Một người đàn ông cao lớn vạm vỡ từ ghế phó lái bước ra, anh ta lấy chiếc xe lăn từ cốp sau của xe ra sau đó đi đến cửa sau chiếc xe rồi mở cửa ra.
"Thiếu gia."
"Ừm." Một âm thanh cực kỳ quyến rũ phát ra, âm thanh vừa trầm thấp vừa êm tai.
Người đàn ông cao lớn được đáp lại liền chui nữa người vào xe sau đó ôm người trong xe ra rồi đặt lên xe lăn.
"Thiếu gia." Một chàng trai khác từ trong nhà gấp gáp chạy ra, anh ta để tay trước ngực hành lễ.
"Được rồi, đây đã không còn ở trong tổng bộ, không cần làm lễ nữa." Người đàn ông ngồi trên xe lăn có khuôn mặt cực kỳ anh tuấn, hai mắt âm trầm nhìn người trước mặt "Sau này cũng không cần nữa."
Người đàn ông cao lớn phía sau thấy anh đã nói xong liền đẩy anh vào trong nhà.
Người đàn ông ngồi xe lăn này không ai khác chính là thượng tướng của đất nước này, ở thế giới này các nước không ngừng chiến đấu xâm chiếm lẫn nhau để thống nhất, đất nước mà anh muốn bảo vệ này được gọi là Âu Hoàng, bảy nước còn lại lần lược là Nam Hoàng, Bắc Hoàng, Đông Hoàng, Tây Hoàng, Á Hoàng, Trung Hoàng cùng Mỹ Hoàng.
Cách đây một năm anh còn là một thượng tướng chỉ huy quân đội chóng lại những cuộc xâm lấn quy mô cực kỳ lớn, sau khi lập được chiến công không ngờ anh lại gặp ám toán hai chân trở nên tàn phế, vì vậy không còn cách nào khác anh phải nộp đơn nghỉ hưu sau đó về thừa kế công ty của gia đình mình.
Trần gia là một gia tộc cực kỳ thiển thách, nhưng lại ít con ít cháu, đối với thế hệ của anh thì chỉ có hai người con trai cùng một người con gái, tuy nhiên ba người chỉ là anh chị em họ mà thôi vì để tranh giành sản nghiệp mà không ngừng đấu đá lẫn nhau, tuy nhiên huyết mạch Trần gia thực sự quá ít ỏi để không cho nhóm họ hàng chiếm hời ba người chỉ ngấm ngầm mà tranh giành chứ không hề bất hòa lẫn nhau, đối với con cháu bọn họ người nào mạnh thì người đó lên nắm quyền.
Cuối cùng sau nhiều lần so tài anh lại là người nắm được cơ nghiệp của Trần gia, nhưng đối với việc buôn bán này anh lại không chút hứng thú vì vậy anh đạp nó cho anh họ cùng chị họ còn bản thân thì chạy đi nhập ngũ, thời gian thấm thoát trôi qua, vậy là mười năm giống như một cái chớp mắt, từ một binh sĩ nhỏ nhoi trở thành thượng tướng được mọi người ngưỡng mộ, đến cuối cùng trở thành sự tiếc nuối trong mắt rất nhiều người.
Sau khi bên trên biết được anh hoàn toàn không còn hy vọng chữa lành hai chân nữa liền nhanh chóng liên hệ kêu anh lên tổng bộ một chuyến, trải qua một ngày ở tổng bộ cuối cùng anh cũng được về nhà.
Nhìn căn nhà rộng lớn nhưng lại cực kỳ yên tĩnh này khiến tâm trạng của anh buồn bực không thôi, thói quen khi ở trong quân doanh khiến anh muốn ra lệnh thật nhiều, muốn làm cái gì đó để giải tỏ nhưng cuối cùng chỉ gom lại thành một tiếng thở dài mà thôi.
"Thiếu gia, xin hỏi ngài muốn tắm không ạ." Anh chàng quản gia nhìn anh buồn bực liền đi lại dò hỏi, cả ngày ngồi trong tổng bộ chắc chắn cả người không quá thoải mái, vì vậy cần phải nhanh chóng tắm rửa mới khiến tâm trạng anh tốt hơn một chút.
"Lên bể bơi trên lầu đi." Anh gật đầu rồi ra lệnh.
Người đàn ông to lớn nhanh chóng đẩy anh lên tầng thượng trên lầu, ở đây có một bể bơi trong nhà, bởi vì lo lắng cho an toàn của anh nên khi làm bể bơi này người ta chỉ để mực nước thật ít, dù cho anh ngồi trong bể bơi cũng chỉ đến cổ mà thôi.
Từ khi trở về căn biệt thự này anh rất thích đến nơi này ngăm mình, bởi vì đây là một bể bơi nước nóng, nó có một máy hơi nóng hoạt động cả ngày nhằm mục đích giữ ấm cho anh mỗi khi anh muốn đến nơi này ngăm mình.
