Beta: Kaori0kawa
“Biết tôi phát hiện được gì từ hung khí không?” Bác sĩ Montcresson bước vào văn phòng, vừa vào liền lập tức hỏi Tia cùng Rio đang thảo luận vụ án. Ông cười tủm tỉm chờ đợi xem có ai tò mò mà hỏi ông gì đó hay không, nhưng sau khi không nhận được đáp án mong muốn, chỉ có thể tức giận mà tự nói: “Được rồi, tôi biết toàn bộ các người đều tin rằng cái tên ăn chơi trác táng nhà Brandy chính là hung thủ, nhưng các người đều sai hết rồi!”
Ông lấy vài văn kiện từ túi hồ sơ ra: “Xem đi, đây chính là tư liệu sau khi phân tích quang phổ hung khí mà tôi có được, phát hiện được vài thứ từ cành cây đâm vào hậu môn của nạn nhân, tinh dịch bị máu che mất, rất khó phát hiện, có thể bị lượng máu lớn hòa tan. Tuy rằng số lượng rất ít, nhưng có thể chứng minh, nhóc nạn nhân kia trước khi chết đã bị xâm hại, có lẽ là sau khi chết — tôi chỉ người chết thứ hai đó, nhưng trên người Collin lại không có, mà nạn nhân đầu tiên thì cách quá xa, rất khó điều tra.”
Điều này khiến cho Tia cực kỳ kinh ngạc, không thể tin được mà lật xem tài liệu: “Không thể nào nha, một người đối với đồng tính luyến ái tràn ngập chán ghét và căm hận, sẽ không làm tình với người đồng tính đâu … Trừ khi hai vụ án đó có hai hung thủ khác nhau, nhưng từ thủ pháp gây án đến chi tiết xem xét ra, thì xác thực là cùng một người mà.”
“Cho nên có thể nói, đó chính là điều đáng ngờ nhất. Vì vậy tôi đã từ phần tinh dịch bị phá hỏng kia lấy ra được DNA, khá khó khăn đấy, cuối cùng phải dùng cách Magtration 6GC (1), rốt cục cũng thành công, trải qua đối chứng, thì tên nhóc Brandy không phải là hung thủ.” Bác sĩ Montcresson khẳng định nói với nữ đặc vụ. “Tia, bên cô bắt sai người rồi.”
Tia nắm chặt báo cáo, chân mềm nhũn ngồi xuống ghế.
“Không phải là Clayder Brandy thì là ai?” Rio cau mày lẩm bẩm, trong đầu xẹt qua câu nói do dự mãi mới có thể nói ra trước đó của Lý Tất Thanh. “Tôi nghĩ … Clayder không phải là hung thủ.”
“Hiện tại tôi rốt cục có thể cảm nhận được tâm tình thực tế của hung thủ rồi. Hung thủ chính là một người đồng tính luyến ái, hoặc có gần gũi với người đồng tính luyến ái, nhưng vì nguyên nhân tâm lý nào đó, mà không thể hoạt động tình dục bình thường, chỉ có thể giữa máu thịt cùng thi thể của người đồng tính mới thể khiến cho người đó sản sinh phấn khởi cường liệt, cho nên hung thủ lựa chọn hành hạ đến chết, để thỏa mãn dục vọng của mình.” Bác sĩ Montcresson nói với Rio. “Tôi không thể không bội phục trực giác của cậu nhóc châu Á kia nha, chính cây tường vi của cậu ta mới khiến tôi nảy sinh linh cảm, xin thay tôi chuyển lời cám ơn tới cậu ta. Nếu có cơ hội, tôi muốn nói chuyện với cậu ta, chẳng biết cậu ta có đồng ý hay không?”
“Tôi nghĩ cậu ta sẽ rất thích đó, bác sĩ.” Rio tâm tình phức tạp mà trả lời.
“Còn một vấn đề tôi vẫn chưa nghĩ ra, vì sao trên người Collin không có dấu vết xâm phạm? Tôi tốt nhất phải kiểm tra thêm lần nữa mới được …” Bác sĩ Montcresson tự nói thầm 1 mình, rồi sải bước ra khỏi văn phòng.
