Mông gia thiếu chủ Mông Nghị, cũng chính là phụ thân của Mông Hiểu Dương. Sau hai người rơi vào bể tình, đáng tiếc khi mẫu phụ Mông Hiểu Dương mang thai, đột nhiên gặp một giống cái vô cùng xinh đẹp tự xưng là vị hôn thê của Mông Nghị.
Á thú nhân xuất thân bình dân nhưng tướng mạo thanh tú lúc đó vô cùng sửng sốt, luống cuống gọi điện thoại cho Mông Nghị, chỉ nghe Mông Nghị thản nhiên đáp lại một câu 'Em hiểu mà'.
Chuyện sau đó thì càng thêm cẩu huyết, á thú nhân rời khỏi Mông Nghị sinh ra một tiểu á thú nhân, một thân một mình nuôi dưỡng. Hàng năm mệt nhọc dẫn đến suy kiệt, bất đắc dĩ, á thú nhân đành liên lạc với Mông Nghị lúc này đã là gia chủ. Mong muốn hắn có thể nể tình thân sinh cốt nhục, mà nuôi dưỡng Mông Hiểu Dương thật tốt.
Ở thế giới tương lai, thú nhân muốn có con nối dòng vô cùng gian nan. Đột nhiên có thêm một đứa con, mặc dù là á thú nhân, Mông Nghị vẫn rất vui. Hắn đương nhiên không cự tuyệt, chờ mẫu phụ Mông Hiểu Dương qua đời, liền mang y về nhà chính.
Giống cái trước đây gả cho Mông Nghị, cũng sinh cho Mông Nghị một thú nhân và một giống cái trân quý. Vốn nghĩ có thể được đến tình thương của cha, Mông Hiểu Dương phát hiện sau khi về Mông gia, chẳng những không được yêu thương, còn luôn bị tiểu thú nhân và tiểu giống cái nhỏ hơn mình khi dễ. Khi y nói chuyện này với Mông Nghị chẳng những không được giúp đỡ, còn cảnh cáo y không được khi dễ các em.
Về phần Mông Hiểu Dương tại sao lại bị đuổi ra Mông gia thì không thể không nói đến giống cái em y càng lớn càng xinh đẹp. Nghe nói Mông Hiểu Dương bởi vì đố kị mưu hại giống cái, còn quyến rũ vị hôn phu của em là Phượng gia thiếu chủ, Phượng Trạch Khiêm. Nhưng Mông Hiểu Dương nghĩ nát óc, cũng không thấy nguyên thân có mưu hại em mình và quyến rũ vị hôn phu của nó.
"Ôi!" Chỉ cần không phải não tàn, là biết ngay chuyện này có vấn đề.
Nghĩ tới đây, Mông Hiểu Dương lại nhớ ba mẹ ở Trái Đất. Ba mẹ y tuy không giàu có, nhưng đối với đứa con trai độc nhất là y cực kì tốt. Đáng tiếc y bất hiếu, từ sau khi tốt nghiệp chỉ về thăm nhà một lần. Hiện tại nếu như ba mẹ biết y đã chết, chắc sẽ rất thương tâm. Cũng may còn một đứa em họ do ba mẹ nuôi lớn lại hiếu thuận, nếu không y thực sự không biết ba mẹ lúc tuổi già phải làm sao.
Nếu đã sống lại đến tương lai, y phải tìm cách nuôi sống mình trước, còn lại tất cả đều là mây bay. Trước đây bị Mông gia trục xuất, ngoài quần áo và một ít tiền, không cho y thứ gì khác. Hơn nữa thân thể này năm nay mới mười tám tuổi, còn đang học đại học. Mông Hiểu Dương nghĩ, việc quan trọng nhất bây giờ là kiếm tiền.
Thở dài, Mông Hiểu Dương đến phòng ngủ lục lọi một hồi, ngoài một cái tủ quần áo và bàn học với một phòng tắm ra không còn gì khác. Vò đầu, y lấy một bộ đồ ngủ từ trong tủ quần áo ra đi vào phòng tắm.
