Hắn nên tự sát xuống địa phủ lôi lão Diêm Vương ra đánh một trận.
ý nghĩ này vừa xuất hiện bên tai hắn lại có giọng nói " đại nhân trên nhân gian nhân loại rất yếu ớt ngài không nên giết người không nên tạo sát nghiệp không nên tự sát nếu không ngài phải ở trên nhân gian chờ đến khi địa ngục lại xây thêm tầng 21 - 22 rồi "
Phạm Thiên "...... "
Sự tức giận trong mắt hắn càng nồng đậm, không cho giết người không tạo sát nghiệp con mẹ nó lão Diêm Vương có biết kẻ dễ dàng chết nhất chính là hắn đó có được không!.
Chỉ hơi tức giận thế mà cơ thể đã sắp không thở nổi rồi Phạm Thiên thật ấm ức, biết vậy lúc đầu nên đánh cho lão già đó một trận.
Mà ở dưới địa phủ
Lão Diêm Vương tiễn ôn thần đáng sợ đi đang vui vẻ mở tiệc ăn mừng
" Đại Vương ngài không sợ Diệt Thiên Ma Quân tự sát rồi xuống đây sao? " Bạch Vô Thường hơi nhíu mi.
Diêm Vương cầm ly rượu nụ cười trên môi vẫn chưa tắt nói " ngươi không biết rồi, lúc đưa hắn đi lên trên kia ta đã dở chút thủ đoạn là khiến cho tên đó không thể tự sát được, cơ thể yếu ớt muốn tu luyện không được muốn tự sát tìm thân thể mới không xong ha ha ha "
Nói xong lão ôm bụng vỗ bàn cười ha hả!
Bạch Vô Thường cũng cạn lời, còn Hắc vô Thường thì vẫn cứ chẳng thèm nói lời nào mặt không cảm xúc ăn uống.
trên này Phạm Thiên cũng phát hiện ra khác thường của cơ thể muốn tự sát không được muốn tu luyện, ha ha cơ thể này còn chẳng có kinh mạch đây chắc chắn chính là chuyện tốt của lão già đó.
đang Xuy nghĩ bên ngoài có tiếng gõ cửa, Phạm Thiên hơi nhíu mày nhưng vẫn ra mở cửa, đứng ngoài này là một thiếu nữ có khuôn mặt thanh tú khuôn mặt nhiễm lên chút sợ hãi vài giọt mồ hôi trên mặt miêu tả rõ bây giờ cô bé rất khẩn trương và sợ hãi.
Trần Tiểu Mỹ vốn là học sinh cấp ba của trường quân sự từ nhỏ cô đã rất sợ quỷ quái nhưng một năm trước một trò chơi mang tên [ trò chơi vô hạn kinh dị ] đã hư không xuất hiện, cô bé cũng nhiều lần xem các người chơi khác livestream nhưng mỗi lần điều không thể ngăn cản nổi sợ quỷ trong lòng.
tám lần trước tất cả người chơi vào trong trò chơi điều đồng loạt diệt đoàn bị quỷ quái kinh dị xé toạc thân thể, cô bé không nghĩ tới lần này bản thân lại bị kéo vào trò chơi kinh dị này.
Vốn đã sợ hãi khi tụ tập với các người chơi khác tinh thần của ai nấy đều sắp sụp đổ bởi vì ai cũng sợ chết, ở dưới lầu một của căn trung cư này đã có sáu người, còn một người cuối cùng bọn họ chờ mãi cũng không thấy xuất hiện, chẳng ai muốn tìm người thứ bảy nhưng nếu không tập hợp đủ người chơi thì trò chơi sẽ không đưa ra nhiệm vụ thế là năm người đó điều đồng loạt bảo cô lên tìm người thứ bảy.
Dù biết phần mở đầu sẽ không có nguy hiểm nhưng cô bé cũng rất sợ hãi khẩn trương, chỉ có thể đi gõ cửa từng phòng, cô gõ hơn mười phòng đầu ngón tay cũng xưng đỏ sắp không có cảm giác rồi cuối cùng mới thấy cánh cửa trước mặt mở ra.
Cô bé không khỏi ngẩn người, người đẹp thì cô bé đã thấy rất nhiều minh tinh cũng đẹp nhưng so với người trước mặt thì những người đó chỉ xứng sách dép cho hắn.
" Chuyện gì"
Phạm Thiên vốn đang bực mình không có chỗ phát lại thấy một cô nhóc cứ nhìn mình ngẩn ngơ hắn không khỏi có chút sát ý muốn giết người.
Trần Tiểu Mỹ phục hồi tinh thần mới nói " chào anh, tất cả người chơi điều tụ tập lại ở lầu một rồi còn mỗi mình anh chưa xuống nên mọi người bảo em lên gọi anh ạ, người chơi không tụ tập đủ thì không thể nhận nhiệm vụ được "
Phạm Thiên "...... " cái quần què gì nữa?
Rốt cuộc lão Diêm Vương đã đưa hắn đến đâu vậy hả rồi cái gì là không đủ người không thể nhận nhiệm vụ hả.
Phạm Thiên ngơ ngác đi theo sau cô bé đi vài bước hắn đã mệt không muốn sống, nhưng vì không có muốn mất mặt trước một cô bé hắn chỉ có thể cắn răng đi theo, Phạm Thiên quyết định rồi sau này nếu mà có xuống địa phủ chắc chắn hắn sẽ đánh cho lão già kia một trận.
Dưới lầu khi mọi người nghe thấy trên lầu có tiếng được chân điều đồng loạt khẩn trương ngẩn đầu, khi thấy người đến là người thứ bảy đồng loạt ngẩn ngơ, người này cũng quá đẹp Rồi.
Chắc vì để làm nhiệm vụ tốt hơn đa phần tất cả những người ở đây đều là người trẻ tuổi từ mười sáu đến ba mươi, người trẻ tuổi có sức khỏe và tinh thần tốt hơn nếu người già và trẻ con.
Khi Phạm Thiên ngồi xuống trên hơi thở nhẹ một hơi trong con ngươi màu lam nhạt loé lên sự kinh ngạc nho nhỏ không thèm che dấu bởi vì, hắn có thể hấp thu sự sợ hãi của đám người này, lúc cô bé ở trên lầu do tâm trạng hắn đang tức giận không rảnh quan tâm bây giờ bình tĩnh lại bắt đầu cảm nhận được.
Cơ thể đang mệt mỏi khi hấp thụ sự sợ hãi của năm người này đã tốt hơn nhiều.
Phạm Thiên "...... " các ngươi cứ tiếp tục, ta chỉ đứng đây xem, ta chỉ là người qua đường