XXXXXXXXXXX
Buổi tối, khi Rio về phòng trọ, thì thấy Lý Tất Thanh cong hai chân ngồi trên sofa, đầu gối đang kê một quyển notebook, chăm chú viết gì đó — dường như cậu rất thích dùng tư thế này để viết. Nghe tiếng Rio trở về, cậu ngẩng đầu chào một câu rồi tiếp tục cúi đầu viết.
Thấy đối phương mang dáng dấp hờ hững, Rio bắt đầu suy nghĩ có phải mình đối với cậu nhóc này đã quá nghiêm khắc rồi hay không, nhất là trong giọng nói của mình. Anh biết rõ bản thân thường đối mặt với những tên bỏ mạng, nên lúc nói chuyện sẽ bất giác toát ra cảm giác áp bách lãnh khốc sắc bén vô cùng, đây không phải là thứ mà một cậu nhóc mới qua 20 tuổi bình thường có thể chịu được. Ngay cả Molly cũng từng phê bình anh: “Rio, nếu như em định dùng cách nói này với người bạn gái tương lai của em, thì chắc chắn em không cách nào có bạn gái.”
Anh không quan tâm mình có thể sẽ đắc tội với người bạn gái tương lai của mình hay không — chí ít hiện nay không cần quan tâm, nhưng với cậu nhóc sạch sẽ nhu hòa này, thì anh không muốn khiến cậu khó chịu.
Rio ngồi xuống sofa khác, chần chừ 1 chút, cuối cùng mở miệng: “Xin lỗi, vì thái độ của tôi với cậu ngày hôm qua.”
“Tôi tiếp nhận lời xin lỗi của anh.” Lý Tất Thanh rầu rĩ mà trả lời. “Nhưng tôi vẫn không thể nhúng tay vào, đúng không?”
“Đúng vậy.” Trước khi đối phương đứng dậy trở về phòng mình, Rio bổ sung thêm 1 câu. “Nhưng cậu có thể chen miệng vào.”
“… Cái gì?” Lý Tất Thanh dừng lại động tác nhìn anh.
“Bác sĩ Montcresson nói, muốn nói chuyện với cậu, tôi nghĩ là về vụ án này.”
Cậu nhóc Hoa Kiều lập tức nở nụ cười kinh hỉ: “Thật sao? Rio, đây chính là bồi thường của anh sao? Cám ơn … Tôi không cần câu xin lỗi của anh nữa, trả lại cho anh đó.”
Rio bật cười: “Không cần trả lại. Ngày mai sau khi tan học, có muốn đến tòa nhà FBI tham quan một chút không?”
Tựa như không biết phải biểu đạt tâm tình cực kỳ vui sướng của mình thế nào, Lý Tất Thanh chạy nhanh từ sofa tới thẳng chỗ anh, ở trước ngực anh cố sức đánh 1 quyền: “Quá tuyệt vời, tôi đã sớm muốn tới đó xem thử 1 lần rồi!”
Lúc mà cậu chạy ào tới chỗ anh, Rio phản xạ có điều kiện mà muốn đưa chân đá ra, nhưng lập tức kiềm lại. “Tấn công cảnh sát!” Anh giả bộ nghiêm mặt nói.
“Vậy anh bắt tôi đi!” Lý Tất Thanh vươn hai cổ tay, đắc ý dào dạt mà phản kích. “Hình phạt thế nào, đặc vụ?”
Rio nhịn không được nở nụ cười: “Phạt một giờ phục vụ công ích xã hội — địa điểm, nhà bếp.”
“Yes, sir.” Lý Tất Thanh nhảy dựng lên mang dép, chạy nhanh vào bếp.
