• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Đang trong lúc mơ màng ngủ, Lạc Ý cảm thấy cậu bé của mình có chút nhột, dường như có người đang dùng chân cọ cọ vào nó.

Giường đơn trong cái motel này nằm hai người tương đối miễn cưỡng, hắn từ từ nhắm hai mắt xê dịch ra mép giường, chừa ra cho đối phương nửa không gian.

Vài phút sau, nơi riêng tư của mình bị cầm, kích thích khiến cho hắn triệt để kinh hãi tỉnh lại.

“Hư …” Một tay bịt chặt miệng hắn, tay kia từ giữa hai chân của hắn rút ra, lướt qua thắt lưng, ngón tay từ từ mở rộng nút áo tiến vào trong, vắt phần đầu ngực dần cứng, tựa như đó chính là chốt mở ngăn đối phương giãy dụa. Thanh âm trầm thấp của đàn ông nhẹ nhàng nói vào lỗ tai hắn: “Đừng đánh thức tên kia!”

“Olden …” Lạc Ý cố gắng kêu nhỏ giữa bàn tay che ngay mũi miệng mình, đè thấp thanh âm: “Anh đang làm gì vậy … bỏ tay ra đi!”

Olden không tiếng động mà cười rộ lên, Lạc Ý có thể cảm nhận được yết hầu của y đang kề sát phần gáy của mình rung động nhỏ.

“Em nghĩ sao?” Y bắt đầu chậm rãi chuyển động đầu ngón tay, đùa bỡn đầu v* nho nhỏ. Nghe tiếng hít thở gấp gáp, y thoả mãn ngậm vành tai đối phương mút vào. “Chúng ta là cùng loại, anh nghĩ là em biết mà.”

Lạc Ý sự khó thở mà nói: “Tôi đoán được, nhưng không nghĩ sẽ làm chuyện này cùng anh … Anh có thể tùy tiện tìm ai lên giường cũng được, nhưng đừng có gom tôi vào trong đó.”

“Khi em xấu hổ thật là đáng yêu, darling Trung Quốc của anh à, anh thích cái loại truyền thống bảo thủ này của em nhất đó … Coi như đây là bắt đầu một cuộc tình đi, thế nào?” Không biết là có phải vì thanh tuyến ép tới cực thấp hay không, mà ngữ điệu của Olden lại có sự thay đổi kỳ diệu, không còn sự nhã nhặn lễ độ, mà phảng phất mang chút dã tính phá bỏ ràng buộc và quy củ tính chất đặc biệt ẩn chứa trong bóng tối.

Đầu lưỡi ẩm ướt ấm áp dọc ngay gáy khiến cho Lạc Ý dần run rẩy, hắn gian nan mà đẩy đối phương ra 1 chút: “Dù cho yêu đương, thì tôi cũng không hy vọng nó bắt đầu từ một cái giường đơn ở trong một cái motel, huống chi trong phòng còn có người khác xem.”

“Tên kia ngủ như chết rồi, ngáy còn hơn cả tiếng sấm nữa kìa. Chỉ cần không gây ra động tĩnh lớn quá, phỏng chừng gã sẽ không tỉnh lại đâu, trừ khi em thích khi lên cao trào thì la to,” Olden nhẹ nhàng cởi quần của hắn ra. “Thế nhưng anh nghĩ em không phải cái dạng này đâu ha?”

Lạc Ý nắm lấy tay y: “Anh khẳng định gã đang ngủ à, không phải đang giả bộ ngáy đó chứ?”

Olden sửng sốt một chút, cười rộ lên: “Giả bộ? Cái vụ này thật lạ nha.”

Lạc Ý mở to hai mắt, liếc mắt nhìn sang cái giường bên kia, trong bóng tối mờ ảo chẳng thấy rõ được gì cả. Hắn kề sát môi mình vào tai Olden, thanh âm yếu ớt nghiêm túc mà nói: “Tôi nghi ngờ gã chính là phần tử nguy hiểm, tỷ như nói … ‘dạ lộ sát thủ’ kia đó.”

