Khi tìm được nàng cười lém lỉnh, quay đầu nhìn lại long cung xa xa " phụ thân Ngọc Nhi chỉ lên nhân gian chơi chút rồi về nhiều nhất là mười năm " Long Ngọc Nhi tự nhủ trong lòng.
Nàng là con gái út của long vương trên nàng còn có năm người anh trai và hai chị gái bọn họ đều đến nơi khác sinh sống chỉ còn nàng một mình ở lại với lão cha, mấy hôm trước người hầu lên nhân giới có chút việc, khi về đã kể cho nàng nghe những việc mình tận mắt thấy tai nghe khiến nàng rất hâm mộ, hôm nay nhân lúc phụ thân lên thiên giới bàn bạc về chuyện chiến trường ngoại vực nàng quyết định lẻn ra ngoài.
..........
Thế nhân đều nói Đông Hải có Long tộc Bắc Hải có Côn nhưng lại chưa ai tận mắt nhìn thấy, ngày hôm đó một thiếu nữ mười bảy tuổi sinh đẹp lên từ dưới biển Đông Hải.
" cũng may không ai nhìn thấy nếu không thì phiền phức " người hầu có nói với nàng, phàm nhân sợ hãi yêu thú, chỉ cần họ không hiểu đều sẽ sợ nên nàng phải cần thận.
Thiếu nữ vôi đôi mắt ngây thơ xinh đẹp đi đến đâu cũng được người ngắm nhìn, nàng ngùi thấy mùi đồ ăn từ trong một tửu lâu vui vẻ chạy vào, người hầu nói với nàng lên nhân giới cái gì cũng phải có tiền để làm vật thông hành.
đang vui vẻ ăn cơm Long Ngọc Nhi bị tiếng ồn ào dưới đất đánh tan, nàng nghiêng đầu nhìn xuống thì thấy một đám người đang vây đánh một đứa trẻ, đưa bé đó khoảng năm sáu tuổi cả người bẩn thỉu, nàng vốn định mặc kệ nhưng lại thấy đứa trẻ kia đang liều mạng bảo vệ một cái bánh bao bẩn thỉu.
" ê, ngươi lên đây " Long Ngọc Nhi hô to.
đám lâu la dưới đó nghe thấy đều ngẩng đầu nhìn lên sau đó cùng ngẩn người, thiếu nữ thật sự quá xinh đẹp.
Như là sợ nhóc con không nghe được tay ngọc của nàng nhẹ phất nhóc con đó đã bay lên trên lầu hai nhã gian.
" tu, tu sĩ..."
" là tiên nhân.... Ta từng nghe cha ta nói tiên nhân thường rất đẹp "
Long Ngọc Nhi hỏi" ngươi tên gì nha? Sao lại ôm cái bánh bao đó a?"
Cậu nhóc ngẩng đầu trên khuôn mặt gầy gò là một đôi mắt trắng đen phân minh " đây là thức ăn của ta "
Long Ngọc Nhi nghiêng đầu, từ nhỏ nàng đã sống trong nhung lựa, cơm đến há miệng nên không hiểu thế giới này " ò, vậy người cũng có thể ăn cái này nha "
Cậu nhóc nhìn chằm chằm Long Ngọc Nhi " người là tiên nhân sao?"
Long Ngọc Nhi sửng sốt cười nói " có thể coi là vậy đi" Long tộc thực lực siêu phàm hơn nữa nàng vậy sinh ra thiên địa dị tượng nên đã định sẵn sẽ là tiên nhận.
" vậy người có thể thu ta làm đồ đệ không? Ta muốn học pháp thuật "
cậu nhóc xiết chặt vạt áo ánh mắt nhìn chằm chằm Long Ngọc Nhi sợ nàng sẽ không đồng ý.
Long Ngọc Nhi " ta không dạy người đâu nếu dạy hỏng thì toang "
cậu nhóc không thèm để ý trực tiếp quỳ xuống " đệ tử Lâm Tân Vũ xin bái kiến sư phụ "
Từ đó sau đuôi nàng có một cái đuôi nhỏ, nàng dạy cho nhóc con đó kiếm thuật mà bản thân biết dạy công pháp tu luyện dù linh căn của Lâm Tân Vũ không tốt nhưng ngộ tính lại rất cao khiến nàng rất vui vẻ...
Lâm Tân Vũ mỗi ngày học kiểm pháp sư tôn cho, cứ đến bữa là lại nấu cơm cho nàng, ở chung vài ngày hắn đã biết nàng thích ăn thịt, vì vậy mỗi buổi hắn đều sẽ vào rừng săn vài con thú nhỏ để nướng thịt.
buổi tối hắn lại vận chuyển công pháp mà nàng đưa
một hôm Long Ngọc Nhi hỏi hắn " ngươi vì cái gì tu luyện khắc khổ như vậy?"
Lâm Tân Vũ Bình thản nói " báo thù " khi nói ra lời này đôi mắt luôn bình tĩnh của hắn toát lên sát khí dày đặc khiến cho Long Ngọc Nhi không khỏi nhíu mày.
Lâm Tân Vũ nhìn nàng hỏi " sư tôn người tên gì? Ta chưa biết tên của người "
Long Ngọc Nhi sửng sốt " ta tên Long Ngọc Nhi "
Long Ngọc Nhi.
Long Ngọc Nhi.
Long Ngọc Nhi.
đây là người đầu tiên đối tốt với hắn, đây là sư tôn của hắn dù ngây thơ không hiểu thế sự nhưng lại rất tốt.
Hai người cứ thế sống qua ngày mỗi này Long Ngọc Nhi đều sẽ ngồi xem đồ đệ luyện kiếm, mà Lâm Tân Vũ càng ngày càng lớn không còn là nhóc con gầy còm kia nữa, giờ nuôi được trắng nõn khuôn mặt non nớt xuất hiện nét anh khí tuấn tú.
một ngày nọ lúc hai người đang ăn cơm thì đột nhiên một miếng ngọc bài khác hoa văn xuất hiện trước mắt nàng, gương mặt vốn đang tươi cười của Long Ngọc Nhi đột nhiên cương tại bên miệng bởi vì nàng nhận biết thứ này.
Nàng khiếp sợ bật thốt lên " lệnh bài ngoại vực chiến trường " sắc mặt nàng biến đổi không biết có nên đưa tay nhận lấy nó hay không.
Lệnh bài ngoại vực chiến trường?
Lâm Tân Vũ đang định hỏi thì thấy cái lệnh bài đang phát sáng đột nhiên bay nhanh vào tay Long Ngọc Nhi, ngay chớp mắt nàng đã biến mất trước mặt hắn.
...----------------...
Cấp bậc tu luyện của Hồng Hoang giới từ thấp đến cao.
Chân tiên.
kim tiên.
Thánh nhân.
Thiên giới bà xa.
Thiên đế.
Đế Tôn.
Phạm Thiên đang ở cảnh giới thiên đế sắp bước vào Đế tôn.
Cấp bậc tu luyện ở phàm giới
Luyện khí, trúc cơ, kinh đan, nguyên anh, luyện hư, độ kiếp, hoá thần, đại thừa phi thăng.
Còn có tốc độ thời gian của chiến trường ngoại vực sẽ chậm hơn ở tu chân giới gấp 10 lần, mà bọn Thiên sẽ ở trong đó năm mươi năm khi trở về đã là năm trăm năm.
Thời gian ở thế giới tính tế và trái đất sẽ chậm hơn chiến trường ngoại vực.
Vì dụ ở chiến trường ngoại vực 50 năm thì ở tinh tế hết vài tháng, còn ở trái đất là vài ngày nha