XXXXXXXXXXXXXX
Ngày kế tiếp, buổi chiều, sau khi tan học, Rio quả nhiên giữ lời mà lái xe tới trước cổng trường, đưa Lý Tất Thanh tới văn phòng làm việc của FBI trong bang. Ở trong tòa nhà người đến người đi nhưng ngay ngắn có trình tự, cậu nhóc Hoa kiều tuy rằng vẫn theo khuôn phép, nhưng vẫn không thể nhịn được tâm tình hiếu kỳ, nhìn quanh mọi nơi, trong mắt lóe ra tia sáng có hứng thú.
Sau khi vào văn phòng Rio, Lý Tất Thanh còn chưa kịp nhìn thấy rõ những hình ảnh, câu viết tràn đầy khắp tường thì đã bị đặc vụ liên bang kia nhanh chóng kéo vào trong một cái bảng.
“Ảnh chụp gì thế?” Cậu hiếu kỳ hỏi.
“Liên quan tới vụ án đang nằm trong tay tôi.” Rio hàm hồ trả lời.
“Vụ của K.Green?”
“Ừ.” Rio nhíu nhíu mày, hiển nhiên không muốn đề cập tới chuyện này với cậu. Cũng may ngay lúc này, thì bác sĩ Montcresson đầu bạc trắng đẩy cửa ra, bước chân tựa như ngông cuồng mạnh mẽ bước thẳng tới chỗ Lý Tất Thanh rồi vươn tay: “Cậu tới thật nha, nhóc, Rio có chuyển lời cám ơn của tôi tới cậu không?”
Lý Tất Thanh bắt tay ông, rất cung kính nói: “Con cũng không làm chuyện gì đáng để phải cám ơn cả, bác sĩ. Là một chuyên gia đứng đầu phương diện tâm lý học phạm tội, ngài chính là người khiến cho bất kì người nghiệp dư có hứng thú mà không có tri thức phải ngưỡng mộ.”
“Nói rất hay, lời khen rất êm tai.” Bác sĩ Montcresson sang sảng mà cười, vỗ vỗ bờ vai của cậu. “Ngồi xuống thôi, chúng ta nói chuyện nào.”
Lý Tất Thanh có chút câu nệ ngồi xuống sofa, Rio mượn cớ ra ngoài lấy đồ uống, muốn để lại không gian riêng cho hai người họ nói chuyện, lại bị ông gọi lại: “Rio, phiền cậu khi mang cà phê tới, thì đưa luôn partner của cậu cùng Tia tới đây luôn, chúng ta cùng nhau nói chuyện.”
Vì vậy, ba vị đặc vụ bộ điều tra hình sự, một chuyên gia tâm lý học phạm tội đức cao vọng trọng cùng một cậu nhóc Hoa kiều đang học khoa ngôn ngữ tại trường đại học, lại tập trung trong văn phòng của phân bộ FBI, triển khai cuộc nói chuyện liên quan tới vụ án sát nhân liên hoàn trong trường và bắt giam hung thủ — đương nhiên, cuộc nói chuyện này chủ yếu chính là muốn phác họa rõ ràng hung thủ chân chính để có thể khiến người đó sa lưới.
Sau khi nói sơ qua những thông tin liên quan tới vụ án cho Lý Tất Thanh xong, thì bác sĩ Montcresson cười tủm tỉm hỏi: “Được rồi, nhóc, tôi thấy cậu nãy giờ cứ một mực trầm tư. Nói suy nghĩ của cậu thử đi, ý niệm trong đầu cực mạnh trực tiếp nhất, tựa như pháo hoa đầu tiên nổ tung trong não, bắt lấy ánh sáng nhất trong nháy mắt — đó chính là linh cảm. Einstein đã từng nói, nó còn quan trọng hơn 99% mồ hôi đó.”
Lý Tất Thanh chần chờ, nhỏ giọng nói: “Con sợ bản thân đưa ra đáp án sai, khiến mọi người đưa ra phán đoán sai lầm …”
“Không không không.” Bác sĩ Montcresson vươn một ngón tay trỏ đong đưa. “Đừng đánh giá cao ảnh hưởng của mình với người khác, chúng tôi cũng có đủ sức để phán đoán mà, tất cả những gì mà cậu sắp nói chỉ là ý kiến chủ quan cá nhân, không mang tính tham khảo luôn đó.”
