Bị mọi người nhìn chăm chú đến da đầu tê dại, Mông Hiểu Dương lui về phía sau nửa bước, sau đó lặng lẽ nhích tới bên cạnh Lâm Hô, cảm giác từ cánh tay kia truyền đến độ ấm quen thuộc, tâm trạng y mới thoáng thở phào, cảm giác an toàn hơn rất nhiều rất nhiều.
Động tác của y tự nhiên không thoát khỏi ánh mắt mấy lão cáo già trong đại sảnh này, đặc biệt mấy người thú nhân khứu giác linh mẫn, có thể ngửi được một cỗ khí vị nồng đậm của cường thú nhân ở trên người Mông Hiểu Dương, chính là mùi của Lâm Hô đứng ở bên dưới. Phát hiện này làm cho mấy người ở đây đều nheo mắt lại.
Lâm gia chủ: Quả nhiên không hổ là con trai của ta, ra tay nhanh thật.
"Phụ thân, mỗ mụ, con về rồi nè." Đi theo phía sau hai người Mông Hiểu Dương, Lâm Cẩn nhảy nhót xuất hiện, xoay quanh Lâm phu nhân vài vòng, kéo tay áo của ông lắc lắc, "Mỗ mụ, tại sao các trưởng lão lại tới đây?"
Giá trị dựng dục của Lâm Cẩn coi như là rất cao, đương nhiên đây là trước khi gặp được Mông Hiểu Dương, cộng thêm tính cách đáng yêu, miệng cũng ngọt, rất được trưởng bối trong nhà yêu thích, nên khi nhìn thấy các trưởng lão nghiêm túc cũng không sợ hãi.
Gạt bàn tay đang tác quái của Lâm Cẩn ra, nhìn cậu một cái, ngẩng đầu mỉm cười nói: "Hiểu Dương." Mới vừa ở ngoài cửa là Mông đồng học hiện tại chuyển thành Hiểu Dương rồi, "Đây là phụ thân của Lâm Hô, con gọi theo Lâm Hô là được. Còn mấy vị này là trưởng lão của Lâm gia, vị này là đại gia gia, vị này chính là nhị gia gia..." Lần lượt giới thiệu cho Mông Hiểu Dương.
Mà y cũng ngốc ngốc một đường kêu theo, Lâm Hô cong lên khoé miệng, "Phụ thân, các vị trưởng lão, nếu không có chuyện gì nữa thì con mang Hiểu Dương đi rửa mặt một chút."
Lâm phu nhân chuyển mắt sang trừng Lâm Hô, thằng nhóc không có tiền đồ này, bước lên phía trước kéo tay Mông Hiểu Dương, "Hiểu Dương, tới ngồi bên này cùng mỗ mụ đi."
Mông Hiểu Dương: Lúc nào thành mỗ mụ? (⊙o⊙)
"Hiểu Dương, con cũng đừng trách mỗ mụ, dù sao Tiểu Hô nói muốn dẫn người trở về gặp chúng ta, đương nhiên chúng ta phải cho người hỏi thăm một chút." Lâm phu nhân thấu tình đạt lý, Mông Hiểu Dương đương nhiên lý giải gật đầu, "Sau khi nghe ngóng, mới biết con là một đứa bé vừa nhu thuận lại hiểu chuyện, còn có tài hoa. Hôm nay vừa thấy, thật sự không sai, bộ dáng của Hiểu Dương chúng ta còn xinh đẹp như vậy."
Mông Hiểu Dương: Mình tốt như vậy sao! (cảm giác có chút lâng lâng.)
"Bất quá mỗ mụ con đi sớm, bằng không nhìn thấy con đã trưởng thành còn có tiền đồ như vậy, chắc chắn sẽ rất vui vẻ. Về phần phụ thân của con..."
Nhìn thấy ánh mắt của Mông Hiểu Dương rõ ràng ảm đạm xuống (giả bộ), Lâm phu nhân khẩn trương nói sang chuyện khác, "Đều đã qua rồi, sau này có Lâm phụ thân của con thương con."Mông Hiểu Dương: Sao có cảm giác không đúng chỗ nào vậy ta?
