Trước khi lên đường, Bạch Tư Quân mua một miếng bánh ngọt ở tiệm bánh dưới tầng tòa soạn. Anh không biết Mai Vũ Sâm thích gì, nhưng cũng không thể tới cửa tay không, bởi dù cho Mai Vũ Sâm không thích ăn bánh ngọt thì ít ra cũng sẽ không cảm thấy anh thiếu lễ độ.
Biệt thự của Mai Vũ Sâm ở vùng ngoại thành, mất khoảng hai giờ đồng hồ để đi tàu điện ngầm từ trung tâm thành phố.
Trên tàu điện ngầm, Bạch Tư Quân đọc lại tác phẩm giúp Mai Vũ Sâm nhận được giải thưởng Tinh Mộc kia, bởi vì đọc quá tập trung, anh suýt nữa lỡ trạm.
Mai Vũ Sâm đúng là tài hoa, văn chương của hắn tựa như có sức mạnh đầu độc lòng người, không đọc đến cuối cùng, bạn mãi mãi cũng không biết được hắn muốn biểu đạt điều gì. Rồi đến khi xem hết những chữ cuối cùng, bạn sẽ muốn quay lại đọc phần mở đầu ngay lập tức, sau đó sẽ bị cảm giác bừng tỉnh làm cho kinh ngạc sợ hãi đến mức ngứa ngáy trong lòng.
Nếu để Bạch Tư Quân tổng kết, anh đánh giá Mai Vũ Sâm là bậc thầy trong việc thể hiện tình dục và tình yêu thông qua ngôn từ. Tác phẩm của hắn luôn gắn liền với hai mạch chủ đề bất biến này, nhưng lại luôn có thể sáng tạo ra những ý tưởng mới mẻ. Tác phẩm ra mắt của hắn viết về những điều cấm kỵ của tuổi vị thành niên, nếu như hắn viết ra tác phẩm như thế vào thời đại này chắc chắn sẽ không thể xuất bản, nhưng cho đến hiện nay, tác phẩm này vẫn được rất nhiều người tôn thờ là một thần tác.
Trong lúc tìm kiếm biển số nhà trong khu biệt thự rộng lớn, trong đầu Bạch Tư Quân lại hiện lên mấy lời chủ biên bàn giao.
Tác giả không dựa vào độ nổi tiếng để câu cơm, mà phải dựa vào tác phẩm. Ba năm đã là kỳ hạn cuối cùng rồi, nếu như Mai Vũ Sâm vẫn không thể cho ra mắt tác phẩm mới, vậy thì Hồng Đồ Culture chỉ có thể từ bỏ hắn.
Bạch Tư Quân biết công ty đã trả một nửa số tiền nhuận bút cho Mai Vũ Sâm, nếu lần này phải dính tới chuyện kiện cáo, chắc chắn phía Mai Vũ Sâm sẽ phải chịu không ít ảnh hưởng tiêu cực.
Biệt thự A – 111 vô tình xuất hiện trước mặt, Bạch Tư Quân nhìn tổ hợp chữ và số làm bằng đồng trước mắt, cứ cảm thấy biển số nhà này dường như cũng mang theo nét thiên tài khó kìm chế được.
Bạch Tư Quân bấm chuông cửa, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh theo bản năng. Trong nháy mắt đó, anh nhìn thấy rèm cửa màu trắng ở cửa sổ tầng hai chuyền động, có một bóng người mơ hồ xuất hiện ở sau cửa kính thủy tinh.
Bóng hình này biến mất rất nhanh chóng, Bạch Tư Quân không nhìn thấy quá rõ ràng, nhưng vừa đủ để anh may mắn biết có người trong biệt thự.
Bạch Tư Quân đứng chờ mười phút, trong mười phút này anh đã tự giới thiệu bản thân không biết bao nhiêu lần, nhưng cửa lớn vẫn không có dấu hiệu sẽ mở ra.