“Được rồi, tuy rằng nghe có chút xấu hổ, nhưng nói thế cũng khiến con yên tâm hơn.” Lý Tất Thanh từ trong túi lấy ra một cái máy phiên dịch, tuy rằng tiếng Anh của cậu so với trước đây cũng tiến bộ hơn rất nhiều, nhưng nếu muốn nói những thuật ngữ chuyên nghiệp cùng mấy từ hiếm gặp hay mang tính vùng miền thì cậu không thể không dùng tới nó.
Cậu hít sâu 1 hơi, ý nghĩ nhanh chóng lướt qua, dùng âm giọng bình ổn mà bắt đầu nói: “Hiện tại, tao chính là sát thủ liên hoàn vườn trường kia —“
Câu này ngay cả cụm từ “Giả như” cũng lược bỏ đi, dùng ngay ngôi thứ nhất, khiến Rio bất giác nhíu mày, nhưng ở trong ánh mắt được giấu sâu cặp mắt kính của bác sĩ Montcresson thì bắt đầu lóe ra ánh sáng nhạt.
“Trước khi tìm hiểu về tính cách hiện tại của tao, thì cần phải tìm hiểu thời điểm khi tao còn nhỏ: tao có 70% khả năng chịu sự ngược đãi từ sự đa nghi, 40% khả năng từng chịu đựng sự ngược đãi về mặt thân thể, cha mẹ có 50% khả năng bị bệnh tâm thần hoặc phạm tội. Tao được nuôi dưỡng từ một người mẹ có sự kiềm chế dục vọng rất mãnh liệt, bà từng trừng phạt nghiêm khắc khi tao phạm sai lầm, giống như đái dầm, trốn học, v.v… dùng tát hoặc dây lưng đánh đập tao, hay bỏ tao vào tầng ngầm tối đen. Chuyện này trực tiếp dẫn tới sự sợ hãi với phụ nữ của tao từ hồi nhỏ, không cách nào tiến hành giao lưu bình thường với người khác giới, càng không thể sinh ra cảm giác yêu đương. Bị mất tình thương của cha, hoặc là say rượu, tính tình táo bạo, thờ ơ với tao, khi tao bị thằng nhóc nhà bên quấy nhiễu tình dục, ổng không chỉ không hỗ trợ tao, mà trái lại còn đánh chửi cười nhạo tao là bà mợ, giật dây kêu tao phải dùng bạo lực mà lấy lại thể diện, bằng không không tính là đàn ông — mặc dù lúc đó tao chỉ mới có 8 9 tuổi.
Lúc đó bất luận tao có dọn nhà đi đâu, thì tình hình đó cũng không thay đổi được, vì vậy tao bắt đầu phản sinh tính nghịch phản, tâm lý thác loạn, tao phản cảm phụ nữ, tuy rằng tao có xung động với cơ thể nam giới, nhưng đồng thời cũng cảm thấy sự uy hiếp vô hình tựa=từ phía chúng, làm tình bình thường vẫn không thể khiến tao khống chế cảm giác sợ hãi này, vì vậy tao bắt đầu tìm kiếm khoái cảm từ máu thịt khi bị thương cùng thi thể của đối phương — bắt đầu có thể chỉ là chim chóc, chó mèo hoang, tao cố ý bắt chúng rồi làm chúng bị thương, dùng cành cây chọc thủng tụi nó, cuối cùng cắt bỏ đầu chúng. Sau khi cha mẹ tao phát hiện thì chẳng thèm để ý, cho rằng đó chỉ là một dạng trò chơi của tụi nhỏ.
Ở trong trường tao không cách nào ở chung với đám bạn học, bọn chúng nghĩ tao rất quái dị. Tình hình này cũng kéo dài tới 7 8 năm, mới dần được cải thiện được, vì tao phát hiện ra, người không thể tự mình sinh hoạt trong thế giới của chính mình được, phải cùng người khác giao lưu. Khi tao thử mang cái lốt rộng rãi, nhiệt tình, tự tin, thì mọi người rõ ràng thân mật hơn với tao rất nhiều, thậm chí có khá nhiều nữ sinh cùng nam sinh biểu lộ cảm tình với tao. Tao đã thử quen với một đứa trong số chung, nhưng điều không ổn chính là, tao vẫn không cách nào phát sinh quan hệ bình thường với nó.
