Beta: Kaori0kawa
Lafare bị một con mắt mở to nhìn chằm chằm mình khiến cho hoảng hồn phải bật tỉnh giấc từ trong giấc mộng, phát hiện ác mộng đó đã biến thành hiện thực: Ở đỉnh đầu của gã có một bóng đen đang áp bách, một thứ bén nhọn băng lãnh đặt ngay cổ họng, tựa như giây tiếp theo sẽ cắt đứt cổ họng gã. Gã nuốt tiếng kêu to ngược về trong họng, cố gắng vươn tay đụng vào cái nút ở ngay bên giường bệnh, đó chính là nút dành riêng cho những ai bị liệt nửa người trong khu 6 này.
Cái vật bén nhọn kia lập tức đâm vào mu bàn tay đang cố hoạt động kia, khiến nó phải rớt xuống lại trên giường. “Hư,” Bóng đen bịt miệng của gã. “Hợp tác chút, Mr.Stoker. Chỉ cần mày hợp tác, tao đảm bảo giữ mày một mạng.”
Lafare đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng, nhưng vẫn không mất bình tĩnh, cứ thế gật đầu, biểu hiện rõ ràng sự phán đoán tình thế nhanh chóng của một người từng đứng đầu nhóm xã hội đen. Từ bóng đen, gã có thể ngửi thấy được mùi nguy hiểm cực độ, sắc bén như đao, đậm đặc tới mức muốn nhuốm đầy máu — Gã quen thuộc với khí tức hắc ám này, biết được lúc này phản ứng tốt nhất chính là ngoan ngoãn nghe lời.
Bóng đen buông lỏng tay ra. Lafare cố sức thở hổn hển rồi thử hỏi: “Mày do Repper phái tới? Tao đã vào tận đây rồi, nó còn không chịu buông tha cho tao?”
Bóng đen lạnh lùng nói: “Yên tâm, chuyện tranh quyền đoạt thế của mấy anh em nuôi mấy người tao không chút liên quan.”
Lafare thở phào nhẹ nhõm: “Vậy mày là …”
“Tìm mày tìm hiểu tin tức của một người.”
“Ai?”
“Enjoyer.”
“Enjoyer? Không, tao không biết người nào có cái tên này.” Lafare nói.
“Cố gắng nghĩ kỹ, cẩn thận nhớ lại một chút.” Bóng đen nói. “Đây chỉ là một bí danh, một cái danh hiệu, có thể gã ở trước mặt mày không có tự xưng như thế, nhưng tụi mày quen thuộc nhau đến vậy, mày nhất định biết hứng thú đam mê của gã, biết gã đã từng trải qua những chuyện không thể chịu đựng, hoặc là chỉ thỉnh thoảng một hai lần gì đấy, mày đã từng thấy cái tên này dưới chữ ký trong bức thư của gã …”
Được đối phương hướng dẫn từng bước mà chỉ điểm, một cái tên chợt nhảy ra khỏi đầu của Lafare.
“Nói ra đi, cái tên đó.” Bóng đen ra lệnh. “Mày chỉ có một giây, cái tên của gã cùng cái mạng của mày, cái nào quan trọng hơn.”
Lafare lập tức đưa ra sự lựa chọn: “Hayden Korten.”
Bóng đen không tiếng động hít vào một hơi, sau đó chậm rãi thở ra, tựa như đang cố gắng đè ép một lực lượng kịch liệt mà cuồng bạo đến mức tận cùng, nếu một ngày nào đó được thả ra, chắc chắn ầm ầm bạo phát, phá hủy tất cả.
Lafare cảm thấy cổ họng bị siết chặt, một sự sợ hãi không hiểu rõ vượt qua cả sự đau đớn của bàn tay bị đâm kia, khiến cho ngực thậm chí không tự chủ được mà run rẩy.
Sau một lúc lâu, bóng đen trầm giọng hỏi: “Mày có biết làm thế nào để tìm được gã không?”
Lafare lắc đầu: “Tao cùng gã đã rất nhiều năm không liên hệ rồi, trước đây tụi tao cũng chỉ quen biết sơ —” Giữa trán chợt bị một đầu ngón tay lạnh lẽo điểm, khiến cho gã phải lập tức im miệng.
“Tao biết, so với mày tự cho thật ra thì biết rất rất nhiều.” Bóng đen nói. “Tụi mày đã từng là tình nhân. Gã ở phía tây Hải Ngạn bị dính mấy cái án tử, nhưng vẫn chưa bị cảnh sát bắt được, một phần là xuất phát từ sự giảo hoạt đanh đá chua ngoa của gã, một phần chính là nhờ quyền thế mà lúc mày còn nắm quyền bảo hộ gã, đúng không?”
