Nhưng ngôi nhà của đôi vợ chồng son lại không yên bình như vậy.
"Cô xem cô phải học nấu ăn đi chứ?"
"Tại sao tôi phải học?"
"Cô để chị Hạ nấu ăn riết không biết ngượng sao?"
"Vậy anh có biết ngượng không? Tự vào mà nấu mà ăn!"
Tiếng cãi nhau ầm ầm vọng khắp căn nhà.
Quản lý Hạ bây giờ đã là quản lý chính của hai người. Chị Hạ rất tốt bụng, cô đã cảm thấy như vậy. Ngoài việc chăm sóc gia đình của chị thì chị Hạ còn chăm sóc cho bọn họ.
"Thôi nào hai đứa, vào ăn cơm đi".
Chị ấy cứ như một người mẹ chấm dứt cuộc cãi vã của hai đứa con nít.
Minh Vũ và cô xin nghỉ phép để ở nhà dọn dẹp và nghỉ ngơi, việc bọn họ kết hôn chỉ có số ít những người trong giới biết.
"Hai đứa có tính đi tuần trăng mật không?"
"Chị à, bọn em không..."
Chưa để cô nói dứt câu Minh Vũ đã nhảy vào nói. "Cuối tuần này bọn em muốn đến Nga một chuyến, cho cô nhóc này ngắm tuyết".
"Tôi ghét trời lạnh". Cô cọc cằn phản đối. Còn Minh Vũ chỉ im lặng ngồi ăn.
Chắc chỉ có chị Hạ biết được, anh đang nhớ đến người con gái tên Nguyệt San. Nguyệt San thích ngắm tuyết, thích ăn tôm và cá. Còn Kiều Oanh thì ngược lại, cô ghét trời lạnh, dị ứng cá. Nhưng hắn lại không quá để tâm đến chuyện đó.
"Thôi không sao đâu, em chỉ ghét thôi, nếu Minh Vũ muốn đi thì đi ạ". Phải, nếu là Triệu Hy thầy ấy cũng thích ngắm tuyết. Có đợt cô và Triệu Hy cùng đi ngắm tuyết đầu mùa, biết cô ghét trời lạnh anh ấy quấn cô thành cục bông tròn xoe để giữ ấm, sợ cô còn lạnh còn đặc biệt ôm cô vào lòng. Đó hẳn là lần ngắm tuyết khó quên nhất trong đời cô.
"Vậy chị sẽ sắp xếp đặt vé máy bay cho hai đứa". Chị Hạ nói xong liền thu dọn đồ đạc để đi về.
"Tôi với anh chơi oẳn tù tì coi ai rửa bát?"
"Cô phải trẻ con không vậy? Không rửa thì để tôi".
"Ồ, anh bị chập mạch sao? Hay anh cảm thấy có lỗi khi hôm qua đi ăn còn gọi một đống cá và tôm?"
"Tôi đã xin lỗi cô rồi mà?" Hắn đứng dậy thu dọn bát đũa có chút bất mãn nên làm rất mạnh tay.
"Vậy sao? Tôi không mong anh sẽ quên đi cô ấy, nhưng mà anh cũng phải nhớ tôi là tôi, Nguyệt San là Nguyệt San".
"Kiều Oanh Oanh, cô nói tôi nghe xem cô có giấu tôi cái gì không?"
"Giấu gì?"
Giọng nói anh trầm xuống, cả phòng ăn đều trở nên ảm đạm đi.
"Cô nói xem tôi có giống người con trai cô giấu trong tim không?"
"Anh..." Cô nhất thời hoảng hốt, vậy là anh ta biết rồi sao? Cô biết sớm muộn gì cũng phải nói nhưng mà như này không phải là quá sớm sao?
Cô hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh.
"Phải".
"Mẹ kiếp, không phải cô cũng chỉ coi tôi giống tên đàn ông đó thôi sao? Cô đủ tư cách để nói tôi sao?" Hắn đập mạnh cái bát xuống sàn nhà. Chân cô bị một mảnh sứ cắt ngang chân chảy rất nhiều máu. Nhưng anh lại không biết.
"Chẳng phải ở trên giường với tôi anh còn nhắc tên cô ấy sao?"
Cô không để Minh Vũ phải nói, cô quay lưng lại hướng thẳng đến phòng ngủ, lấy hộp cứu thương trên bàn lặng lẽ thấm đi vệt máu đang chảy ở bàn chân.
Lúc đó hắn cũng quay lại, thấy trên sàn có một vết máu nhỏ, hắn biết chuyện gì đã xảy ra, vội rửa tay chạy ngay vào phòng.
Cô đang ngồi đó vừa lau nước mắt vừa lau vết máu. Không biết hắn ta có thấy xót xa không, xót cho Nguyệt San trong mắt hắn, chứ không phải xót cho Kiều Oanh.
"Oanh Oanh, cô ổn không?"
Minh Vũ quỳ xuống trước người cô cầm nhẹ nhàng bàn chân cô lên xem vết thương trên chân cô.
"Tôi ổn".
Cô vội lấy tay gạt đi nước mắt trên khuôn mặt. Đôi mắt long lanh lên, khiến cho hắn cũng phải ngước nhìn cô.
"Để tôi băng bó lại cho".