Tao bắt đầu nếm thử các loại phương thức khác người, trói, SM, nhưng vẫn chưa đủ, thực sự chưa đủ, cảm giác trống rổng dù thế nào cũng không đạt được cao trào khiến người ta phát điên! Rốt cục có một ngày, tao đã đưa ra được một quyết định mang tính bức phá — tao tập kích một thằng nhóc đang hẹn hò, dùng cành cây đâm bị thương nó, máu từ vết thương chảy ra cùng tiếng kêu la thống khổ của nó khiến tao cảm giác một sự phấn khởi trước nay chưa có. Tao tiếp tục tổn thương nó, dằn vặt nó, tựa như đối với mấy con thú nhỏ vô lực phản kháng mà hồi nhỏ tao từng ngược đãi. Ở thời điểm khi nó đang hấp hối thì làm tình với nó, điều này làm cho khiến tao cảm thấy có thể khống chế tất cả an toàn và thỏa mãn, ở thi thế nóng hổi của nó mà bắn vào trong nó, cuối cùng dùng một cành cây nhọn đâm thẳng vào chỗ mà tao mới vừa đi vào của nó, nói lời cảm ơn với tình yêu hoàn mỹ này …”
Những lửa lân tinh dường như không ngừng lay động phát sáng dưới đáy mắt của cậu nhóc Hoa kiều, chiếu rọi ra vẻ mặt hưng phấn âm trầm. Âm hồn hung thủ phía sau màn u tối phủ xuống, chi phối thân thể của cơ thể, từ ánh mắt, nụ cười nhạt, từng câu nói thì thầm đều tràn ngập hắc ám, điên cuồng và tà ác, bao phủ toàn bộ gian phòng
Một người đã nhiều năm trong nghề cũng bị cảm giác áp bách mà hít sâu 1 hơi, Tia bất tri bất giác sờ vào cây súng bên thắt lưng, mồ hôi lạnh làm ướt nội y của cô.
Robert đứng bên cạnh vô ý thức lui về phía sau hai bước, bàn tay đặt lên mặt bàn bằng gỗ đào cứng rắn, ở phía dưới, là một cái nút cảnh báo màu hồng được che giấu.
Rio bảo trì tư thế thả lỏng hai chân, không chợp mắt nhìn thẳng vào người đang nói kia, khuôn mặt vô tình như được điêu khắc, nếu như lúc này có ai chạm vào bờ vai của anh, sẽ phát hiện cơ thể anh đang căng cứng, tựa như dây cung được căng ra chờ bắn.
Chỉ có Bác sĩ Montcresson là thong thả mà nhấp 1 ngụm cà phê, chậm rãi thưởng thức.
Cuộc độc thoại tà ác vẫn còn tiếp tục: “Lần đầu tiên nếm thử tư vị cao trào, sau đó, tao vừa hưng phấn lại sợ hãi, lo lắng cảnh sát lúc nào đó sẽ phá cửa xông vào. Nhưng mấy tháng trôi qua, vẫn không có việc đó xảy ra. Cuối cùng tao cũng thả lỏng, dưới sự thúc giục của dục vọng mà quyết định làm thêm 1 lần nữa, sau đó vẫn rải lên đó cánh hoa tướng vi đã được chuẩn bị — linh cảm này là từ lần hẹn hò trước khi tao mang hoa theo, tên ẻo lả kia lại nói không thích. Kết quả tao phát hiện, chủ ý cũng tốt, thi thể đầy hoa tường vi dính máu, tựa như hoan hô cùng tiếng vỗ tay sau lời cảm ơn, rất thích hợp, không phải sao?”
