Mẹ nó! Nếu như số lượng download trên trăm vạn còn thua, họ Mông của y sẽ viết ngược lại luôn, Mông Hiểu Dương tức tối nghĩ.
Sau khi tan học, vẫn là nơi đó, vẫn đầy người vây quanh, nhưng mà nhóm á thú nhân ngày đó tới, chỉ còn lại có hai người.
"Đã hết thời hạn thi đấu, ai trong hai người công bố đáp án trước?" Nói chuyện là một á thú nhân, Mông Hiểu Dương nhớ rõ gã, hình như chính gã đã kêu Hạng Minh thi đấu âm nhạc.
"Tôi trước." Hạng Minh vô cùng tự tin giơ tay lên, mở ra quang não mở màn hình phòng âm nhạc, tức thì một hình chiếu dần hiện ra.A: Ồ! Hoá ra cậu ta là Ánh bình minh?
B: Đúng vậy, cậu ta hát ca khúc cùng tên 《 Ánh bình minh 》, thật sự rất êm tai.
C: Thật không ngờ, Ánh bình minh cư nhiên là sinh viên trường chúng ta. Lát nữa nhất định phải gặp cậu ấy xin chữ ký...
Hạng Minh tự đắc cười cười, đến gần Mông Hiểu Dương, nhỏ giọng nói, "Kỳ thực bởi vì Lâm điện hạ, nguyên bản tôi định sẽ không xuất hiện, hoặc là dứt khoát chịu thua, nhưng có người ra một điều kiện mà tôi không thể cự tuyệt bảo tôi đánh bại cậu, cho nên, xin đừng trách tôi."
Nhíu mày, "Thật sao?" Đôi mắt đào hoa câu người của Mông Hiểu Dương nhẹ nhàng chớp, trong mắt hiện lên một tia sáng làm cho người ta không cách nào nhìn thẳng. Sau đó trực tiếp mở quang não.
Động tác tự tin của y làm cho Hạng Minh nhíu mày, lẽ nào nguyên bản y cũng là ca sĩ? Không thể nào, tư liệu người kia cho sẽ không sai. Không lẽ nhờ người hỗ trợ, vậy thì càng không thể, bọn họ khiêu chiến ở quang não có thu lại, một khi có người gian lận sẽ bị quang não công khai.
"Ồ!" Mọi người ở đây một mảnh ồ lên!
Tháng này tin tức nào hot nhất? Lý thú nhân lại có chiêu mới theo đuổi Doãn giống cái? Mông Hiểu Dương thi đấu? Lâm Hô công khai người yêu là á thú nhân?
Những cái trên đều không là gì, tin tức hot nhất chính là có người hát một ca khúc làm cho thầy giáo Bạch – tình nhân trong mộng của tất cả mọi người khóc.
Hiện tại tất cả mọi người đang suy đoán là ai hát làm cho thầy giáo Bạch khóc? Có khả năng viết ra ca khúc làm cho người ta cảm động như thế, nhất định là một người lớn tuổi. Thế nhưng rất nhanh đã có người phản bác, soạn nhạc và biểu diễn đều là cùng một người, giọng hát của ca sĩ rõ ràng tuổi không lớn lắm. Một số người khác cũng bất mãn nói, có khả năng Phiếu Miểu đã chỉnh sửa thanh tuyến...
Nói chung, trên quang não tất cả mọi người vì điều này khắc khẩu, đúng lúc này, Phiếu Miểu lại cứ như vậy hiện thân, hơn nữa còn dùng phương thức này.
"Cậu... Cậu là Phiếu Miểu? Không thể nào, cậu căn bản không có tiếp xúc qua bất cứ thứ gì có liên quan đến âm nhạc, làm sao có thể tự mình soạn nhạc?" Gương mặt Hạng Minh trắng bệch, nếu như chuyện này thất bại, chuyện người kia đã đáp ứng với gã có thể sẽ không có, nếu sau này Mông Hiểu Dương trả thù, gã cũng không có biện pháp chống lại.
Hạng Minh nói làm cho mọi người ở đây phục hồi tinh thần lại, lập tức đều khinh bỉ nhìn gã. Một người chỉ có thể tạo một tài khoản quang não, mà một tài khoản chỉ có thể xin một phòng âm nhạc, đây là bất luận kẻ nào cũng không thể ngoại lệ.
Cho nên, sự thật Mông Hiểu Dương là Phiếu Miểu, người ở đây chỉ cần có não sẽ không hoài nghi. Về phần nói Mông Hiểu Dương có phải đạo nhạc hay không? Đừng nháo nữa được sao? Điều này chỉ cần vài ngày sẽ bị điều tra ra, đến lúc đó sẽ bị hạ đẳng cấp công dân nha! Ai dư hơi dám làm việc này.
Nói ngắn lại, nói tóm lại, mọi người ở đây đều không tin lời Hạng Minh là được.