Sau khi được giúp đỡ ngồi vào bể bơi, anh liền xua tay cho mọi người lui ra ngoài hết, anh muốn thư giản một chút, nếu như có người ở lại anh sẽ cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Bên trên tầng thượng chỉ còn một mình anh, trong lúc ngăm mình anh liền mơ mơ màng màng buồn ngủ thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng gì đó, đối với một quân nhân thì cho dù bất kỳ tiếng động nào cũng sẽ khiến anh đề cao cảnh giác, vì vậy anh nhanh chóng xác định nơi tiếng động vang lên cuối cùng nhìn lên trời.
Một bóng dáng màu trắng từ trên trời rơi nhanh xuống, chưa kịp để anh nhìn thấy rõ rốt cuộc là thứ gì thì một mùi máu tươi nòng nặc bay vào khoang mũi của anh khiến anh bất giác cau mày, sau đó anh không kịp phản ứng mà thứ kia đã ầm một tiếng rơi vào trong bể bơi.
"Khụ, khụ, khụ." Bởi vì cú ngã mạnh mà nước trong bể bơi văng tung tóe, văng cả vào người, vào mặt, hậm chí là vào hai cánh mũi của anh khiến anh ho khan vài tiếng sau đó mới có thể hô lên "Người đâu."
Quản gia cùng anh chàng to lớn nhanh chóng vọt vào trong, khi nghe tiếng động hai người đã muốn đi vào nhưng chủ nhân chưa cho phép hai người không dám tự mình hành động, chỉ là nghe thấy tiếng kêu của anh liền không chờ được mà nhanh chóng chạy vào sau đó quang sát xung quanh.
Nước hồ chảy khắp sàn nhà, anh vẫn ngồi yên ở chỗ đó nhưng hai mắt tối đen đang nhìn chằm chằm người đang bên trong bể bơi.
"Thiếu gia."
"Đừng tới đây, đưa cho ta khăn." Anh ngăn chặn hai người tiến đến gần, không hiểu sao anh lại không muốn bọn họ nhìn thấy người bên trong bể bơi của mình, cảm giác này thật lạ.
Sau khi nhận lấy khăn của quản gia đưa, anh liền chống tay lếch cả người đến gần chỗ người đang nằm trong bể cách anh không xa, anh dùng khăn quấn quanh người đó sau đó ôm vào lòng.
"Thiếu gia, hay là để thuộc hạ đến." Quản gia nhìn anh khó khăn di chuyển từng chút, sau đó cố sức ôm người vào lòng thì không khỏi nói.
Nhưng lúc này đây anh không có thời gian để trả lời, bởi vì sau khi ôm người vào lòng anh liền nhìn thấy được khuôn mặt của người này, một cảm giác quen thuộc ập vào người khiến anh không tài nào dời mắt được.
Người trong lòng anh là một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, hai mắt nhắm chặt, lông mi dài run run, bờ môi mím chặt bởi vì đau đớn mà không ngừng cắn chặt răng lại để không phát ra bất kỳ tiếng rên đau đớn nào, cái áo trên người cô cực kỳ kỳ lạ, nó giống như là y phục của những nữ tử thời xa xưa, không những vậy trên người cô chằng chịt vết thương, mà vết thương nặng nhất của cô chính là ở bụng, tuy máu không biết tại sao đã ngừng chảy nhưng nếu không chữa trị thì chắc chắn nó sẽ vỡ ra rồi tiếp tục chảy máu.
"Tìm bác sĩ đến đây, anh Hạo ôm tôi lên xe." Anh không chừng chờ nữa mà nhanh chóng ra lệnh, tay anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, cảm nhận sự ấm áp trên mặt thì mới thở phào một hơi.
Người được gọi là anh Hạo nhanh chóng đi lại, ôm lấy anh cùng người trong lòng anh cùng đặt lên xe lăn, sau đó đẩy xe lăn về phòng anh, quản gia thì nhanh chóng chạy đi gọi cho bác sĩ, tuy cảm thấy thái độ của thiếu gia rất kỳ lạ nhưng anh ta không hề nghi ngờ gì cả.
Đối với những người như bọn họ thì chỉ có một nguyên tắc đó chính là tuyệt đối trung thành.
Anh Hạo đẩy hai người vào phòng rồi ôm cả hai lên giường, sau đó anh đi lại tủ lấy ra hai bộ quần áo rồi để lên giường, tiếp tục chạy vào nhà tắm lấy khăn ra đưa qua cho anh sau đó mới rời khỏi phòng đứng ở bên ngoài canh chừng.
Anh nhìn cô chằm chằm rồi lấy khăn bắt đầu lau sạch người cho cô, lần đầu tiên trong suốt hai mươi tám năm cuộc đời anh mới hầu hạ người khác như thế này nên tay có chút lóng ngóng, không những vậy anh còn không thể di chuyển vì vậy càng thêm khó khăn khi giúp cô cởi đồ cùng lau người.
Không biết lần quần khoảng bao lâu cuối cùng anh cũng mặc đồ xong cho cô, sau đó anh mới bắt đầu lau người cùng thay đồ cho bản thân, bởi vì lòng tự tôn của bản thân nên anh không để bất kỳ ai thay đồ giúp mình, cho dù khó khăn thế nào đi nữa những thứ anh có thể làm đều sẽ không nhờ người khác, đây là tôn nghiêm cuối cùng của chính bản thân anh.