Sóng mắt cậu nhóc tà tà liếc qua, tựa như động vào từng người, lãnh khốc, tàn nhẫn, nhưng tràn ngập mị hoặc, đó chính là mỹ cảm đến từ linh hồn hắc ám khiến người ta sợ run, giống như cây tường vi đầy máu mộc ra từ bia mộ âm trầm thối nát.
Trong thời điểm Rio đứng vụt dậy, Bác sĩ Montcresson ôm chặt lấy cánh tay anh, kéo anh ngồi xuống sofa.
“Quả thật không sai … có thể nói, cậu ở phương diện tâm lý học phạm tội có thiên phú vượt quá xa xa dự liệu của tôi.” Ông lão đầu đầy tóc bạc vỗ tay. “Tôi vốn tưởng muốn về chỗ mình, lấy báo cáo nghiên cứu tâm lý phạm tội của vụ án liên hoàn này cho cậu xem, nhưng giờ thì không cần nữa rồi — quan điểm của hai ta, độ tương đồng lên tới 70%. Đương nhiên, tôi có thể nghiêm cẩn nhiều hơn cậu, nhưng so với sự tưởng tượng tràn ngập can đảm của cậu, chỉ có sức sống thanh niên mới có thể tạo ra được một kiệt tác sáng tạo như thế.”
“Rio, cậu đã mang tới cho tôi một mầm non đáng giá đấy.” Ông cao hứng vui mừng vỗ vỗ vai đặc vụ tóc đen kia, quay đầu hỏi Lý Tất Thanh. “Nhóc, sau khi làm xong bài tập, nếu như cậu còn có hứng thú với vấn đề này, tôi có thể viết một thư đề cử cho cậu, để cậu cùng tôi làm việc, sao nào?”
“Cầu còn không được.” Lý Tất Thanh ngại ngùng nở nụ cười một chút. Trong vài giây sau khi cậu hoàn thành bài độc thoại kia, cậu tựa như mới phảng phất thoát ly ra khỏi trạng thái vong ngã. Ở giữa khuôn mặt ôn hòa thanh tú, làn da trắng nõn cùng mái tóc nâu nhu thuận, hắc ám khí tức tựa như thủy triều cấp tốc thối lui, không còn vết tích nào, quả thực với người hồi nãy như hai người khác biệt. Đồng thời với sự chấp thuận lời mời của bác sĩ, cậu có nhìn thoáng qua Rio, lộ ra nụ cười cùng nét mặt nghịch ngợm. “Tôi đâu có nhúng tay, là các người tự động mời tôi mà.”
Rio thần sắc phức tạp nhìn cậu, trong đầu một đống ý niệm trong đầu loạn thất bát tao không ngừng qua lại, tựa như đèn tín hiệu giao thông toàn bộ đều bị ngừng khiến cả con đường kẹt cứng. Cậu nhóc Hoa kiều đang cùng anh ở chung, bạn trai của Molly, từ thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy, trong ấn tượng của anh luôn là một dáng dấp mơ hồ nhuyễn nộn. Đối phương quả thực còn quá trẻ, khiến cho anh khi ở chung cùng cậu, bất tự giác mang tâm tính bảo vệ của một người lớn tuổi và trưởng thành, hình thức ở chung của họ, nếu nói là em vợ cùng anh rể, thì chẳng thà nói là anh trai bảo vệ đứa em ngây thơ thì đúng hơn.
Mà cho đến giờ Rio mới phát hiện, thì ra cậu nhóc này còn có mặt cơ trí sắc bén như thế, sự chêch lệch quá lớn này tựa như mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển, khiến cho anh trong lúc nhất thời không biết phải làm sao … Dùng đầu ngón tay xoa xoa phần mi tâm đau nhức, Rio quyết định tạm thời gác lại toàn bộ suy nghĩ, chờ suy nghĩ của mình thông thuận trở lại rồi tính tiếp, sau đó anh thở dài 1 hơi rồi cầm lấy ly cà phê đã lạnh.
“Cậu vừa … làm tôi giật cả mình đấy, thiếu chút nữa tôi rút súng rồi.” Robert thấp giọng lầm bầm với Lý Tất Thanh.