Lafare giật mình, không có gì phản bác.
“Gã lợi dụng mày, đến tận khi mày ở ngay đỉnh cao của Huyết Bang mà thất bại, lập tức như muốn phủi đi đám bụi chồng chất trên người, không chút do dự mà đá bỏ mày, thậm chí còn dám bán đứng mày trước Repper để lấy một khoản tiền lớn, mày mới phải lâm vào tình cảnh này, đúng không?”
“Nhưng mày vẫn còn tình cảm với gã, nhưng ngược lại cũng cực kỳ hận gã, khó mà không muốn đi tìm gã, tự tay mình bắn một viên đạn vào trong trái tim tà ác đó, chỉ là không có năng lực thực hiện, phải không?”
“Hiện tại cơ hội tới rồi. Cung cấp đầu mối của tao, toàn bộ đầu mối liên quan tới gã, mày sẽ phát hiện năng lực của tao vượt qua sự tưởng tượng của mày, mà thù lao tao sẽ trả cho mày — Gã trước khi chết sẽ nghe thấy tên mày, mày có muốn biết nét mặt của gã lúc đó thế nào không?”
Tựa như bị một con ác ma trong bóng đêm không ngừng đầu độc, Lafare nheo lại mắt, một quang mang dị dạng ở khóe mắt đã thành nếp nhăn dần dần nổi lên. “Thần tình lúc đó của nó chắc chắn rất đẹp …” Gã thì thào nói, mang theo hồi ức khắc cốt ghi xương cùng khoái ý ác độc, cuối cùng cười rộ lên. “Woa, tao rất muốn tận mắt thấy.”
Bóng đen sớm có chuẩn bị mà lấy một miếng vải vụn mềm giấu ở dưới gối nhét vào miệng của gã, hờ hững nói: “Mày sẽ biết thôi.”
Ẩn thân trong bóng tối, người đàn ông vẫn chưa từng lộ diện kia bất chợt rời đi, Lafare cắn răng rút ra cây bút máy đang ghim chặt trên mu bàn tay mình như bị đóng đinh, tựa như con cú mèo trong rừng đen phát ra âm rung như cười lại như khóc.
XXXXXXXXXXXXXXXX
Ngục giam đảo Rex – Khu 5
Phòng giam 1317 vừa vắng người trong một thời gian ngắn, thì lại chào đón chủ cũ trở về. Cảnh ngục sau khi khóa cửa thì nhanh chóng rời đi, K.Green vừa mới đặt vật dụng cá nhân lên giường xong, thì chợt nghe thấy tiếng bước chân ở ngoài cửa.
“Để tao phải mất nhiều khí lực đưa mày từ khu 6 trở về, tốt nhất mày nên nói cho tao biết mày đã lấy được thẻ bài của tên Lafare Stoker kia.” Timothy vai dựa lưới sắt, trong tư thế mạn bất kinh tâm lại ẩn chứa ý tứ hàm xúc uy hiếp, nghiêng mặt nói với hắn.
K.Green mỉm cười nhìn y: “Hôm nay tôi sẽ là người cuối cùng tới phòng giặt quần áo.”
Chạng vạng, thời gian vệ sinh sắp kết thúc, thì K.Green ôm một giỏ quần áo bẩn đi tới phòng giặt quần áo, quả nhiên thấy bên trong hoàn toàn vắng lặng. Timothy ngồi trên cái ghế dài, thong thả mà đọc một quyển sách.
“Tôi nghĩ anh cần phải kiên trì một chút nữa, ‘Giáo Phụ’, chí ít cũng phải chờ tôi đọc được mật mã trên thẻ bài.” K.Green nói.
Timothy buông quyển sách xuống, đứng dậy nói: “Mày chỉ cần lấy được thẻ bài là được rồi, cái khác tao sẽ tự giải quyết.” Y ưu nhã vươn bàn tay ra phía trước, tựa như một vị quân chủ đang tọa thượng thỏa mãn chờ quần thần hiến tế, rồi ban ân phước cho họ được hôn lên ngón tay của y. “Cầm tới đây, như trước đó đã đồng ý cho mày 1/5.”
Nhưng K.Green mỉm cười lắc đầu nói: “Sao tôi lại có cảm giác, một khi anh đã lấy được thẻ bài này, thì tôi sẽ không thể thấy được ánh mặt trời ngày mai nhỉ? Tôi biết theo thủ đoạn của anh, chí ít có hơn 100 cách để có thể khiến tôi phải lặng yên không một tiếng động chết ở trong ngục giam, tôi không thể mạo hiểm như vậy.”
