Mai Vũ Sâm không phải một tác giả mới vào nghề, nhưng có vẻ hắn làm không quá tốt.
Mai Vũ Sâm mặt mày bình tĩnh ngồi bên không nói một lời, Bạch Tư Quân tiếp tục: "Anh là tác giả tiểu thuyết bí ẩn, không phải tác giả tiểu thuyết tình yêu lãng mạn, bản thảo này không hề chạm được đến không khí bí ẩn cần có."
Môi Mai Vũ Sâm giật giật, hình như có lời muốn nói, nhưng vẫn không mở miệng.
"Người yêu đương với nam chính trong game là một người bị nhốt trước đó phải không?" Bạch Tư Quân nói ra suy đoán của mình với vẻ lạnh tanh, "Chỉ cần lừa một tên chui vào trong đó, hắn có thể thoát khỏi lồng giam trong game, tiếp theo nam chính sẽ đi lừa người kế tiếp."
Mai Vũ Sâm im lặng một hồi, sau đó khô khốc đáp: "Ừm."
Tác giả bí ẩn bị đoán trước kết cục, cũng giống như tác giả trinh thám bị đoán trước được hung thủ vậy, đều là viết thất bại.
Bạch Tư Quân thở dài, đau đầu xoa mi tâm: "Nếu anh thích tôi chỉ để trải nghiệm cảm giác yêu đương, may là không khí tình cảm trong truyện cũng xây dựng tạm được, vậy chúc mừng anh, anh thành công."
Mai Vũ Sâm nhíu mày: "Bạch..."
"Nhưng tôi phải nhắc anh trước," Bạch Tư Quân cắt ngang lời Bạch Tư Quân, "Mọi chuyện đều phải có giới hạn, chuyện trải nghiệm cảm giác yêu đương tốt nhất nên được chấm dứt tại đây."
"Đây không phải trải nghiệm." Dường như Mai Vũ Sâm rất bất mãn trước lời lý giải của Bạch Tư Quân, hắn nhìn thẳng vào mắt Bạch Tư Quân, nhấn mạnh: "Đây không phải là trải nghiệm, tôi không có cách nào khống chế được bản thân mình, nếu như tôi có thể khống chế được, cũng đã không viết thành như vậy."
Bạch Tư Quân nghe ra được ý tứ trong lời Mai Vũ Sâm nói, hắn thực sự thích anh.
Sắc mặt của Bạch Tư Quân khá phức tạp, anh không đáp, giọng Mai Vũ Sâm mềm mỏng đi: "Bạch, không phải cậu cũng thích tôi sao?"
Bạch Tư Quân nỗ lực kìm lại sự nhẹ dạ trong lòng, anh cắn răng, cố phủ định: "Anh nghĩ hơi quá rồi."
Mai Vũ Sâm sốt ruột gọi anh: "Bạch."
Trong ngữ khí của Mai Vũ Sâm vừa làm nũng cũng vừa có ý lấy lòng, Bạch Tư Quân cật lực đè lại kích động muốn lao thẳng vào lòng hắn vỗ về, lạnh nhạt nói: "Đã không còn sớm nữa rồi, hôm nay cứ vậy trước đi."
Bạch Tư Quân bỏ lại Mai Vũ Sâm một mình trong phòng khách, không quay đầu đi một mạch vào phòng ngủ cho khách.
Anh nằm trên giường, không mở đèn, lẳng lặng nghe động tĩnh ngoài phòng khách. Nhưng có lẽ là vì cách âm quá tốt, anh không nghe được thứ gì.
Không biết Mai Vũ Sâm có trách anh không, nhưng anh thực sự không nhịn nổi chuyện Mai Vũ Sâm viết sách mới thành cái thể loại kia.
Mai Vũ Sâm không chỉ là một mình Mai Vũ Sâm, mà là Mai Vũ Sâm của hết thảy các độc giả.