Olden kề sát thân thể hắn, hơi run lên, giật mình nói: “Gì cơ?”

“Tôi biết nói thế nghe có chút quái đản, thế nhưng … gã 1 mình đi lại trên đường, nói là bị mấy người bạn uống say đuổi xuống xe, vậy mà ngay cả chút mùi rượu cũng chẳng có; gã vẫn cứ nói với tôi chi tiết của mấy vụ án giết người đó, mà mấy thông tin này chẳng bao giờ xuất hiện trên truyền thông; gã rất quan tâm tới phản ứng của người khác với việc này, đắc ý khi thấy người khác bất an sợ hãi, thật giống như đang khoe chiến tích vậy … Anh nghĩ xem, vậy có nghĩa là gì?”

Olden rút tay mình ra khỏi quần của Lạc Ý, vô ý thức liếc mắt nhìn giường bên cạnh, ở đó có một đường viền ẩn trong bóng tối đang không ngừng phập phồng, hòa cùng tiếng hít thở ồ ồ, trong căn phòng vắng vẻ càng thêm phóng đại — nếu như Lạc Ý suy đoán đúng, thì bọn họ đang làm gì đây chứ, Khiêu Vũ Với Bầy Sói à? Cùng một tên sát nhân chung 1 phòng sao? Trời, quỷ thật mà!

“Nhưng … mấy chuyện này cũng đâu phải là bằng chứng, có thể gã chỉ là một ‘fan hâm mộ cuồng nhiệt của tên sát nhân’ kia thì sao, hoặc là tên tâm thần thích đoán tâm lý người khác …” Olden không dám khẳng định những câu này của mình là đang an ủi mình hay là Lạc Ý.

“Vậy chúng ta sẽ tìm bằng chứng.” Lạc Ý mặc quần xong, nhẹ bước xuống giường, từ cái bàn tròn nhỏ mà sờ soạng cái bật lửa. Hắn không dám bật đèn, chỉ dùng một ngọn lửa yếu ớt rọi sáng, cầm lấy cái quần khoác lên ghế sofa của Quann.

Đút tay mò trong túi quần, tay hắn chợt chạm vào một thứ gì đó cứng, bề ngoài thì bằng phẳng, liền móc ra.

“Là một cuốn sổ.” Hắn nhẹ giọng nói, đem bật lửa nhét vào tay Olden, bắt đầu lật từng tờ xe.

Cuốn sổ này vốn làm bằng da, cũng chẳng lớn hơn lòng bàn tay bao nhiêu, bên trong dùng bút máy cùng bút chì viết ngoáy đầy ra, cùng với những đường cong loạn thất bát tao, còn có không ít vết tích xoá và sửa qua. Chủ nhân của nó có lẽ khá coi trọng nó, thường xuyên lật sổ viết lên đó, nên chỉ góc cuốn sổ có chút cong.

“… Cô ta vừa lảo đảo chạy, vừa khóc gọi cứu mạng, không ngừng quay đầu lại nhìn. Cô ta rất sợ, tựa như một con dê con đang bị sói rượt đến nơi, chờ bị trói hai chân tha ngược trở lại. Tiếng thét chói tai của cô ta khiến cho người ta nhiệt huyết sôi trào …” Olden chồm đầu vào đọc cùng, cau mày thì thầm. “Nếu như đây là một cuốn tiểu thuyết, thì cách hành văn quả thật kém. Đây là gì?” Y chỉ vào một hình vẽ cong vẹo ở dưới dòng chữ.

Lạc Ý tỉ mỉ nhìn rõ một chút. “Có phải là hình một ngôi sao năm cánh vẽ ngược không?” Đầu ngón tay của hắn dọc theo một điểm đen có hình giọt nước ở ngay trang giấy từ từ di chuyển, đến tận đầu trang — vì chỉ quan tâm đến chữ viết, nên bọn họ đã bỏ qua cái hình vẽ xấu xí đen xì kia — khi dùng ngón tay di chuyển theo đường cong đông cứng của nó, đoán được đại khái đó là một cành cây, có một cái bóng dài treo lơ lửng — là thi thể? Cái dấu chấm tròn nhỏ này chính là máu nhỏ từ thi thể treo ngược đó!