Timothy tự tiếu phi tiếu mà nhếch khóe miệng, nhướng mày, đó chính là điềm báo y đang tức giận: “Nếu như mày hiện tại không đưa cho tao, thì tao đảm bảo ngay cả bữa tối nay mày cũng sẽ không thấy được.”
“1/5, 100 ngàn đô Mỹ, một khoản tiền lớn thế, đáng giá để khiến loại người giống tôi phải bỏ mạng hay sao.” Ngay trước khi sắc mặt đối phương triệt để âm trầm, K.Green từ trong túi lấy một cái nhẫn cực lớn, coi như đồ chơi mà không ngừng đung đưa. “Quả nhiên chỉ có vàng bạc thật mới có lực mê hoặc, thứ trang sức này nhìn văn nghệ quá, khi đốt cháy cũng chẳng được mấy đồng.”
Vừa nhìn thấy cái nhẫn đó, sắc mặt của Timothy lập tức biến đổi, lớn tiếng nói: “Nó sao lại nằm trong tay mày? Là do Alessio? Chết tiệt, ngay cả ‘Con dấu’ nó cũng cho mày? Ngu xuẩn! Bại hoại! Hai người tụi mày —” Y nhắm mắt lại, lại nhanh chóng mở ra, dường như trong nháy mắt đang kiềm chế lửa giận, nhưng sát ý lại không cách nào che giấu tỏa ra từ khuôn mặt trắng bệch kia.
“Đưa nhẫn cho tao!” Y từng chữ một nói.
“Không thành vấn đề,” K.Green rất sảng khoái mà đồng ý. “Làm trao đổi đi, để thẻ bài ở chỗ tôi thêm vài ngày nữa, được không?”
Timothy không có trả lời, nhưng trong ánh mắt màu hôi lam lại cực kỳ lạnh lẽo.
K.Green biết đối phương rốt cục cũng miễn cưỡng đồng ý, ngón tay bắn ra, ném cái nhẫn qua, cười nói: “Đừng nóng giận, ‘Giáo Phụ’, từ phương diện nào đó mà nói, thì đây cũng là một chuyện tốt với anh đó. Anh coi đi, em trai của anh cũng không giống như anh nghĩ mà để ý ‘con dấu’ này tới vậy, cho thể tùy tiện ủy thác tôi mang nó giao trả lại cho anh, y nói chỉ cần không liên quan tới lợi ích then chốt, thì tình cảm anh em của hai người vẫn có thể tiếp tục. Mà với tôi mà nói, thì đây cũng là một chuyện tốt, nói rõ sự để tâm của Alessió với tôi tới trình độ nào, so với tôi tưởng tượng càng sâu hơn nữa, thế nên mới có thể đem một vật quan trọng tới thế đặt vào tay tôi. Nói tóm lại,” Hắn cố gắng nói chậm, còn dừng lại một chút, nghe qua có cảm giác đắc ý dào dạt. “Anh lấy được ‘Quyền trượng’, tôi có được ‘Chân tình’, vẹn toàn đôi bên chẳng phải sao? Anh sẽ không muốn giết tôi thật chứ, muốn cho em trai anh phải đau lòng tới chết luôn sao?”
Timothy một tay tiếp được cái nhẫn, mặt không cảm xúc mà nhìn thẳng vào hắn, cuối cùng cứng rắn phun ra một câu: “Không biết xấu hổ!”
K.Green đanh đá xòe hai tay ra hai bên: “Nhưng em trai anh yêu tôi.”
‘Giáo Phụ’ cảm giác như huyệt Thái Dương của mình không ngừng đau nhói. Y mang nhẫn vào ngón tay cái bên bàn tay phải, dường như thỏa hiệp mà hừ một tiếng: “Cho mày một tuần, lập tức giải được mật mã của thẻ bài, nói cho tao biết chỗ cất giấu kho vàng bí mật của lão Shawn.”
“Tuân lệnh, bệ hạ.” K.Green gập cánh tay cúi mình vái chào tựa như đang trên sân khấu kịch.
Timothy cơn giận còn sót lại chưa tiêu mà rời đi, hai người thuộc hạ canh ở ngoài của y cũng theo y rời đi. Phòng giặt quần áo chỉ còn lại một mình K.Green.
“Thấy mày chơi bài tốt đến thế, tặng cho mày một món quà chia tay — Ở dưới gạch của phòng giặt quần áo của khu 5 ‘Phần Mộ’, cố gắng tìm đi.”