Minh Vũ, hắn nhẹ nhàng quấn băng gạc vào chân cô.
"Xin lỗi".
"Anh không sai Minh Vũ à, người sai là tôi. Nếu lúc đó tôi không nhận lấy chiếc nhẫn đó, không phải bây giờ tôi và anh đã hạnh phúc rồi sao?"
Cô nằm nhẹ xuống giường rồi sờ lên khuôn mặt của hắn. Cô không biết hiện giờ cô đang nhớ Triệu Hy hay đang thật sự nghĩ về Dương Minh Vũ.
Không một lời nào, hắn nắm lấy bàn tay cô hôn vào bàn tay ấm nóng đó. Ngay sau đó lại áp lên môi cô một nụ hôn.
Tâm trí cô mờ mịt ngay sau đó không thể nghĩ ngợi được gì nữa. Cô cứ thuận theo hắn ta, đây như là bản năng của con người vậy.
Vào đêm hôm đó sự ám muội nồng nặc khắp căn phòng. Đêm nay hắn đã gọi tên cô. Phải, là "Kiều Oanh Oanh" chứ không phải là Nguyệt San như mọi khi. Cô thật sự rất hạnh phúc khi nghe được những câu nói đó.
Mỗi câu "Oanh Oanh" đều là một nụ hôn cô dành tặng cho hắn.
Cũng không biết sau bao lâu thì ngừng nhưng chắc chắn là cô đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng sớm tỉnh lại, toàn thân cô ê ẩm chân thì đau, đích thị là không làm được gì. Cô yếu đuối như vậy đó, cô chịu đau không có giỏi nhưng lại mạnh dạn trao đi lần đầu tiên của mình cho người đàn ông thô lỗ nhất cô từng gặp.
"Kiều Oanh Oanh, cô ổn chứ?"
Tiếng nói của Minh Vũ từ phòng bếp truyền ra, hắn dường như nghe thấy tiếng động trong phòng ngủ nên mới thăm dò tình hình.
"Tôi ổn".
Ngay sau đó cô đã vệ sinh cá nhân rồi bước ra khỏi phòng.
"Anh mới đi tập gym về sao?"
"Ừ, tôi không thấy cô tập luyện gì hết, mà dáng cô vẫn đẹp là sao? Hơn nữa cô ăn thức ăn nhanh cũng rất nhiều đó?"
"Cơ địa của tôi ăn cũng không hấp thu được bao nhiêu nên tôi không bị mập".
"Hamburger của cô đây". Minh Vũ đặt hộp hamburger lên bàn. Nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc.
"Anh nhớ sao?!!"
Cô rất vui vì Minh Vũ còn nhớ cô thích ăn hamburger. Đây dường như là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau mà hắn giác ngộ như vậy.
"Sẵn tiện làm cho tôi một ly sinh tố bơ nhé".
"Tự vào mà làm".
Cô hơi lười nên thôi cũng không thèm làm, vừa coi phim cô và Minh Vũ đóng vừa ngồi ăn hamburger. Chợt một ly nước ép dưa hấu đặt trên bàn.
"Anh không thích dưa hấu mà?"
"Của cô, uống bơ nhiều cô sẽ thành con heo".
"Ồ, cảm ơn anh nhé!"
Họ chỉ ngồi đó xem bộ phim mà họ đã đóng.
"Anh xem kìa, hèn gì couple của tôi và anh lại nỗi như vậy".
"Thờ ơ cô mà cũng thành couple sao?"
Quả thật là trên game show hắn khá thờ ơ với cô nhưng lúc cô gặp nguy hiểm hắn lại có mặt đầu tiên, cộng đồng mạng đều nói hắn là tổng tài trong nóng ngoài lạnh.
"Vậy hậu trường anh đụng chạm tôi rất nhiều không phải sao?"
"Vậy cô muốn để lan tin đồn tôi ghét cô sao?"
"Ồ cũng đúng".
Cô thật sự muốn biết hắn đang nghĩ gì trong đầu, hắn thật sự quan tâm đến cô hay không? Chỉ có hắn biết mà thôi. Đúng thật là lúc nóng lúc lạnh. Đúng thật hắn luôn nhận lỗi khi nhầm lẫn giữa cô và Nguyệt San.
"Hỏi nè"
"Nói đi"
Cô ấp a ấp úng, dường như muốn nói nhưng lại không muốn nói.
"Anh... Có bao giờ có tình cảm với tôi chưa?"
Nghe được câu hỏi, hắn im lặng một hồi, dường như chính hắn cũng do dư chính hắn cũng không biết mình có yêu cô hay không. Chính hắn còn không hiểu bản thân hắn.
"Tôi hiểu rồi".
Cô cũng không biết mình hiểu cái gì nữa. Hiểu sự do dự của hắn, hay hiểu là hắn không thích mình.
"Chị Hạ đặt vé máy bay rồi, cuối tuần chúng ta sẽ Bay đến Nga".
"Có mua đồ đông không?"
"Chuẩn bị cho cô rồi".
"Phù, tốt quá".
Thật không tin được lại có người đi Nga vào mùa đông như hắn ta. Bây giờ là cuối tháng 10, đầu tháng 11 sẽ là mùa đông, biết là đẹp nhưng mà rất lạnh không phải sao.