Tay Lạc Ý run lên, hầu như muốn quăng cái cuốn sổ chứa đầy máu tanh tà ác này đi!

Olden bỏ bật lửa đi, một tay cầm lấy cổ tay hắn, kéo hắn vào trong lòng mình, ôm chặt lấy: “Bình tĩnh một chút … Đừng lên tiếng, chúng ta lặng lẽ đi ra ngoài.”

Lạc Ý hít sâu 1 hơi: “Cần báo cảnh sát không?”

“Chỉ vì một cuốn sổ thôi sao? Chúng ta sẽ bị đám cảnh sát cười nhạo mất, đây không phải là một bằng chứng có giá trị, tuy rằng quả thực tà môn. Hãy nghe anh nói, trước tiên chúng ta phải rời khỏi đây, em lái chiếc Chevelot tới trước cửa motel đi, anh đi gọi Jessyca, chúng ta phải đi ngay.”

“… Được rồi.” Lạc Ý nói. “Nghe lời anh.”

Olden liền nhét chìa khóa xe vào trong tay hắn, trong bóng đêm hôn lên bờ môi của hắn: “Nhanh một chút, baby.”

Qua lại hai lần, cuối cùng Lạc Ý cũng đem được chiếc Chevelot của mình cùng chiếc AB Volvo của Olden từ bãi đỗ xe nhỏ phía sau Motel đến được ven đường, thấy Olden một mình bước ra từ cửa.

“Jessyca đâu?”

“Gọi cửa hoài mà không thấy động tĩnh, sau đó anh vòng ra cửa sổ nhìn vào trong, rèm cửa sổ đang mở, cô ta không hề ở trong phòng. Anh nghĩ cô ta chắc … đi tìm chỗ nào đó uống rượu rồi.” Olden nhún nhún vai, từ biểu tình bị che giấu trên mặt y chợt hiện lên, Lạc Ý mắt sắc có thể đọc ra được tâm tình rất nhỏ ẩn dấu trong đó: cảm giác chán ghét không thể hòa hợp được.

“Anh không cần có nghĩa vụ với 1 kẻ nghiện đâu.” Lạc Ý an ủi vỗ vỗ tay y. “Nếu vậy cứ mặc kệ cô ta đi, chúng ta đi.”

“Giống như đang bỏ trốn vậy?” Olden nắm lấy ngón tay hắn, ánh mắt nóng rực tựa như pháo hoa đột nhiên sáng bừng trong đêm.

Lạc Ý nhìn vào mắt y, sau đó chậm rãi cười rộ lên: “Đúng vậy, bỏ trốn.”

Hai chiếc xe màu đen lần lượt trên con đường cao tốc tối đen không bóng người nhanh chóng phóng nhanh, chí ít cũng hơn 100 km, tựa như đang truy đuổi một thứ kích tình nào đó, băng qua cánh đồng hoang vu hai bên, rừng cây, sông, vườn trái cây, cùng với hai cái trấn nhỏ gặp thoáng qua, đều bị bọn họ không chút nào lưu luyến mà bỏ ra phía sau.

Volvo bỗng nhiên giảm tốc độ, chủ nhân của nó từ cửa sổ xe đang hạ kính nhìn thẳng vào mắt của Lạc Ý, lớn tiếng hét trong gió đêm: “Đủ xa chưa?”

Lạc Ý suy nghĩ một chút: “Hả, chắc là đủ rồi.” Bọn họ nãy giờ không ngừng chạy suốt hơn cả tiếng đồng hồ, cách cái motel đang có tên ác ma ngủ say cũng hơn 100km.