Khi nhớ lại câu thì thầm của tên rắn xà kia, K.Green mỉm cười, đường nhìn đảo qua toàn bộ gian phòng: Quà của một tên sát thủ, sẽ là cái gì đây … Dao găm? Súng? Hay là mấy thứ không giống của người thường?
XXXXXXXXXXXXXX
Lúc bữa tối, K.Green ở ngay vị trí cố định không thấy được thân ảnh của Lang Côn, mà cái tên Marves mập mạp hay núp trong góc tối cũng chả thấy đâu. Kinnig nói cho hắn biết, bởi chuyện đánh nhau mấy bữa trước nháo quá lớn, nên cảnh ngục cảnh cáo hai bên bang phái, bắt Lang Côn cùng Marves nhốt vào trong phòng tối, hơn nửa tháng rồi chưa về.
“Bắt người giam ngắn vậy, coi như cũng cho lão đại chút mặt mũi, nếu dựa theo đúng quy định, thì chí ít cũng phải hai ba tháng.” Kinnig mang một cánh tay bị thương đang treo mà nói. “Thế nhưng không quan trọng, giam ở đâu thì cũng là bị giam mà. Vừa nghĩ tới việc chúng ta có thể đánh tơi bời cái đám bang phía kia, hung hăng giải tỏa được khó chịu, lão tử cảm thấy rất sảng khoái! Không biết lần đánh nhau sau là lúc nào, ngày trôi qua quả thật buồn chán quá đi …”
Ánh mắt của K.Green lướt qua người gã, xẹt qua các phạm nhân khác — Mỗi ngày đều bị nhốt, sự vô vọng khi không thấy ánh mặt trời, khuôn mặt của những người này đều giống nhau mà nhuộm đẫm một màu sắc ảm đạm chán chường, chỉ có một chút máu tươi là có thể kích thích thần kinh chết lặng của họ, tựa như một đám chuột được nuôi dưỡng trong mấy căn lồng bụi bặm chồng chất, chỉ cần một miếng thức ăn cũng có thể cắn chết nhau, cho dù ăn no cũng chỉ biết giết lẫn nhau, bởi vì ngoại trừ chém giết, bọn họ không biết làm gì khác nữa.
K.Green đẩy bàn ăn inox trước mặt, đứng dậy rời khỏi phòng ăn, tới điện thoại cố định nằm ở cuối con đường nhỏ. Cà qua thẻ ID, hắn gõ số điện thoại di động của Canning, không quan tâm tới sự ân cần thăm hỏi của đối phương (hắn biết rõ đối phương đã thu về được bao nhiêu lợi từ vụ án của mình), trực tiếp nói: “Nói cho tao biết tin tức cụ thể, có phải Neal đã từng tiếp xúc qua với mày đúng không? Nói cho nó biết, kêu con chó săn đó gặm đĩa ném về chỗ tao để nhận thưởng, tao đã chuẩn bị sẵn bánh quy xương cho nó rồi.”
Sau khi buông ống nghe, hắn xoay người, thì thấy chỗ góc hàng lang đối diện xuất hiện thân ảnh — Chính là Simon, dường như đã đứng đó nhìn hắn một hồi, đang do dự có nên đi tới hay không, coi như không có việc gì mà bắt chuyện, hay nói một cái gì đó để biểu đạt tâm tình kích động của mình.
Thấy vị cảnh ngục tuổi trẻ kia trong bộ dạng muốn nói lại thôi, K.Green hầu như muốn bỏ qua một phần trong kế hoạch của mình — Nhưng đó chỉ là dao động trong nháy mắt, ánh mắt của hắn nhanh chóng lạnh xuống, chủ động tới chỗ Simon chào hỏi: “Good night, sir.”
“Cậu có thể trực tiếp gọi tôi là Simon.” Đối phương nhẹ giọng nói.
“Được rồi, Simon.” K.Green nói. “Tôi cần anh giúp.”
Ánh mắt Simon sáng rực lên, có thể coi như một khuôn mặt xấu xí bỗng nhiên phát ra ánh sáng đầy sức sống. “Là, là gì? Xin nói cho tôi biết, tôi có thể giúp cho cậu được gì?”
K.Green mang theo một nét mặt cực kỳ lãnh tuyển, tiến đến bên tai đối phương nói nhỏ, dưới ánh đèn huỳnh quanh mập mờ, gương mặt y tái nhợt như xác chết.
XXXXXXXXXXXXXXX
Một tuần sau.