"Đây đúng là phòng âm nhạc của tôi, về phần bài hát này, tôi tin tưởng rất nhiều người đã nghe. Không sai, tôi chưa từng học âm nhạc, nhưng tôi là biên kịch, sẽ viết lời cũng không có gì ngạc nhiên, ở đây có người học âm nhạc chắc sẽ nhận ra, nhạc tôi soạn và kỹ thuật hát đều rất bình thường, lý do là vì tôi chưa từng học."
Nghe vậy, một điểm nghi ngờ cuối cùng của mọi người ở đây đều biến mất. Quả thật, phải nói là ca từ và giai điệu của bài hát này rất hay, nhưng kỹ thuật hát thì...
Cắn răng, Hạng Minh sắc mặt khó coi, môi run rẩy nói: "Tôi thua." Gục đầu xuống, ở phòng âm nhạc gã cũng được coi như là ca sĩ có chút danh tiếng, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, không cần tưởng tượng gã cũng biết danh khí của mình sẽ trượt thê thảm thế nào.
Nhìn Hạng Minh xoay người muốn đi, Mông Hiểu Dương hai tay cắm túi quần, nhún nhún vai, cất giọng nói: "Có phải cậu đã quên cái gì rồi không?"
Hạng Minh ánh mắt nghi hoặc, làm cho Mông Hiểu Dương lại cười một chút, "Trước đây cậu nói nếu tôi thua, phải đi dập đầu xin lỗi Phượng điện hạ cho cậu, vậy nếu cậu thua thì sao? Chẳng lẽ chỉ cần nói một câu 'Tôi thua' là xong rồi sao?"
Mông Hiểu Dương: Cảm giác trang bức thật tuyệt! Hiện tại nhất định là mình vô cùng vĩ đại, các cậu trăm ngàn lần đừng tùy tiện thích anh, anh rất cao chắc chắn các cậu với không tới đâu. ╭(╯^╰)╮
"Cậu muốn thế nào?"
Đến gần Hạng Minh, Mông Hiểu Dương dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: "Tôi cũng không bắt cậu làm gì quá đáng, cậu chỉ cần nói cho tôi biết, rốt cuộc là ai ở sau lưng muốn hại tôi."
Hạng Minh lâm vào thiên nhân giao chiến, nói, sẽ đắc tội người nọ. Không nói, á thú nhân trước mặt liền sẽ đưa ra yêu cầu khác. Rốt cuộc gã nên làm cái gì bây giờ?
Ở tương lai, người ta đưa ra khiêu chiến bạn không ứng chiến, người ta cũng chỉ coi thường bạn, thế nhưng một khi thắng, đề xuất trừng phạt, người thua không làm nhất định sẽ bị mọi người phỉ nhổ.
"Yên tâm, tôi sẽ không nói với ai đâu, tôi thề trên danh nghĩa của Thú Thần."
"Là em trai của Phượng điện hạ, giống cái thần tượng Trạch Ngọc." Thú Thần là thần tối cao ở tương lai, bình thường lấy Thú Thần thề, đó chính là lời thề tối cao, không ai sẽ không tin, nên Hạng Minh dứt khoát trả lời.
Gật đầu, nếu đã biết được đáp án, Mông Hiểu Dương tự nhiên sẽ không tiếp tục làm khó dễ, "Được rồi, cậu đi đi."
Mơ mơ hồ hồ nhìn hai người thì thầm vài câu, trừng phạt cứ như vậy xong rồi, điều này làm cho mọi người nguyên bản hăng hái bừng bừng chờ mong trò hay thoáng cái ỉu xìu.
Cùng với Lâm Cẩn cũng đang ỉu xìu trở lại ký túc xá, Mông Hiểu Dương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, thần kinh buộc chặt lâu như vậy, cũng là mệt chết người.
"Thắng rồi?" Lâm Hô ngồi trên sô pha, đang lật xem quyển sách cầm trong tay.
Nhìn hắn một cái, gật gật đầu, đây không phải là biết rõ còn cố hỏi sao?
Nghĩ đến chuyện mấy ngày hôm trước, Mông Hiểu Dương liền tức cành hông, rõ ràng đã đoán được y là Phiếu Miểu, lại còn vô sỉ 'quyến rũ' y.
Nhịn không được nhìn quyển sách trên tay Lâm Hô vài lần, giấy ở thế giới tương lai vô cùng ít, hầu như có thể nói là không có, tự nhiên, giấy để in sách cũng đắt như vàng.Mông Hiểu Dương: Vui cái búa, bán manh đáng hổ thẹn ←←
Dù sao cũng đã bảy điểm, lại thêm một hay hai điểm, Mông Hiểu Dương nghĩ cũng không khác gì. Hỏi thêm một câu cũng không để ý nữa, hiện tại y tương đối để ý mình rốt cuộc là yêu hồng nhan hay là lam nhan nhiều hơn.
Ngày thứ hai, Mông Hiểu Dương thất thần nhìn dính nhớp giữa hai đùi. =ロ
=!!