"Viên Đồng!" Nhìn phòng tắm trống trơn, Mông Hiểu Dương thực sự không biết làm sao, đành phải gọi Viên Đồng.
"Chủ nhân, ngài có gì phân phó?"
"Vòi sen ở đâu?" Không phải Mông Hiểu Dương không muốn nhớ, thật sự bây giờ đầu của y còn đang đau âm ỉ, y cũng không dám lại té xỉu, cảm giác đó thật sự rất khó chịu.
Viên Đồng ấn nhẹ lên tường cạnh cửa phòng tắm, trong phòng tắm nháy mắt xuất hiện đủ loại đồ dùng tắm rửa. Mông Hiểu Dương nghiêng đầu nhìn nơi Viên Đồng vừa ấn, phát hiện một chỗ có đóa hoa hồng màu hồng nhạt. Âm thầm ghi nhớ, Mông Hiểu Dương đi vào mở vòi sen, nhưng không tắm liền, mà nhìn chăm chú vào gương xem bộ dáng của mình lúc này.
Đưa tay sờ từng đường nét trên mặt, sắc mặt hơi vàng, mũi không cao không thấp, môi không mỏng cũng không dày, cả khuôn mặt chỉ có cặp mắt đào hoa ngập nước là coi được. Cũng nhờ cặp mắt đào hoa thêm điểm, khuôn mặt y mới có thể xem là thanh tú.
"Thật thần kỳ, ngoài việc so với mình trẻ hơn, còn lại giống y chang." Nhìn hình dáng trong gương, Mông Hiểu Dương cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Tắm sơ qua, Mông Hiểu Dương thay đồ ngủ xong đi ra. Thân là trạch nam, máy vi tính tất nhiên không thể thiếu. Y đi ra chuyện thứ nhất, là đến bên bàn đọc sách cẩn thận nghiên cứu máy vi tính tương lai.
Suy nghĩ một chút, y đẩy một nắp bật ngay chính giữa bàn lên. Phát hiện nắp bật cũng không phải màn hình vi tính, Mông Hiểu Dương xoa xoa huyệt Thái Dương, nhắm mắt lại lục tìm trong trí nhớ.
Hồi lâu, y mới mở hai mắt ra lần nữa. Bật nắp ấn nút trên vòng đeo ở cổ tay, bỗng nhiên trong không khí vang lên một âm thanh máy móc, "Bíp! Người sử dụng Mông Hiểu Dương, đã hơn mười bốn tuổi, có thể độc lập dùng quang não." Sau đó, trước mắt Mông Hiểu Dương hiện lên một luồng ánh sáng. Đột nhiên xuất hiện một mũ giáp màu xanh dương.
Mông Hiểu Dương cầm lấy đội lên đầu, cảm giác nhẹ như lông chim, lúc này mới dựa vào trí nhớ điều khiển. Nhắm mắt nghĩ khởi động, lúc y mở mắt ra, liền phát hiện y xuất hiện ở trong một căn phòng tường trắng trống trải.
"Bãi cỏ, bàn ghế." Đơn giản nói hai từ, căn phòng nháy mắt thay đổi. Không gian mở rộng ra mười lần, y đang đứng trên bãi cỏ xanh mướt. Bên cạnh y là một bộ bàn ghế gỗ mộc mạc, trên bàn gỗ để một cái laptop thường thấy ở Trái Đất, chỉ là cái laptop này không phải đồ thật.
Mông Hiểu Dương hưng phấn dạo qua một vòng, lại nói: "Dòng suối nhỏ." Thế nhưng lần này cũng không hiện ra dòng suối nhỏ như y muốn, ngược lại đầu đau dữ dội.
"Đích đích! Tinh thần lực của người sử dụng không đủ, thỉnh thu hồi yêu cầu! Tinh thần lực của người sử dụng không đủ, thỉnh thu hồi yêu cầu!"
"Thu hồi." Đưa tay lau đầu không phát hiện mồ hôi, Mông Hiểu Dương cảm thấy dễ chịu hơn. Y quá mức hưng phấn, quên mất trang trí cảnh sắc trong quang não cần tinh thần lực. Chỉ đành nghỉ ngơi dưỡng sức một lúc, mới từ từ trang trí tiếp.