Timothy ở ngay sân vận động mà cản K.Green lại: “Đã đến giờ, mày giải được mật mã chưa? Nếu không làm được thì cứ đưa thẻ bài cho tao.”
“Tối nay đến phòng tôi đi.” K.Green bỏ lại một câu, bước qua người y.
Tối 9h, toàn bộ các phạm nhân đều đi ra vành vàng đứng thành hàng, điểm danh, sau khi kết thúc thì các tù nhân tự động trở về phòng, trên cửa sắt khóa, đi ra tắt đèn. Timothy lùi về sau vài bước, vào căn phòng sát vách, thế nhưng dường như cảnh ngục điểm danh lại như không có phát hiện, nên cứ thế tiến lên đóng cửa.
Phòng tù sau khi tắt đèn thì trở nên u ám, chỉ có thể miễn cưỡng thấy được đường viền bóng người đang ngồi ở mép giường. Đợi khi con mắt đã thích ứng được với bóng tối, thì Timothy tiến lên nói: “Nói đi, đừng có làm thêm trò gì nữa …”
“Tao không giải được mật mã.” K.Green cắt đứt lời y nói. “Dựa theo ước định, thẻ bài đưa cho anh, anh có thể tự mình nghiên cứu, nhưng phần của tôi 1 phần 5 không thể ít hơn.”
Timothy ở trong lòng cười lạnh một tiếng, vươn tay về phía hắn.
K.Green đứng dậy tháo xuống vòng trang sức ở cổ, đưa qua. Ngay khi ngón tay đối phương vững vàng nắm được thẻ bài, trong nháy mắt, hắn cố sức kéo căng người, lập tức khom người nâng đầu gối đá thẳng vào tiểu phúc đối phương.
Bất ngờ không phòng bị, Timothy bị hắn đập trúng, phát ra tiếng kêu đau đớn. Nhưng bản thân là người đứng đầu đám xã hội đen, y đã biết không ít công phu đánh nhau, nên chịu đau lập tức ra đòn phản kích.
Trong nháy mắt cổ tay bị nắm lấy, y chỉ cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, cằm cùng ngực đập mạnh xuống khung giường, màng tai ông ông tác hưởng. Vài giây sau y mới thanh tỉnh lại, phát hiện cổ tay cùng mắt cá nhân đã bị dây giày cột ở sau lưng, không thể động đậy.
… Cứ thế mà kết thúc? Y thậm chí còn chưa kịp ra đòn nào nữa!
Mang theo một cảm giác không phải là thực với toàn bộ thế giới, Timothy mơ màng nằm dưới sàn nhà, tâm tình không cách nào diễn tả bằng lời. Thì ra đối phương ở trước mặt y không ngừng tỏ ra bộ dáng kiêng kỵ, khẩn trương, đề phòng, tất cả chỉ là giả? Tựa như một con dã thú cố gắng thu hồi nanh vuốt, im hơi nín nhịn, chỉ có lúc bắt đầu đuổi bắt con mồi mới bộc lộ tài năng!
K.Green đặt mông ngồi xuống thắt lưng sau của y, hắn cầm lấy thả bài ngay giữa các ngón tay của y, một lần nữa mang vào cổ. “Đừng có buồn, ‘Giáo Phụ’, so với mấy cái vụ đánh đấm tay chân này, tôi biết anh am hiểu dùng súng hơn.” Hắn vỗ vỗ vai của Timothy, hài hước nói.
“Mày muốn làm gì, độc chiếm phần tiền đó?” Timothy rốt cục cũng lấy lại được tinh thần từ sự hoảng loạn, cắn răng hỏi. “Muốn dùng một mình mày mà đối phó với toàn bộ bang phái? Biết ba chữ Mafia có nghĩa gì không hả, tên ngu?”
“Đương nhiên, ý nghĩa tới mức dù cho tôi cũng không muốn đi đắc tội với con quái vật lớn đến thế.” K.Green lơ đểnh trả lời. “Nhưng tôi không thể để cho anh tựa như một cái máy giám thị cứ giám sát tôi chằm chằm, như thế sẽ phá hư kế hoạch của tôi.” Hắn vừa nói, vừa xách Timothy lên giường, dùng chăn bộc kín y từ đầu tới chân. Khi làm những động tác này hắn cực kỳ dịu dàng nhẹ nhàng, thậm chí còn cẩn thận dịch lại góc chân, tựa như muốn dùng hành động thực tế mà chứng minh cho đối phương thấy: Anh thấy đó, tôi rất là tôn trọng thân phận cao quý của anh đó nha.