“Xin lỗi, tôi chính là như thế, vừa vào trạng thái là không thể khống chế được.” Cậu nhóc thẹn thùng mà nói.
“Còn hai vấn đề, tôi muốn nghe ý kiến của cậu 1 chút.” Bác sĩ Montcresson dùng câu nói giải cứu tâm tình ngượng ngùng của cậu. “Một, tại sao trên người Collin không có dấu vết xâm phạm?”
Lý Tất Thanh suy nghĩ một chút, nói: “Bởi vì y không phải mục tiêu đầu tiên của hung thủ. Theo khuynh hướng suy nghĩ của cá nhân con, sau khi vụ mưu sát vườn trường thứ hai tạo ra sóng to gió lớn, hung thủ cảm thấy bất an, từ lời đồn, người đó cảm nhận được hướng phát triển của dư luận nên lợi dụng nó, vì vậy người đó quyết định lựa chọn một đối tượng hạ thủ thích hợp, để có thể giá họa cho người khác.”
“Người bị giá họa, chính là Clayder Brandy, còn đối tượng đã được hung thủ cẩn thận lựa chọn, chính là người đã từng phát sinh xung đột dữ dội trước đó với gã, Collin.” Tia bừng tỉnh đại ngộ mà nói.
Lý Tất Thanh gật đầu.
“Vấn đề thứ hai, cậu nghĩ lúc nào là lúc thích hợp để thả Clayder Brandy?”
Lần này Lý Tất Thanh trả lời rất thẳng thắn: “Nếu là chủ quan của con mà nói, thì qua vài ngày nữa nên thả. Nếu như vẫn giam cần, thì trong thời gian này hung thủ sẽ không ra tay nữa, đợi khi sau khi có phán quyết 2 3 năm sau, khi tên Clayder Brandy xui xẻo đã bị dư luận cuộn trào mãnh liệt áp tới cả đời cũng không ngoi lên được, trong thời hạn thi hành án dài đằng đặc, thì hung thủ đổi sang bang khác, đổi thân phận, lần thứ hai ra tay.”
“Nếu như có thể dùng chứng cứ không đủ để thả Clayder Brandy, sẽ khiến hung thủ khẩn trương, để tiến thêm 1 bước giá họa, thì hung thủ có thể trong thời gian ngắn ra tay thêm lần nữa, con phỏng chừng mục tiêu kế tiếp cùng loại với Collin, đều là người từng phát sinh xung đột nghiêm trọng với Clayder. Cảnh sát có thể âm thầm quản chế những người này, ở thời điểm hung thủ ra tay thì bắt — đương nhiên, biện pháp này cũng có lợi và hại, lợi chính là chứng cứ vô cùng xác thực, chắc chắn, hung thủ dù có tìm một luật sư sắc sảo biện hộ cùng vô ích, hại ở chỗ, chính là nếu như cảnh sát không thể tiến hành bảo vệ chặt chẽ, thì có thể dẫn tới thương vong cho 1 người vô tội.” Sau đó cậu bất đắc dĩ mà thả tay: “Con cũng từng nghĩ như thế, cuối cùng xử lý thế nào, phải chờ phía cảnh sát thôi.”
Bác sĩ Montcresson gật đầu nói: “Cám ơn ý kiến của cậu. Cuộc nói chuyện hôm nay dừng ở đây thôi, thực sự là một buổi trà chiều đầy thú vị.” Ông buông tách cà phê, đứng dậy đi tới cửa văn phòng, quay đầu lại nói 1 câu. “Rio, đưa cậu nhóc này về nhà, sau đó chúng ta sẽ họp.”HẾT CHƯƠNG 09
(1) Cách Magtration 6GC: Từ hạt ngọc trai lấy ra được chất thử DNA, nó là một dạng sản phẩm kỹ thuật mới hợp nhất cao cấp giữa khoa học là sinh vật và khoa học DNA, là đột phá lớn nhất trong kỹ thuật thuần hóa và kỹ thuật tách biệt DNA.