Ánh mắt tha thiết của Olden nhìn chằm chằm vào hắn dường như muốn bừng cháy lên một ngọn lửa, dục vọng cấp bách ẩn trong người y bắt đầu khởi động như nước thủy triều, hiện rõ trên khuôn mặt. Y liền đảo mạnh tay lái, xe bắt đầu lệch ra khỏi con đường cái, từ bên nền đường nhẹ nhàng lướt xuống sườn núi cây cỏ, mở đường trên cánh đồng hoang vu đầy cỏ tranh cao cả đầu kia.

Lạc Ý sửng sốt một chút, quay đầu xe, theo người mở đường tiến vào chốn hoang dã cách xa nền văn minh. Hai chiếc xe vẫn chạy dọc theo con đường đầy cỏ tranh sát hai bên, đến tận sâu trong đồng hoang, mới có tiếng phanh xe vang lên.

Olden xuống xe, đi tới mở mạnh cửa xe Chevelot, cúi đầu tặng một nụ hôn dài khiến huyết mạch sôi sục cho vị tân hoan còn đang ngồi ở ghế lái. Khi cả hai bên đều phải tách ra để hít lấy không khí, y ở bên tai Lạc Ý thở hổn hển: “Ở đây?”

Lạc Ý sắc mặt ửng hồng do dự: “Hẻo lánh như thế …”

“Cho nên mới không có ai quấy rối, em có thể thỏa thích mà gọi.” Olden đưa tay trái nâng ót của hắn, tay phải thì mở dây an toàn, kéo hắn từ ghế lái ra ngoài. Hai người một bên thì do dự, một bên thì dây dưa ôm hôn, dọc theo thân xe lăn 1 vòng, đến tận đầu xe.

Đặt Lạc Ý ở trên nắp xe bằng kim loại lạnh, Olden khẩn cấp xé rách nút áo áo sơmi của hắn, kéo mạnh dây lưng chết tiệt ngay quần. Con gió đêm mùa hạ ở cánh đồng hoang vu vẫn mang theo cảm giác mát ẩm ướt, đầu v* đỏ bừng của người thanh niên dưới thân dưới sự kích thích bắt đầu cương cứng lên, Olden chui vào ngực hắn, dùng đầu lưỡi mà đùa giỡn với chúng, một tay bắt được tính khí vẫn còn nửa che nửa hở trong lớp vải, bắt đầu ma sát cùng tính khí của mình, trong tai nghe được tiếng rên rỉ không ức chế được của đối phương, tựa như ánh trăng rải rác ở trên mặt hồ lam trong đêm khuya, loăn toăn tạo thành một tranh sơn dầu lãnh diễm mà mị hoặc.

Trong nháy mắt, y hầu như có rung động muốn buông tha.

Nhưng rất nhanh, dục vọng dày đặc từ phía sâu đáy lòng chợt cuồn cuộn dâng lên, nuốt sống tia rung động gầy yếu kia. Tay kia của y lén lút di động, tựa như độc xà ẩn nấp trong bụi cỏ, không tiếng động lấy ra một cây kim, hướng thẳng tới cổ họng không hề phòng bị của đối phương tựa như một con sơn dương.

Ngay trong lúc tíc tắc khi đầu kim sắp chạm vào da cổ hắn, thì một cánh tay trắng nõn mà cực kỳ hữu lực nắm lấy cổ tay y, tựa như bắt trọn được cổ của con độc xà rồi siết chặt, trong lúc chớp mắt đó, cánh tay xoay ngược lại, đâm thẳng cây kim vào thân thể của người kia.

Nét mặt khiếp sợ đọng ngay trên mặt Olden, y trừng lớn hai mắt, môi liên tục đóng mở không thể phát ra nửa điểm thanh âm, chỉ cảm thấy có một cơn tê dại khó có thể hình dung, từ dưới chỗ bị châm trúng bắt đầu khuếch tán tứ chi bách hải, nhanh chóng xâm nhập vào tim. Ngược lại một cảm giác sợ hãi lạnh buốt thấu xương tủy bắt đầu từ tim trào dâng ra, đánh nhau cùng với cơn tê dại kia, nổ thành cơn đau đớn kịch liệt phô thiên cái địa.