Timothy lần đầu tiên trong cuộc đời rộng rãi to lớn quyền uy của y mà sản sinh cảm giác thất bại trước nay chưa từng có. “Mày chết chắc rồi, Elves.” Ngữ thanh của y trầm thấp mà nói. “Tao sẽ dùng hết toàn lực mà truy sát mày, đem mày tỏa cốt thành tro, dù cho có là Alessio cũng không thể ngăn cản …”
“Lý tính chút đi, ‘Giáo Phụ’, làm vậy cũng không thể khiến cho anh cùng bang phái của anh mang lại chút lợi ích thực tế nào cả, muốn xả giận lên một tên bỏ mạng trên giang hồ, thì không đáng đâu …” K.Green dùng sự lãnh tĩnh trước này chưa từng có khiến cho người ta phải phát điên mà nói. “À, sẵn nói luôn một câu, đừng có để tâm vào cái vụ 5 tỷ đô kia nữa, cái gì mà kho tiền vàng gì đó của lão Shawn là giả đó, tất cả đều là tôi tự bịa dựa trên mấy cái câu chuyện truyền miệng đó mà. Sự thật giống như anh nói đó, 7 thẻ bài kia là do lão Shawn cấp cho mấy đứa con nuôi, đều là vòng đeo cổ của chó, dùng để biểu thị quyền khống chế của chính mình.”
Timothy hầu như muốn phun máu. Y mơ hồ không rõ nói ra câu gì đó, nhưng bị vây dưới lớp chăn bông nên chẳng thể nghe rõ được, K.Green dùng băng dán bịt lại miệng của y, đứng dậy đi tới bên cửa.
Đợi một lát sau, tiếng bước chân từ xa đến gần, cửa sắt được mở ra, Simon đưa nửa người vào, có chút khẩn trương hỏi. “Thế nào, chuẩn bị xong hết chưa?”
K.Green gật đầu, hướng cằm nhếch về phía giường. “Nhìn ra được không?”
Simon dùng đèn pin chiếu chiếu, thấy được nửa cái ót, gật đầu nói: “Chắc là không bị phát hiện.”
Một giờ sáng còn có thêm một lần điểm danh nữa, nhưng cảnh ngục sẽ không bước vào phòng giam, chỉ thông qua lớp lưới sát mà dùng đèn pin chiếu vào, chỉ cần thấy có người trên giường là được. Còn về phòng 1316, thì K.Green dùng mấy cái gối đầu cùng chăn đối phó một chút, hôm nay là cảnh ngục thuộc về nhóm người của Timothy, nên căn bản sẽ không vào phòng của y để kiểm tra.
Như vậy hắn có tới mấy tiếng để hoạt động, thuận lợi thì hoàn toàn kịp giờ.
Simon mang theo K.Green đi ra khu giám sát, từ một chỗ bí mật mà lấy được một bộ cảnh phục cho hắn thay. Dùng thẻ ID của Simon, bọn họ nhanh chóng thoát ra khỏi khu 5, ngồi lên chiếc xe chuyên dụng của cảnh ngục đậu bên đường, chạy thẳng tới Tây Bộ của Đảo Rex
“Khu 10” trong màn đêm cũng không u ám, xà lan thật lớn của tòa nhà 5 tầng chồng chất nhau trông chẳng khác gì một động vật biển khổng lồ, khí thế bàng bạc đứng ở bên bờ. Thỉnh thoảng đèn pha đảo qua đám tuyết trắng khiến cho nó phản ra tia sáng chói mắt, cũng đem cái xe đang đậu lại cùng hai cảnh sát bước xuống xe chiếu rõ ràng.
K.Green kéo vành nón xuống. Simon lấy tay che ánh sáng chói mắt, hướng đối phương ra thủ thế chỉ dành cho nội bộ, đèn pha lập tức rời đi.
Bọn họ ra bến tàu. Cho dù đã tới gần biển, ở đây khắp nơi cũng đều toàn là hàng rào điện bằng sắt, khiến cho đảo Rex tựa như một quan ải canh phòng nghiêm ngặt tử thủ, ngăn chặn tất cả khả năng chạy trốn và xâm lấn.
“Chỉ có lan can boong tàu phía ngoài xà lan là không có lắp đặt hàng rào điện, bởi vì thân tàu là một không gian kín, nên các tù nhân không có khả năng leo được đến boong tàu.” Simon lấy ra một tấm thẻ ID khác có màu sắc khác hẳn. “Tấm thẻ này dùng để thông hành vào khu 10, là tuần trước khi tôi thay ca thì đến lúc thay thẻ, mà số hiệu này còn chưa bị gạch bỏ, nên vẫn có thể dùng nó để mở ra cửa sắt boong tàu.”