Anh do dự bấm chuông cửa thêm một lần, lần này rèm cửa trên cửa sổ tầng hai không chuyển động nữa.
Gió đầu xuân vẫn còn mang theo hơi thở của ngày đông lạnh giá, Bạch Tư Quân kéo khăn quàng cổ cao lên một chút, tiếp tục kiên trì chờ thêm mười phút nữa.
Lúc này, anh cơ bản xác định được người trong nhà không có ý muốn mở cửa.
Bạch Tư Quân tự giễu, có lẽ đây chính là xuất trận chưa đánh đã chết trong truyền thuyết. Nhưng dù gì anh cũng đã mất hai tiếng ngồi tàu tới đây, đương nhiên không thể dễ dàng quay đầu như thế được.
Anh bấm chuông cửa một lần nữa, lại chờ thêm một lúc.
Hai tai anh gần như đã bị gió lạnh thổi đến mức không còn cảm giác, hai chân cũng hơi tê tê. Mà lần này không lâu lắm sau đó, bên trong chuông cửa phát ra một âm thanh hờ hững: "Ai."
Bạch Tư Quân kéo khăn quàng cổ xuống, tới gần chuông cửa: "Xin chào, tôi là biên tập viên mới nhậm chức của Mai Vũ Sâm, tên là Bạch Tư Quân. Xin hỏi Mai Vũ Sâm có ở nhà không?"
"Không."
Trò chuyện kết thúc.
Bạch Tư Quân hơi ngỡ ngàng, lại nhanh chóng bấm chuông cửa, anh biết người nọ vẫn chưa đi xa, bây giờ là thời cơ tốt nhất để bấm chuông lần nữa.
Quả nhiên, lần này nói chuyện được rất nhanh, Bạch Tư Quân vội vàng nói: "Tôi có mang bánh ngọt cho anh ấy, có thể phiền anh giao cho anh ấy được không?"
Nói xong, Bạch Tư Quân lùi về sau một bước, giơ một túi giấy màu hồng lên.
Anh nhìn thấy hình ảnh của mình trên màn hình, hai má bị đông cứng đỏ bừng lên, đôi môi cũng hơi run rẩy.
Cạch, cửa mở.
Bạch Tư Quân còn chưa kịp thả lỏng, như sợ cửa bị gió thổi bay nên tốc độ chui vào trong sân.
Trong sân trồng một vài cây cảnh, nhưng không biết vì tiết trời đông giá rét hay vì chủ nhân ít chăm sóc nên thoạt trông hơi tiêu điều.
Bạch Tư Quân chỉ liếc nhìn một chốc, vội kéo cửa nhà đang khép hờ ra.
Ngay sau cửa là huyền quan, bên tay phải là một phòng khách rộng rãi, bên rìa phòng khách có một cửa sổ kiểu Pháp rất lớn, ngoài cửa sổ tràn ngập ánh sáng. Vì đưa lưng về phía cửa sổ nên dáng hình người đàn ông nọ không rõ ràng lắm.
Huyền quan (玄关): là một thuật ngữ phong thủy chỉ khoảng không gian giữa cửa chính và phòng khách. Khu vực này có tác dụng giảm trừ những xung đột từ bên ngoài vào và bảo vệ nguồn sinh khí trong nhà.
Người kia nói: "Để đồ ở huyền quan là được rồi."
Nói xong, người kia quay người đi về phía bên phải huyền quan.
Bạch Tư Quân vội vã cởi giày, đặt bánh lên trên tủ giày, không kịp xỏ dép đã đuổi theo người phía trước, kéo cổ tay người đàn ông đang muốn lên tầng kia lại.
Tia sáng ngoài cửa sổ không thể chiếu đến tận huyền quan, trong khoảng không gian mù mịt, bóng tối ôm trọn lấy bóng lưng cao gầy nọ. Bạch Tư Quân bỗng cảm thấy khiếp đảm trong nháy mắt, nhưng vẫn tăng lực trên tay.