"Đúng vậy, kêu phụ thân và mỗ mụ, sau đó chúng ta là người một nhà rồi." Lâm gia chủ nhanh chóng tiếp lời.
Mông Hiểu Dương: Cảm giác càng thêm không đúng.
"Nếu là người một nhà rồi, dứt khoát hôm nay liền đem việc hôn nhân quyết định đi, đây mới thực sự là người một nhà." Lâm đại gia gia cười ha hả nhanh chóng nói tiếp.
Mông Hiểu Dương: Mình vừa mới nghe được cái gì vậy ta?
Ngồi ở bên cạnh là Lâm nhị gia gia – là ông nội của Lâm Hô, cười đến mặt đầy nếp nhăn, gật đầu, "Bất quá hôm nay cũng muộn rồi, như vậy đi, ba ngày sau là ngày lành, liền định vào ngày đó đi."
Mông Hiểu Dương:... (còn đang hồi tưởng rốt cuộc Lâm đại gia gia đang nói cái gì?)
Toàn bộ người của Lâm gia gật đầu đồng ý, sau đó ngoại trừ nhị trưởng lão vẫn ngồi tại chỗ, mấy vị trưởng lão khác đều cười vui vẻ đi về nhà, Lâm gia chủ cùng Lâm gia gia giữ Lâm Hô lại, Lâm phu nhân mang theo Mông Hiểu Dương còn đang mơ màng cùng Lâm Cẩn ngơ ngác đến phòng khách.
Mông Hiểu Dương: Vừa mới xảy ra chuyện gì? Cái gì đính hôn?
Hoàn hồn: Đậu xanh rau má! Ba ngày sau đính hôn, ai đồng ý, vừa nãy rõ ràng tôi còn chưa nói câu nào mà, thế nào liền đính hôn rồi.
Phát hiện Mông Hiểu Dương thay đổi sắc mặt, Lâm phu nhân khẩn trương nắm tay y, "Hiểu Dương, ba ngày sau đính hôn là có chút vội vàng. Bất quá con đừng lo lắng, tất cả mọi chuyện mỗ mụ đều sẽ chuẩn bị thật tốt, ngày đó con chỉ để ý mặc vào lễ phục xinh đẹp cùng Tiểu Hô đính hôn là được rồi."
Mông Hiểu Dương: Đậu xanh! Ông đây không lo lắng cái này, ông đây là lo lắng cho chung thân của mình, ông đây còn chưa muốn gả đi. Gả đi? Má nó! Ông đây không muốn lập gia đình, ông đây rõ ràng là phải cưới người về.
"Đúng rồi! Mỗ mụ phải gọi cho Trương quản lý tinh thượng, bảo ông ta tự mình thiết kế lễ phục và nhẫn cho con cùng Tiểu Hô." Nói xong liền vừa đi lên lầu vừa mở quang não gọi cho Trương quản lý.
Mông Hiểu Dương: Cứ như vậy xong rồi? ( ⊙ o ⊙)
"Chị dâu, ba ngày sau cậu liền đính hôn với anh hai hả?" Lâm Cẩn mới vừa hoàn hồn.
Mông Hiểu Dương: Đính hôn cái đầu cậu chứ đính hôn, ông đây mới không thèm đính hôn.
"Chị dâu, cậu muốn đi đâu? Ở đây chưa nhập vào thông tin nhận biết cậu, cậu không ra ngoài được đâu." Lâm Cẩn kéo Mông Hiểu Dương, nói.
Nắm vai Lâm Cẩn, dùng sức lắc lắc, "Vậy cậu mau mang tôi đi ra ngoài..."
......
Trong chính sảnh, mặt Lâm Hô không chút biểu tình, dáng người đĩnh đạc đứng thẳng, chờ Lâm gia chủ cùng Lâm gia gia bọn họ giải thích nghi hoặc.
"Con cầm xem thì sẽ biết." Con trai là phó đức hạnh gì, làm phụ thân ông hiểu rõ nhất, dứt khoát đem kết quả xét nghiệm cho nó để cho nó tự coi, liền sẽ hiểu dụng ý việc làm hôm nay của bọn họ.Tiếp nhận kết quả xét nghiệm, vẻ mặt bình tĩnh cuối cùng cũng nổi lên gợn sóng, hơi mím môi,
"Cho dù không có tờ kết quả xét nghiệm này, con cũng sẽ cưới em ấy." Nên mọi người không thể can thiệp quá nhiều vào chuyện của chúng con.