Ngả người dựa vào ghế, Mông Hiểu Dương dùng thanh âm điều khiển quang não. Đơn giản xem một vài tin tức mới nhất. Phát hiện đều là quân sự và giống cái nhà ai nhà ai ra sao.
Bĩu môi, nói 'giải trí'. Màn hình bỗng nhiên biến thành bảy sắc cầu vồng. Hiện lên tất cả đều là nam nhân, nhầm, là á thú nhân và thú nhân.
Giống cái bởi vì khan hiếm mà trân quý, phần lớn không ai thấy được. Các á thú nhân tuấn mỹ, do vậy mà trở thành đối tượng được thú nhân quan tâm.
Nghĩ tới đây, Mông Hiểu Dương bỗng nhíu mày. Kiếp trước mặc dù y là trạch nam, thỉnh thoảng cũng sẽ đọc đam mỹ, nhưng như vậy không có nghĩa y là đồng tính luyến ái. Thế nhưng thế giới này không hề có nữ nhân, y đi đâu để tìm bây giờ.
"Mặc kệ, dù sao mình thế này cũng không ai thèm, coi như mình không có tiền cưới vợ, độc thân được rồi." Chống cằm, Mông Hiểu Dương quyết định.
Không để ý mấy cái này nữa, trực tiếp nói đến thứ y thích nhất 'tiểu thuyết'. Quả nhiên xuất hiện rất nhiều trang web, đứng hạng nhất là tinh tế văn học. Hưng phấn click vào, trực tiếp chọn đọc tiểu thuyết đứng đầu. Liên tiếp mấy quyển, đều kể về thú nhân dũng mãnh vượt qua nguy hiểm trở ngại cứu giống cái, sau đó hai người hạnh phúc bên nhau suốt đời. Nếu không phải thì cũng là á thú nhân gặp được thú nhân dũng mãnh, nhưng bởi vì giống cái ôn nhu xinh đẹp xuất hiện, đành buồn bã ra đi thành toàn bọn họ hạnh phúc bên nhau. Đương nhiên cũng có thể loại chiến tranh, nhưng đều là quân sự đánh giặc.
Vỗ trán, Mông Hiểu Dương chọn đọc một quyển thể loại chiến tranh. Quyển sách này viết về một thú nhân bình dân, bằng vào nghị lực bất khuất trở nên ngày càng cường đại, cuối cùng trở thành đế quốc chiến thần. Quyển sách này ngoài tình tiết hơi đơn giản một chút, hành văn lại không tệ, rất hấp dẫn lôi cuốn, đọc xong khiến người nhiệt huyết dâng trào, cũng muốn tòng quân lập công, cuối cùng ôm giống cái về. (= =)
"Chủ nhân, cơm trưa xong rồi, ngài ăn cơm thôi." Thanh âm Viên Đồng vang lên bên tai, làm Mông Hiểu Dương đang đắm chìm trong tiểu thuyết hồi thần lại. Sờ cái bụng lép xẹp, Mông Hiểu Dương 'Ừ' một tiếng liền rời khỏi quang não.
Lần thứ hai thấy 'thứ mà Viên Đồng gọi là bột dinh dưỡng', Mông Hiểu Dương liền buồn nôn. Cố gắng ăn hết một tô, y càng thêm kiên định muốn kiếm tiền. Thế nhưng thế giới tương lai quét rác cũng cần bằng đại học, y mới vừa tốt nghiệp cấp ba ai mà mướn. Cũng không thể như ở Trái Đất, giúp tác gia viết thay?
"Viết thay? Vì sao mình phải viết thay? Mình có tinh hoa văn hoá của nhân loại trong đầu, vì sao không thể tự sáng tác." Mông Hiểu Dương càng tự nhủ mắt càng sáng, quyết định bắt tay vào làm ngay.
Hào hứng về đến phòng, Mông Hiểu Dương lần thứ hai đột nhiên té xỉu trên đất.