Võ An Tú từ trong giấc mơ nghe thấy một giọng nói đầy lo lắng mà không kém phần dịu dàng, giọng nói quen thuộc khiến cô thoát khỏi quá khứ xa xưa cái quá khá đã từng rất vui vẻ của năm tháng kia.
"A Tú, A Tú." Trần Tuấn Phong nhìn người con gái hai mắt nhắm nghiền đang nằm bên cạnh mình liền thỏ thẻ gọi.
Anh từ hôn mê tỉnh dậy đã được hai ngày nhưng cô lại không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy sẽ nhanh chóng tỉnh dậy, chờ đợi rồi đợi chờ khiến anh dần mất đi sự điềm tĩnh. Mỗi ngày anh đều sẽ gọi tên cô chỉ mong cô có thể nghe thấy mà mở mắt ra nhìn anh, thời gian hai ngày tuy không dài nhưng nó cũng đủ khiến anh trở nên bất an.
Võ An Tú động đậy ngón tay của mình, hiện tại cô không thể mở mắt được nhưng cô tin rằng chỉ với cử động nhỏ này anh chắc chắn có thể nhìn thấy được.
Đúng như những gì cô mong đợi, chỉ là nhích một chút ngón tay út với biên độ cực kỳ nhẹ nhưng người vẫn luôn chú ý đến cô đã nhanh chóng phát hiện ra được cô đang cử động. Trần Tuấn Phong cực kỳ kích động mà hô lớn:
"A Tú, em tỉnh rồi."
Nói xong anh liền nhanh chóng bấm nút gọi bác sĩ bên dưới giường.
Võ An Tú nghe thấy anh hô liền biết anh đã biết mình có ý thức liền an tâm mà tiếp tục ngất đi, cơ thể cô hiện tại thực sự rất đau đớn, giống như vừa bị thứ gì đó đánh mạnh vào khiến các khớp xương trên cơ thể đều lần lượt kháng nghị làm cô không tài nào chịu nổi mà phải dùng cơ chế mất ý thức để vượt qua cơn đau.
Lần thứ hai có lại ý thức Võ An Tú liền mơ màng nghe tiếng nói chuyện của Trần Tuấn Phong cùng một người nào đó, giọng nói này cực kỳ xa lạ không giống bất kỳ giọng nói mà cô từng nghe qua.
"Ngài đã điều tra được gì chưa?"
"Đã có thông tin, nhưng ta không có chứng cứ, bọn chúng đúng là những lão cáo già giấu giếm thật kỹ."
"Chính là do ngài lười biếng để mặt bọn họ muốn làm gì thì làm."
"Ta không phản bác chuyện này. Nhưng không phải ta không can thiệp."
"Tôi sẽ đưa cho ngài một phần tư liệu về những kẻ có liên quan. Tuy nhiên người đứng đầu lại không thể nào tra ra được."
"Được, vậy là đủ. Ngươi cũng phải cẩn thận, bọn chúng chắc chắn không tha cho ngươi."
"Tôi biết, ngài cũng phải đề phòng. Tôi cảm thấy bọn chúng chuẩn bị chơi một trận lớn."
"Phía ranh giới đang lung lay."
"Phải."
Võ An Tú càng nghe càng cau mày, cô cảm thấy chuyện quốc gia đại sự này tốt nhất đừng tiếp tục nghe nữa nếu không cô sẽ càng dính sâu vào những chuyện mình không mong muốn.
"Ừm." Cô giả vờ phát ra âm thanh. Đúng như cô nghĩ chỉ là một tiếng động nhỏ nhưng hai người đang nói chuyện với nhau ở bên cạnh đã phát hiện ra, bọn họ im lặng rồi nhanh chóng gọi người vào.
Bác sĩ túc trực ở bên ngoài phòng bệnh không xa sau khi được gọi vào liền nhanh chóng kiểm tra cơ thể cho cô, nhìn thấy cô chậm rãi mở mắt ra ông ta liền mỉm cười chúc mừng:
"Chúc mừng tướng quân, phu nhân đã không còn gì đáng ngại, chỉ cần phu nhân tỉnh dậy đã không sao nữa rồi. Vết thương trên người phu nhân chỉ cần dưỡng thương một thời gian sẽ không để lại bất kỳ vết tích nào."
"Được. Cảm ơn." Trần Tuấn Phong gật đầu nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm cô.
Bác sĩ thấy vậy cực kỳ thức thời mà chạy ra ngoài.
Bởi vì mất ý thức quá lâu nên hai mắt của Võ An Tú chưa thể thích nghi với ánh sáng, lúc đầu cô không để ý nên mở mắt ra nào ngờ bị ánh sáng chiếu vào khiến hai mắt đau nhức khiến cô phải nhanh chóng nhắm chặt lại. Cứ như thế vài lần cuối cùng cô cũng có thể thích ứng được với ánh sáng.
Cô mở mắt ra cảm nhận được ánh mắt chăm chú đặt trên người mình liền nhanh chóng dời mắt nhìn sang. Khuôn mặt tiều tụy, hai mắt đầy lo lắng, bọng mắt nổi lên cực kỳ rõ ràng, cô đau lòng mấp máy môi muốn an ủi anh nhưng cổ họng đau rát, khô khóc khiến cô không thể nào lên tiếng được.
Trần Vũ Phong hiểu ý liền xoay người rót cho cô ly nước ấm rồi nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy để uống nước, bởi vì hai chân bất tiện mà động tác của anh cực kỳ chậm chạp mà chật vật.
Sau khi uống hết một ly nước mà anh rót cho Võ An Tú liềm mỉm cười khàn giọng nói:
"A Phong, anh đừng lo em không sao."
"Ừm." Trần Tuấn Phong mím môi đáp lại nhưng khuôn mặt anh vẫn không chút thả lòng. Anh nhìn cô đầy nghiêm túc mà dặn dò: "Sau này em không được liều lĩnh như vậy. Anh biết em bảo vệ anh nhưng anh cũng không muốn nhìn thấy em bị thương."
"Anh không muốn mình liên lụy đến em, lần này là quá đủ rồi. Anh đã thực sự sợ hãi, cho dù là đối mặt với cái chết anh cũng chưa từng sợ hãi giống như hiện tại."
Võ An Tú nghe xong cũng chỉ mỉm cười mà không đáp lại, cô thực sự không làm được chuyện này, cho dù chuyện của ngày hôm đó có xảy ra lại bao nhiêu lần thì cô chắc chắn sẽ hành động giống như khi ấy bấy nhiêu lần. Tình cảm vốn đạm mạc của cô kể từ khi gặp anh cuối cùng cũng nổi lửa, nếu đã yêu thì cô chắc chắn sẽ bảo vệ anh dù cho có chuyện gì xảy ra.