Anh biết làm vậy rất không phải phép, cũng biết tim mình đang đập rất nhanh, nhưng anh càng không muốn phải trở về tay trắng.
"Anh là Mai Vũ Sâm phải không?" Bạch Tư Quân hỏi.
Kỳ thực anh không dám chắc, nhưng anh hy vọng như vậy.
Người đàn ông nọ hơi di chuyển cổ tay đang bị nắm chặt của mình, Bạch Tư Quân vội vã thu tay về.
"Phải thì làm sao?"
Mai Vũ Sâm quay lại, khoanh hai tay trước ngực, người dựa vào tường, nhìn Bạch Tư Quân với con mắt trịch thượng.
Bạch Tư Quân nuốt một nước bọt, chợt phát hiện phòng này mở hệ thống sưởi vừa đủ, quần áo dày khiến anh ngộp đến mức hơi choáng váng.
Anh liếm đôi môi khô khốc của mình, nói: "Tôi muốn gặp mặt làm quen anh một chút."
Giọng điệu của Bạch Tư Quân như đang thăm dò mấy bạn trẻ trong mẫu giáo, anh cảm thấy mình phải hung hăng thêm nữa cơ. Ít nhiều gì Mai Vũ Sâm cũng vừa mặt dày nói mình không có ở nhà, nói dối không chớp mắt như vậy cũng phải biết cắn rứt lương tâm đi chớ.
Mai Vũ Sâm phát ra một tiếng thở nhỏ, Bạch Tư Quân biết hắn vừa cười mỉa một cái.
"Bạch Tư Quân đúng không? Vừa nãy cậu tự giới thiệu rồi."
"Thôi không tính," Kiểu gì Bạch Tư Quân cũng không muốn đề tài bị chấm dứt tại đây, "Tôi thấy chung ta cần đi sâu vào trao đổi một chút."
Mai Vũ Sâm trầm mặc trong giây lát, trong giọng nói cũng có thêm phần nghiền ngẫm: "Sâu, đi vào?"
Bạch Tư Quân không rõ Mai Vũ Sâm lại cường điệu mấy hai từ này làm gì, anh gật đầu một cái: "Đúng thế."
Trong không gian tối tăm, Bạch Tư Quân không thể thấy rõ biểu cảm của Mai Vũ Sâm, nửa ngày sau, anh nghe hắn thoải mái trả lời: "Được chứ, lên đây đi."
Bạch Tư Quân thở phào nhẹ nhõm, mãi mới tranh thủ được cơ hội giao lưu. Anh bước lên được hai bậc thang, đột nhiên nhận ra người mình hơi cồng kềnh, tiện thể nói: "Tôi đi cởi quần áo chút đã."
Lần này Mai Vũ Sâm cười ra tiếng, khi Bạch Tư Quân đến huyền quan treo áo khoác, anh mơ hồ nghe thấy có mấy lời lẫn trong tiếc bước chân: "Vậy mà đã không chờ được nữa?"
Bạch Tư Quân chợt cảm thấy ngượng ngùng.
Theo lý mà nói, một tác giả nổi tiếng thế này sẽ không tới lượt anh đảm nhiệm vị trí biên tập, anh không muốn bị Mai Vũ Sâm xem là lính mới, bất kể là đối với sự kiêu ngạo của nhà văn ở cấp bậc này hay với lòng tự tôn của chính anh, anh không hy vọng mình bại lộ điều này.
Nhưng từ trong tiếng cười và giọng nói kia của Mai Vũ Sâm, hình như hắn đã nhìn thấu toàn tập rồi.
Bạch Tư Quân treo áo khoác xong lại gấp khăn quàng cổ thật gọn gàng đặt ở bên cạnh hộp bánh, cuối cùng đi lên tầng hai trong tâm trạng thấp thỏm.
Lên hết cầu thang là một phòng trà lát sàn tatami, bên rìa phòng trà có một cửa kéo bằng thủy tinh, nhìn ra có thể thấy được sân vườn bên ngoài.