Anh có thể ích kỷ khiến Mai Vũ Sâm chỉ thuộc về một mình mình, nhưng nếu anh làm vậy, hạt cát lấp lánh dưới ánh mặt trời kia chỉ có thể chìm vào biển cát mênh mông cùng anh, trở nên lu mờ tầm thường.
Hiện giờ Mai Vũ Sâm chỉ đang tạm thời rơi vào bế tắc, tình cảm yêu đương với hắn như một công cụ giải tỏa cảm xúc vậy, có thể giúp hắn phân tán lực tập trung khỏi những phiền muộn. Xét về lâu dài, hắn vẫn sẽ cảm thấy trống rỗng vì không thể viết ra một tác phẩm mới.
Bạch Tư Quân tin Mai Vũ Sâm nhất định sẽ tìm ra lời giải đáp cho chính bản thân mình. Nghĩ thế, tâm trạng trong anh cũng thoải mới hơn rất nhiều, anh mơ mơ màng màng ngủ, nửa đêm cảm thấy bên cạnh hơi nóng đến lạ, nhưng anh cũng chẳng để ý nhiều.
Anh mơ một giấc mơ, Mai Vũ Sâm đứng trên sân khấu nhận giải thưởng, dưới khán đài vô số những người hâm mộ của hắn vây chung quanh. Anh đứng ở một góc khuất phía xa, giống như buổi họp thường niên năm ấy lẳng lặng chăm chú nhìn Mai Vũ Sâm, nhìn hắn đứng trên cao tỏa sáng...
Mai Vũ Sâm trở lại đỉnh cao là một chuyện rất tốt, nhưng sao Bạch Tư Quân lại cảm thấy lồng ngực mình nghẹn ứ đến khó chịu.
Anh không muốn mình đứng xa Mai Vũ Sâm như thế, anh muốn ngửi thấy mùi nước giặt thơm tho dễ chịu trên người hắn...
Lúc này, hương hoa oải hương thoang thoảng lúc có lúc không tràn vào chóp mũi Bạch Tư Quân, anh mơ màng một lúc lâu, sau đó đột ngột mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt Mai Vũ Sâm đang gần trong gang tấc.
"Anh, anh vào đây khi nào?" Bạch Tư Quân giật thót, bên ngoài trời đã sáng trưng, Mai Vũ Sâm không đang ngủ, hắn chỉ đang yên lặng nhìn anh.
"Không ngủ được thì vào." Mai Vũ Sâm nói xong chưa gì đã ôm lấy eo Bạch Tư Quân, vùi đầu tóc rối bù vào cổ anh.
Cố Bạch Tư Quân bị sợi tóc đâm vào hơi nhột, anh muốn nhích ra một chút, nhưng Mai Vũ Sâm siết chặt đến mức anh không thể động đậy.
"Mai," Bạch Tư Quân nhẹ nhàng nói, "Anh buông tôi ra trước đã."
Mai Vũ Sâm không buồn nhúc nhích, rầu rĩ nói: "Không."
"Anh..." Bạch Tư Quân thực sự chịu không nổi, bất đắc dĩ khoác tay mình lên hông Mai Vũ Sâm, hỏi hắn: "Anh muốn ôm đến khi nào?"
"Đến khi cậu nói cậu thích tôi mới thôi." Mai Vũ Sâm bướng bỉnh.
Bạch Tư Quân mím môi, cau mày: "Nhưng tôi không thích anh."
"Cậu nói dối." Mai Vũ Sâm ngẩng đầu lên nhìn anh, "Đêm qua cậu gọi tên tôi không biết bao nhiêu lần."
Bạch Tư Quân nghẹn không nói lên lời, hôm qua anh mơ về Mai Vũ Sâm là thật, anh hơi nhớ là vì anh đứng trong góc, hắn đứng trên sân khấu không thấy anh nên mới gọi tên hắn, hy vọng hắn chú ý đến mình.
"Sao cậu lại nói dối?" Mai Vũ Sâm sát lại gần Bạch Tư Quân, "Cậu thích tôi rõ ràng."