Lần này hắn mang Hiểu Dương về nhà, tất nhiên là muốn có được sự đồng ý của cha mẹ, sau đó đính hôn. Không ngờ chính là, so với hắn thì trong nhà còn vội vã muốn cưới Hiểu Dương hơn, hiện tại thấy tờ xét nghiệm này mới hiểu được nguyên nhân.
Nắm tay, "Nếu vô luận thế nào đều phải cưới, cưới sớm cưới muộn có gì khác nhau." Đôi mắt đen thâm thuý tương tự Lâm Hô của Lâm gia chủ phát ra nhè nhẹ tinh quang, "Sau khi đính hôn, chúng ta sẽ không can thiệp quá nhiều vào việc riêng của các con."
Lâm Hô nhíu mày, cuối cùng vẫn gật đầu lui ra. Nhưng định ra ba ngày sau đính hôn hắn nghĩ cũng quá vội vàng rồi, bản thân hắn đương nhiên sẽ không ngại sớm, chỉ sợ Hiểu Dương sẽ bất mãn thôi.
Lại nhìn một chút kết quả xét nghiệm trong tay, "Tám điểm? Vậy tại sao sẽ bị Mông gia chủ bỏ qua?" Hồi tưởng Hiểu Dương ngày đó cử động cự tuyệt rút máu, y rõ ràng biết giá trị dựng dục của mình, điều này nói rõ một việc, có người đã động tay chân với kết quả xét nghiệm năm Hiểu Dương mười ba tuổi.
Mông gia phu nhân và tiểu giống cái cứ như vậy bị Lâm Hô mang thù, thỉnh cho phép tôi tại đây vì bọn họ đốt nến...
Lâm Hô vừa vào đến phòng khách, liền nghe đến Mông Hiểu Dương ở đó kêu Lâm Cẩn dẫn y đi ra ngoài, quả nhiên như hắn suy nghĩ, Hiểu Dương bắt đầu bắn ngược.
Chạy qua ôm chặt Mông Hiểu Dương, "Tại sao lại muốn đi, em không muốn đính hôn với tôi sao? Hử?"
Run lên vành tai có chút ngứa, quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Hô, Mông Hiểu Dương dùng khuỷu tay huých một cái, "Đừng nói chuyện với tôi." Hôm nay anh ta mang mình về nhà, chắc chắn đã âm mưu sẵn rồi.
Xoay thân thể Mông Hiểu Dương qua, làm cho y đối diện với mình, "Tôi thừa nhận là muốn mang em về nhà gặp cha mẹ, sau đó được sự đồng ý của bọn họ rồi đính hôn, thế nhưng việc ba ngày sau đính hôn này, tôi cũng mới biết được. Điều này nói rõ cha mẹ tôi đều thật sự rất thích em, đây không phải là chuyện tốt sao?"
Về phần giá trị dựng dục, Lâm Hô cũng không tính nói cho Mông Hiểu Dương. Không phải sợ Mông Hiểu Dương sau khi biết sẽ như thế nào, chỉ là trực giác nói cho hắn biết, không thể nói.
Lâm Hô, vỗ tay khen thưởng cho trực giác của anh nào.
Mông Hiểu Dương tiếp tục giãy giụa, "Lâm Hô anh buông ra, ở chỗ này lôi lôi kéo kéo bị người nhìn thấy còn giống bộ dáng gì nữa?"
9717: Anh chỉ sợ bị người nhìn đến mà ngượng ngùng thôi hả? Hiện tại chủ đề là đính hôn nhá đồ ngốc!
Khiêng lên —— trở về phòng —— ném lên giường, đương nhiên không có làm gì, Lâm Hô chỉ ôm chặt y, sau đó ở bên tai y nhẹ giọng giải thích, lại cùng y nói chuyện thật ôn nhu.