K.Green nói: “Cùng tôi rời đi đi, anh có biết sáng mai nếu chuyện này lộ ra, thì nếu tra cứu xuống, anh nhất định không thoát được. Tôi hy vọng anh sẽ không nhận bất kì hình phạt nào vì tôi.”
Simon lắc đầu: “Tôi không có cách nào giống cậu cứ thế mà bỏ mạng thiên nhai, tôi không có năng lực này, sớm muộn gì cũng bị bắt, thậm chí là bị giết. Tôi thà rằng thành thật chờ ở đây, đợi pháp luật cân nhắc quyết định.”
K.Green trầm mặc chốc lát, nói: “Tôi là đang hại anh, lợi dụng anh, chỉ cần anh kêu to một tiếng, hoặc là nhấn nút cảnh báo, là có thể ngăn cản lại tất cả, cứu lại mạng mình. Anh cần phải cân nhắc rõ ràng, Simon, đây không công bằng với anh … Anh đã vì tôi mà làm tới nước này, hiện tại dù cho anh lại đem tôi nhốt ngược lại khu 5, tôi cũng sẽ không có bất kì bất mãn nào với anh cả.”
“Nếu muốn nói không công bằng, thì toàn bộ sự hờ hững của xã hội với mấy tên khốn đã hủy hoại Shallia, sự vô tâm đối với sự tổn thương mà nhà tôi phải gánh chịu, thì mới chân chính không công bằng.” Simon kiên quyết trả lời. “Từ đầu tới đuôi đều là tôi chủ động giúp đỡ cậu, hiện tại muốn tôi bày ra bộ dạng của người bị hại, rất vô tội, xin tha thứ, tôi không làm được. K.Green, tôi là tòng phạm của cậu, là tôi tự nguyện cùng đồng thời cam tâm tình nguyện làm tòng phạm của cậu, cho dù bị phạt, tôi cũng hiểu là tôi phải làm vậy. Đây chính là ý nguyện của tôi, cho dù là cậu, cũng không thể ép tôi làm ngược lại ý nguyện của mình, đúng không?” Cuối cùng, y như đùa mà nói.
K.Green khẽ thở dài, cố sức ôm y một chút: “Được rồi, tôi nợ anh.”
“Cậu không nợ bất kỳ ai, là họ nợ cậu.” Simon nhét thẻ vào tay hắn. “Đi đi, K.Green, xe tôi không thể dừng quá lâu ở đây, sẽ bị nghi ngờ, con đường tiếp theo, tự mình cậu đi.”
Cuối cùng K.Green xoay người nhìn y một cái, rồi xoay người đi hướng xà lan.
Hắn thuận lợi leo tới boong tàu, vượt qua lan can, nhảy vào trong biển, lặng yên không tiếng động mà vượt ngục ra khỏi đảo Rex. Ở dưới nước cách đó không xa, có một tàu ngầm mini dân dụng, đang chờ đợi hắn, lần này nó không giống như thuỷ phi cơ ở Nguyệt Thần Đảo nhanh chóng rời đi, bởi vì chủ nhân tàu ngầm vì “5 tỷ đô la Mỹ”, ngay cả linh hồn đều có thể không chút do dự bán cho ác ma, huống chi chỉ là một cái bảng pháp luật.
XXXXXXXXXXXX
Khu 5, phòng giam 1317.
Timothy nghe thấy tiếng mở cửa sắt lần nữa, dùng hai chân bị trói trụ ra sức đá chăn bông. Góc chân ở trên mặt bị lệch, y có thể thấy được mặt của cảnh ngục Simon.
“U … Ư …” Giúp tao cởi trói! Y giãy dụa mà nói.
Dây giày cột rất chặt, tay khó mà cởi ra được. “Xin chờ một chút,” Simon nói, ở trong phòng giam tìm kiếm chung quanh. Rất nhanh y tìm thấy một dụng cụ dụng cụ cắt gọt tự chế, đó chính là do thuộc hạ của Lang Côn khi thua trận thì đưa cho hắn, ở trước đêm “Chiến tranh” y đã từng thấy K.Green mang bên người.
Simon cầm lấy tiểu đao đó, đi tới bên giường cúi lưng.