Tatami (: 畳) là một loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của. Phòng được lát sàn bằng tatami được gọi là.
Mai Vũ Sâm lười biếng dựa vào gối ôm hình bí ngô, đánh giá Bạch Tư Quân từ trên xuống dưới mà không thèm che giấu. Dù rằng Bạch Tư Quân cũng coi như có tự tin với ngoại hình của mình, song lúc này vẫn không tránh khỏi cảm giác chột dạ.
Ánh sáng không còn bị che khuất nữa, Bạch Tư Quân cũng nhìn rõ Mai Vũ Sâm.
Mai Vũ Sâm mặc một chiếc áo dài tay màu trắng bằng lụa, phía dưới là quần tây đen cùng chất liệu, mái tóc lòa xòa tùy tiện để xõa ngang vai, da dẻ có phần tái nhợt, trên mặt không có biểu cảm, không nhìn ra đang suy nghĩ điều gì.
Điều đầu tiên Bạch Tư Quân nghĩ đến sau khi thấy rõ Mai Vũ Sâm là, hắn gầy.
Ba năm trước, Hồng Đồ Culture ký sách mới với Mai Vũ Sâm vừa đúng dịp cuối năm, vậy nên vào buổi họp hằng năm khi đó, công ty cũng mới Mai Vũ Sâm đến góp mặt.
Khi đó Bạch Tư Quân mới vừa gia nhập được công ty hơn một năm, bị sắp xếp ngồi ở một góc rất cô quạnh hẻo lánh, ở vị trí đó cho dù có muốn nhìn lên sân khấu cũng bị cái loa đen to đùng chắn lại hơn phân nửa.
Mai Vũ Sâm đương nhiên ngồi chung với ban lãnh đạo, Bạch Tư Quân không nhìn thấy sân khấu tự nhiên dời tầm mắt về phía cái bàn kia.
Ban đầu, anh vốn đang suy nghĩ không biết đến bao giờ mình mới ngồi gần cái bàn kia hơn một chút, nhưng khi lãnh đạo giới thiệu Mai Vũ Sâm xong, anh lập tức không dời nổi mắt nữa.
Xưa nay anh không ngờ rằng, một người có nội hàm phong phú cũng có thể có diện mạo chói mắt đến vậy.
Mai Vũ Sâm nhìn không giống nhà văn chút nào, ý thức bản thân mạnh mẽ của hắn được toát ra trong từng cử chỉ, vẻ mặt đầy cao ngạo ngang ngạnh không để ai vào mắt. Bạch Tư Quân biết Mai Vũ Sâm đã bỏ học tại một trường đại học hàng đầu sau khi kết thúc năm nhất để chuyên tâm vào sự nghiệp viết lách, nghĩ lại thì quả thực cũng giống việc mà một người tùy hứng đã làm.
Bạch Tư Quân cảm thấy nếu mọi người trên mặt đất này là một hạt cát trong sa mạc mênh mông, thì có lẽ với vòng hào quang tác phẩm kia, ít nhất Mai Vũ Sâm cũng là loại ở tầng cao nhất, là loại cát có thể đón nhận tất cả ánh sáng mặt trời mà trở nên lấp lánh.
Giờ đây nhìn lại Mai Vũ Sâm, đã có thêm mấy phần hơi thở của nhà văn.
Biển số nhà có ba số một kia cũng không còn ngang tàng như thế nữa, mà trở nên hơi cô tịch.
Bạch Tư Quân khoanh chân ngồi xuống một bàn trà, anh vẫn đang suy nghĩ cách mở đề tài, Mai Vũ Sâm ngồi đối diện đã lên tiếng trước: "Muốn giao lưu trao đổi cái gì?"
Bạch Tư Quân chà chà lòng bàn tay vào quần bò, hít sâu một hơi: "Tôi là fan hâm mộ của anh..."