Ở chung cũng gần nửa năm, tính cách Mông Hiểu Dương như thế nào sớm đã bị Lâm Hô sờ thấu. Là một con mèo thích tạc mao, chỉ cần thuận mao vuốt ve, thì tốt rồi.
Quả nhiên, Mông Hiểu Dương đang kêu gào chậm rãi bình tĩnh lại, ngay cả nói chuyện cũng nhỏ giọng rất nhiều, hướng về phía Lâm Hô hừ một tiếng, "Anh nói phụ thân anh cùng mỗ mụ đều thật sự thích tôi? Gia gia bọn họ cũng thích tôi?"
"Cái gì phụ thân mỗ mụ của tôi, đó cũng là phụ thân mỗ mụ của em, đương nhiên, bọn họ thật sự rất thích em, nếu không làm sao sẽ đồng ý cho chúng ta bên nhau." Hắn sớm biết Hiểu Dương thiếu hụt rất nhiều tri thức, chính vì như vậy, hắn mới có thể lừa gạt được Mông Hiểu Dương.
"Đinh! Nhận được sự tán thành của Lâm gia gia chủ cùng gia chủ chính quân, hoàn thành nhiệm vụ. Phần thưởng nhiệm vụ: Một phiếu đổi hồng sắc, một quyển sách dạy nấu ăn cao cấp, hai con '?'."
"Đinh! Đạt được Lâm gia trưởng lão nhất trí tán thành, vượt mức hoàn thành nhiệm vụ, thưởng cho giá trị dựng dục một điểm."
Mông Hiểu Dương nghe được âm thanh hệ thống nêu lên, kinh hoảng ngồi dậy, "Chết tiệt!"
"Sao vậy?" Lâm Hô bị làm cho hoảng sợ, tại sao lại tạc mao rồi?
"Không có việc gì, tôi mắc tiểu." Chạy vào WC, Mông Hiểu Dương kêu 9717 xuất hiện, "Đều vượt mức hoàn thành nhiệm vụ, tại sao còn thưởng cho giá trị dựng dục, con mẹ nó, có bản lĩnh dứt khoát trực tiếp thưởng cho hai điểm luôn đi, tròn mười luôn cho rồi." Mông Hiểu Dương nổi trận lôi đình.
9717: "Kí chủ, phần thưởng nhiệm vụ vượt mức tôi cũng không biết gì đâu nha. Vậy nên kí chủ không nên chỉ lo nói yêu đương, mau viết thêm nhiều tiểu thuyết một chút, có nhiều fan hơn, như vậy thì có trị số fan cùng trị số thành công, có trị số thành công tôi có thể lớn lên, chờ tôi được mười tuổi, liền có thể biết được rất nhiều chuyện."
Xua tay, "Được rồi, trước tiên chúng ta tạm thời không nói cái này, liền nói hai con '?' thưởng cho này, tại sao tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi, còn chưa hiện ra."
9717 xoa xoa hai tay nhỏ bé, chu cái miệng nhỏ nhắn, "Đây là phần thưởng cao cấp, bởi vì năng lượng của hệ thống không đủ, cần đợi một tuần sau mới có thể hiện ra. Vận khí của anh thật tốt, nhanh như vậy liền được phần thưởng cao cấp rồi, phải biết rằng phần thưởng cao cấp nhưng là rất khó được đến luôn á, anh chờ xem nha!"
Nghe được 9717 nói, Mông Hiểu Dương bĩu môi, đối với hệ thống hố hàng này, y đã không ôm hy vọng gì, chỉ hy vọng đến lúc đó đừng cho hai con thỏ làm sủng vật liền cám ơn trời đất rồi.
"Anh đừng xem thường nha, trong phần thưởng cao cấp cấp bậc thấp nhất cũng là một kiện linh khí, tuy hiện tại tôi cũng không biết thưởng cho cái này là cái gì, nhưng chắc chắn là linh thú." 9717 tức giận nói.
Nghe vậy, ánh mắt của Mông Hiểu Dương sáng rực, chẳng lẽ là thật? Nhìn vẻ khẳng định trên gương mặt nhỏ nhắn của 9717, "Được rồi, tin cậu một lần vậy." Linh thú sao! Vậy thật đúng là đáng giá chờ mong rồi ha ha ha.