Timothy đưa hai tay hai chân bị trói chặt ra thẳng mặt đối phương, bỗng nhiên cảm thấy sau tim mát lạnh. Cảm giác lạnh lẽo đó nhanh chóng từ lồng ngực khuếch tán toàn thân, sau đó cảm giác đau nhức mới bắt đầu thấm. Y khó mà tin được mở to hai mắt.
Simon dùng toàn bộ khí lực mà đè chặt Timothy, ngăn cản đối phương giãy dụa, đến tận khi lực giãy dụa từ mạnh chuyển sang yếu bớt, xụi lơ rơi xuống bên giường. Y thở phì phò từng ngụm từng ngụm, trái tim ở dưới áp lực cực lớn không ngừng tan nát, khẩn trương và sợ hãi chiếm đầy não, bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếng máu lưu động ồ ồ cùng tiếng hít thở trầm trọng gần chết của đối phương … Thanh âm đó chẳng khác gì tiếng kim loại đang cưa đồ không ngừng qua lại bên màng tai, y dùng lực che lại hai bên tai, run rẩy toàn thân như đang ở trong băng thiên tuyết địa.
Hồi lâu sau đó, thanh âm biến mất. Simon chống cái thân thể như nhũn ra của mình bò lên giường kiểm tra. Tên thủ lĩnh mafia đã từng oai phong một cõi đã tắt thở, trong một phòng giam âm u ngục giam, sắp tới lúc được mãn tù thì chết. Mà tới tận giây phút trước khi chết, hai mắt của y vẫn mở to như không thể tin được, tựa như còn không biết tại sao y lại ra tay, thể hiện một ánh mắt phẫn nộ không thể tin được.
Tâm tình của Simon cơ bản bình phục. Y từ ngón tay cái của Timothy tháo xuống cái nhẫn, bỏ hung khí lại ở trong thi thể, kéo lại chăn bông sắp xếp gọn lại, mới cởi ra bao tay mỏng, nhét nó cùng nhẫn vào trong túi, đóng cửa ra khỏi khu giám sát. Ở trong phòng trực ban không một bóng người, y từ ngăn kéo lấy ra điện thoại di động, nhấn một dãy số: “Chuyện đã làm xong, y đã chết … Tôi dùng dao của K.Green, ở trên đó có dấu tay của hắn, cho dù không có, cũng có người chứng minh dao đó là của hắn … Tao không biết K.Green đi đâu, sau khi tắt đèn thì chẳng thấy hắn đâu nữa … Mày phải thả người trước, tao mới trả nhẫn cho mày … Mày phải thả cha mẹ tao ra trước, bằng không tao ném nhẫn vào biển, mày con mẹ nó nghe rõ không hả?”
Y không khống chế được tâm tình mà rít gào, quăng cái điện thoại mạnh xuống sàn, sau đó thoát lực ngồi xổm xuống, hai tay che mặt, trong bóng đêm thấp giọng khóc nức nở.
Ở ngay phiến cửa sổ sát đất ở trại tạm giam New York, Alessio khinh miệt hừ lạnh một tiếng, chẳng thèm để tâm tới sự uy hiếp mềm yếu từ đầu bên kia điện thoại. Y biết chỉ cần y còn nắm giữ chặt cha mẹ tên kia trong lòng bàn tay, Simon tuyệt không dám phản kháng, nếu có thể vì thế mà lấy oán trả ơn, cũng tất nhiên đem tính mệnh của Timothy cùng cái nhẫn ngoan ngoãn dâng hiến.
Vĩnh biệt nhé, anh trai, nếu là trong một gia đình bình thường, tôi cũng mong làm anh em tốt với anh, đáng tiếc … Alessió tiếc nuối nhún vai. Còn về K.Green, cứ thế mà mang oan ức này trên lưng, nghênh tiếp súng hỏa báo thù từ gia tộc Berardi.
— Cảnh ngục áp giải đi tới, dùng cảnh gõ cửa sắt, nhắc nhở đã đến giờ xuất phát. K.Green đem cái nhẫn bỏ vào túi trước quần áo, đứng dậy đi tới cửa. Alessio nhịn không được nắm lấy cổ tay hắn, trước khi đối phương giật tay ra, ghé sát tai của hắn mà nói: “Cẩn thận … từng người.”
“Tôi đã từng nhắc nhở cậu, cẩn thận từng người —” Ánh mắt của Alessio trong nháy mắt xuất hiện sự ảm đạm, nhưng lập tức bị dã tâm bừng bừng nuốt trọn. Y đẩy cửa sổ ra, hít sâu làn hơi lạnh của ngày đông giá rét, rồi thở ra câu nói mà lúc đó y đã không nói. “Nhất là tôi đó.”