"Đã đọc tất cả tác phẩm của tôi?" Mai Vũ Sâm buồn cười ngắt lời Bạch Tư Quân, "Mấy từ này tôi nghe qua vô số lần rồi."
Bạch Tư Quân chuẩn bị một đống rắm cầu vồng cả buổi trời, còn chưa kịp nhả ra một chữ đã vội vàng bốc hơi bay mất.
Rắm cầu vồng (彩虹屁): ngôn ngữ mạng, dụng ý chỉ fan khen idol, dù có thả rắm cũng như cầu vồng)
Anh lúng túng nhìn bàn trà, không còn hơi sức mở miệng: "Tôi muốn trao đổi với anh về ý tưởng của tác phẩm mới..."
Nếu như để Triệu Lâm thấy được dáng vẻ hiện giờ của anh, nhất định sẽ chê anh quá kém. Triệu Lâm vẫn luôn nhấn mạnh rằng biên tập viên là phải đồng bọn mạnh mẽ nghị lực của tác giả, khi đối diện với tác giả điều kiêng kị nhất chính là ôm tư tưởng thấp kém hèn mọn, mà Bạch Tư Quân chắc rằng chỉ có người từng trải tích lũy nhiều kinh nghiệm đến một trình độ nhất định như Triệu Lâm đây mới có thể tự tin nói ra câu nói này.
Biểu cảm trên mặt Mai Vũ Sâm vẫn không thay đổi gì, hắn chậm rãi hỏi: "Cậu có ý tưởng gì?"
"Tôi?"
Bạch Tư Quân đột nhiên bị hỏi. Anh biết biên tập viên sẽ trao đổi ý tưởng với tác giả, nhưng nội dung trao đổi đại khái là đề tài này có thể viết hay không, có bán được hay không,... chứ chưa bao giờ thấy biên tập viên đi nói tác giả nên viết thế nào.
Ánh trấn tĩnh lại tinh thần mình, nghĩ thầm đây không phải là lúc lùi bước. Anh nghĩ ngợi một lúc rồi trả lời: "Tác phẩm của anh luôn xoay quanh tình yêu và tình dục, tác phẩm tiếp theo cũng sẽ viết về đề tài này nhỉ? Như vậy khi độc giả tiếp cận tác phẩm có thể cảm nhận được phong cách cá nhân mạnh mẽ."
Đề tài này siêu căng.
Trong đầu Bạch Tư Quân đột nhiên nảy ra ý nghĩ này.
Anh vừa nói đến cụm từ "tình dục và tình yêu" nghe không có sắc thái biểu cảm nào, nhưng vào trong đến miệng Mai Vũ Sâm, đề tài này lập tức bị kéo thành phương diện văn học.
Bạch Tư Quân có cảm tưởng như anh đang trở về khung cảnh phỏng vấn xin việc, không thể nào đoán được ý đồ bên kia khiến anh vừa cảm thấy ngột ngạt lại vừa cảm thấy bất an.
"Tôi biết có độc giả cho rằng có một số tình tiết trong tiểu thuyết của anh được miêu tả như tiểu thuyết khiêu dâm, thế nhưng..."
"Cậu thích tư thế nào lúc làm tình?" Mai Vũ Sâm cắt lời Bạch Tư Quân tập hai.
Bạch Tư Quân giật mình, lại nghe Mai Vũ Sâm hỏi tiếp: "Đầu nhũ của cậu nhạy cảm không?"
Lần này Bạch Tư Quân ngơ ngác tại chỗ.
Mai Vũ Sâm bị phản ứng của Bạch Tư Quân chọc cho cười, hắn hỏi: "Cậu không hiểu gì cả mà đòi đến trao đổi ý tưởng với tôi?"
Dừng một chốc, hắn bổ sung: "Còn đi sâu vào? Hả?"
Dáng vẻ kia, giống như đang kể một câu chuyện buồn cười nào đó vậy.