Y giương mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc — trán vẫn còn đọng lại vài giọt mồ hôi, đôi môi hồng nhuận cực kỳ mê người hơi sưng đỏ, trên gương mặt đỏ ửng chưa tan còn lưu lại dư vị kích tình, nhưng ánh mắt kia — y chưa bao giờ nhìn thấy một đôi mắt đen kịt lạnh lùng tới như vậy, tựa như một vũ trụ tối đen không một ánh sao, vắng lặng mà nuốt chửng toàn bộ tia sáng chiếu vào đó. Một chốn âm u băng lãnh, khổng lồ tới mức khiến cho người khác hít thở không thông, y vô ý thức mà muốn đưa tay bảo vệ khuôn mặt mình, nhưng lại hoảng sợ phát hiện, đại não từ lâu đã không thể chỉ huy được thân thể mình.

—- Y biết rõ, đây chính là công hiệu của Saxitoxin (1), là loại độc đã lấy ra từ trong cơ thể những sinh vật hai mảnh vỏ vùng A-la-xka tích lũy độc tố vi tảo, y chẳng bao giờ thất thủ mà dính vào, nhưng hôm nay trái lại vì nó mà mất thân.

Nhưng thứ khiến cho y thêm kinh hãi, chính là vì muốn hưởng thụ sự giãy dụa thống khổ của con mồi, nên y đã pha loãng độc tố này, khiến nó mang hiệu quả như cơ thể bị tiêm ma túy vậy, không chặn sự hoạt động của thần kinh — nói cách khác, y chẳng khác gì những con mồi khác đã từng rơi vào tay y, y sẽ từ từ mà hưởng thụ quá trình tử vong: Đau đớn, kinh khủng, tuyệt vọng, tan vỡ …

Thân thể cứng ngắc của y tựa như miếng gỗ mộc trên nền cỏ hoang. Người thanh niên mang đôi mắt đen thẳm tựa như tử thần kia, thong thả mà ngồi xổm xuống bên cạnh y, ánh mắt nhìn y chẳng khác gì nhìn một miếng gỗ mộc dính đầy rêu xanh, ngữ điệu lộ ra trào phúng khoái trá: “Yên tâm, một chỗ hẻo lánh như thế, sẽ không có ai tới quấy rối đâu. Chúng ta có thể cùng nhau vượt qua thời gian ấm áp cuối cùng này, không phải sao, sát nhân liên hoàn của tao. À, nếu có thể, tao nên gọi mày theo danh hiệu mà cảnh sát đã lập hồ sơ cho mày ha — Dạ lộ sát thủ?”

Đại não gần chết của Olden chợt xẹt qua suy đoán thình lình, lập tức hóa thành kết luận bén nhọn điên cuồng —- y rốt cục biết được đối tượng trí mạng mà tối nay mình diễm ngộ này là ai rồi! Đã từng nhìn thấy báo chí đưa tin về đối phương, lúc đó y chỉ nhìn có chút hả hê cười nhạo đám đồng loại đã thua trong tay đối phương — mọi người luôn luôn cho rằng, bản thân mình may mắn hơn người khác nhiều lắm. Hôm nay, số phận đồng dạng lại ụp xuống người y, y rốt cục cũng thấy được quả đắng khi cuồng vọng khinh địch rồi.

“K.Green!”

Tên sát nhân liên hoàn này luôn lấy mục tiêu chính là những tên sát nhân liên hoàn khác, hiện nay huyết án bị cảnh sát phanh trần ra ánh sáng đã có 7 vụ, mà y, “Dạ lộ sát thủ”, lại trở thành chiến lợi phẩm thứ 8 của đối phương.