"Vậy thì sao?" Bạch Tư Quân cau mày nhìn sang hướng khác, "Anh viết thành cái dạng kia, còn có tâm trạng mà yêu với đương cơ à?"
Mai Vũ Sâm khựng lại, tủi thân nhìn Bạch Tư Quân không nói gì.
Bạch Tư Quân dằn lòng quyết tâm, tiếp tục: "Anh không nên hiểu lầm tôi thích anh, đó chỉ là sự ngưỡng mộ của độc giả với tác giả mà thôi. Nếu anh không viết được sách mới, tôi sẽ chỉ thất vọng về anh."
Nói xong, Bạch Tư Quân chột dạ liếc Mai Vũ Sâm một cái, anh thấy đôi mắt phượng kia u ám đến đáng sợ, hoàn toàn không có chút nhiệt độ nào.
"Độc giả với tác giả?" Mai Vũ Sâm hỏi ngược lại, "Có phải cậu quên ngày đó cậu sướng bao nhiêu trong tay tôi rồi hay không?"
Bạch Tư Quân không ngờ Mai Vũ Sâm đề cập tới vấn đề này, tai anh còn hơi ửng đỏ lên, anh còn chưa kịp phản bác đã cảm giác thấy tay Mai Vũ Sâm chui xuống nửa thân dưới của anh lần mò.
"Mai Vũ Sâm!" Bạch Tư Quân tóm chặt lấy cổ tay Mai Vũ Sâm, cau mày: "Anh đừng làm chuyện xằng bậy."
Mai Vũ Sâm nheo mắt lại, vẫn như trước giờ không hề xem lời nói của anh là thứ gì to tát, bốn ngón tay mạnh bạo dò vào trong quần lót của anh.
"Anh!" Bạch Tư Quân đè chặt tay Mai Vũ Sâm lại, vờ như đang cực kỳ giận dữ: "Anh mà còn như vậy tôi sẽ thực sự mặc kệ anh!"
Tay Mai Vũ Sâm đột nhiên bất động, Bạch Tư Quân mới vừa thở phào nhẹ nhõm, hắn đã ghé sát vào tai anh, khe khẽ lên tiếng: "Tôi sửa thì sẽ được đúng không?"
"Tôi sẽ sửa bản thảo mà." Mai Vũ Sâm nhỏ giọng, "Cậu đừng... mặc kệ tôi."
Bạch Tư Quân nghe thế, tim như bị kim châm phải vậy, đau lòng không chịu được. Anh hít sâu vài hơi, ngồi dậy nói: "Anh sửa đi vậy, tôi ở đây sẽ phiền anh, tôi về trước."
Mai Vũ Sâm lập tức tóm chặt tay anh, đáy mắt ửng hồng kêu lớn tiếng: "Bạch, đừng đi..."
"Cuối tuần sau mùng một tháng năm được nghỉ, tôi còn phải đi làm." Bạch Tư Quân né khỏi tay Mai Vũ Sâm, "Trước đó một ngày lúc tan làm tôi sẽ đến tìm anh."
Bạch Tư Quân nói xong xuống khỏi giường, Mai Vũ Sâm cũng ngồi dậy, ai oán nhìn anh.
"Cậu là đồ lừa gạt." Giọng Mai Vũ Sâm không hề lên xuống, "Cậu nói không thích tôi, là gạt tôi, nói không bỏ tôi lại một mình, cũng là gạt tôi."
Bạch Tư Quân cắn chặt răng không trả lời.
Tại sao làm biên tập viên lại khó như vậy? Tác giả không quan tâm là vấn đề, quá dính người cũng là vấn đề. Anh rất muốn không nhìn không thấy không nghe không quan tâm mọi chuyện nữa lắm rồi, ở cùng với Mai Vũ Sâm trong căn phòng này quá tốn thời gian. Biết thế nhưng anh không thể làm gì khác hơn, anh còn có trách nhiệm với Mai Vũ Sâm.