Từng tên sát thủ liên hoàn đều có phương thức gây án của chính mình, đó chính là ký hiệu đánh dấu thân phận của họ. Còn ký hiệu của K.Green, chính là “Gậy ông đập lưng ông”, dùng chính phương thức giết người của chúng mà xử lý chúng …

“Theo phong tục của nước tụi tao, số 8 là một số may mắn đó.” Lạc Ý mỉm cười nói với Olden. “Vì thế tao sẽ thưởng cho mày, tự chọn một gốc cây làm phần mộ — mày thấy cây sồi bên trái kia thế nào?”

Olden đã không thể nào giãy giụa được cái cổ cứng ngắc của mình, ánh mắt tuyệt vọng mà nhìn thẳng vào bầu trời tối đen, trên đó mây đen dầy đặc, chẳng thấy được một ánh sao.

Ở cây đám rừng cây thưa thớt cách đó không xa truyền ra tiếng rít thê lương của đám quạ, tựa như tiếng gào thét của những con mồi lúc gần chết khi bị y mổ bụng vậy.

XXXXXXXXXXXX

Mấy tiếng sau, một chiếc Chevolot từ trong ở chỗ sâu trong nơi đồng hoang vượt qua đám cỏ tranh, tà tà chạy lên nền đường cao tốc Interstate. Trước hừng đông, nó có thể sẽ bị vứt bỏ trong một đáy hồ sâu nào đấy, nhưng hiện tại, nó vẫn chưa hoàn thành xong sứ mạng.

Bầu trời đêm từ từ bắt đầu lóe ra màu chàm mông lung phía chân trời, từ thâm tới nhạt, trong lằn ranh biến ảo dần hình thành tia sáng ban mai. Chiếc radio trong Chevelot không hiểu sao chợt khôi phục bình thường, tựa như lúc nó đột nhiên bị hỏng vậy, trong bài hát hoài cựu, thanh âm trầm thấp khàn khàn của John Lennon (2) bắt đầu ngân nga.

Một bức họa vẽ tay xấu xí bị gió phất bay ra ngoài cửa sổ xe, tựa như một cánh hồ điệp bị gãy tung bay giữa không trung. Những đường cong vẽ bằng bút chì, vẽ một vũng máu, ở trên vũng máu là một cái bụng bị mổ banh ra, cùng một con sói bị treo ngược trên cành cây.HẾT CHƯƠNG 02

(1)  Độc tố saxitoxin (độc tố vi tảo tích lũy trong các sinh vật hai mảnh vỏ, một số loài cua rạn…): thuộc nhóm Độc tố gây liệt cơ PSP (Paralytic shellfish poisoning).

triệu chứng ngộ độc xảy ra trong vòng 20 phút đến 3 giờ, nạn nhân có cảm giác tê, rát bỏng ở môi và đầu lưỡi. Hiện tượng tê, rát bỏng lan dần đến chân tay, đôi lúc có kèm đau đầu, đau bụng, đau cánh tay, đi đứng loạng choạng, nôn mửa dữ dội rồi khó thở, hôn mê, hô hấp ngưng trệ do bị tê liệt… Nạn nhân có thể chết sau 30 phút hoặc 8 giờ nếu không được cấp cứu kịp thời.

Hiện chưa có thuốc giải đặc hiệu cho các trường hợp ngộ độc do độc tố saxitoxin.

(2)  John Winston Ono Lennon, MBE (tên khai sinh là John Winston Lennon, sinh ngày 9 tháng 10 năm 1940, mất ngày 8 tháng 12 năm 1980) là nhạc sĩ, ca sĩ người Anh, là người sáng lập và thủ lĩnh của ban nhạc huyền thoại The Beatles – một trong những ban nhạc thành công và được ngưỡng mộ nhất lịch sử âm nhạc thế giới. Cùng với Paul McCartney, anh đã tạo nên bộ đôi sáng tác vĩ đại nhất của thế kỷ 20.

Mai_kari: Vâng, bạn ý đã chính thức hiện rõ thân phận. Bắn pháo hoa chúc mừng nào ~~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK