01
Hơi nước trong phòng tắm dần tan đi, nhiệt độ cao đến bất thường trên người cũng dần giảm nhiệt, thế nhưng vẫn không cách nào chặn lại từng đợt sóng cuộn trào từ sâu bên trong cơ thể.
"Mai... chân em mỏi... không làm tư thế này nữa được không..."
"Không được." Mai Vũ Sâm ôm Bạch Tư Quân lên bồn rửa tay, nhấc một chân anh lên, giữ chặt anh lại từ phía sau, "Nhìn gương."
Mai Vũ Sâm mà không nói, Bạch Tư Quân cũng không nhận ra chiếc gương cỡ lớn trước mặt mình. Anh đưa mắt nhìn một cái, lập tức bị hình ảnh trong gương kích thích đến cực độ.
Xưa nay anh không hề biết eo mình lại mềm mại đến dường này, rõ ràng phần dưới đã bị Mai Vũ Sâm kiềm chặt lại song hai cánh mông vẫn cứ vểnh lên thật cao. Nếu hình ảnh này vẫn chưa thấm vào đâu, thì khung cảnh thứ hung khí to lớn rút ra cắm vào trong cơ thể chính là đòn trí mạng.
Thì ra, cảnh Mai Vũ Sâm ra vào trong cơ thể anh là thế này.
Thì ra, nơi bí ẩn ngỡ nhỏ bé mịn màng kia thực sự có thể chứa được thứ đó.
Thì ra, lúc bị Mai Vũ Sâm làm gương mặt anh trông thế này...
"A... Mai... Em, em muốn bắn..." Bạch Tư Quân không nhịn nổi nữa, đè tay lên phần bụng dưới của Mai Vũ Sâm hòng ép hắn làm chậm lại, nhưng hắn lại giữ chặt tay anh, càng đưa đẩy mạnh bạo hơn.
"Chưa chạm vào phía trước đã muốn bắn?" Khóe môi Mai Vũ Sâm nhếch nhếch, chính thức bước vào trạng thái đóng cọc kinh hoàng.
02
"Mai... anh thả em xuống..."
Từ khi lớn lên, Bạch Tư Quân chưa từng làm trò đeo bám người khác như con koala, nhưng hiện tại anh không chỉ treo chặt mình trên người Mai Vũ Sâm, phía dưới còn bị hắn hung hăng quần tới quần lui.
Mai Vũ Sâm cắn cắn vành tai anh, hạ giọng: "Thả em xuống đây."
Bạch Tư Quân còn tướng Mai Vũ Sâm sẽ đặt anh lên giường, nào ngờ, anh nghe thấy tiếng xe cộ đi lại ngày một rõ nét, lúc tỉnh táo lại, phát hiện Mai Vũ Sâm đang đặt anh trên bệ cửa sổ.
"Anh làm trò gì vậy? Người ở dưới thấy mất."
Phòng của họ ở tầng mười hai của khách sạn, người dưới tầng không dễ gì thấy được, nhưng Bạch Tư Quân vẫn bị dọa, vội vã kéo rèm cửa sổ lại.
"Đặt phòng ngắm được cảnh, không ngắm cảnh thì đặt làm gì?" Mai Vũ Sâm kéo rèm ra, thậm chí còn mở một bên cửa sổ ra, âm thành ồn ã của xe cộ càng rõ ràng hơn, giống như hai người đang làm tình giữa đường lớn vậy.
"Anh..." Bạch Tư Quân rối rắm đến không chịu được, Mai Vũ Sâm còn cố tình đẩy mạnh, dúi cả người anh ra tận cửa kính.
"Em thấy chiếc thuyền kia không?" Mai Vũ Sâm giữ lấy cằm Bạch Tư Quân, nhướn mắt nhìn một chiếc thuyền to đang neo đậu bên sông, "Có khi người trên đó đang nhìn chúng ta nhỉ?"
"Ưm a... Đừng... Dừng lại..."
Bạch Tư Quân gấp đến độ đổ đầy mồ hôi, còn Mai Vũ Sâm cũng không định buông tha cho anh, hắn cúi người, ghé sát tai anh thì thầm: "Bọn họ đều đang nhìn em bị tôi làm."
Làm sao bây giờ, xấu hổ quá.
Tại sao anh lại yêu cái con người thích nói dăm ba mấy lời bậy bạ như thế?
Nhưng càng xấu hổ hơn, tại sao anh lại cảm thấy hưng phấn thế này.
"Mai... em muốn bắn."
Lần này, Bạch Tư Quân không đè lên bụng dưới của Mai Vũ Sâm nữa, hai tay anh bám vào cửa sổ, hai mắt mơ màng nhìn hắn: "Anh đâm em thêm mấy lần nữa đi."
Mai Vũ Sâm khẽ cười: "Tuân mệnh, bà xã đại nhân."
03
Bạch Tư Quân như bay mất nửa linh hồn, nằm rũ rượi trên giường, khàn giọng hỏi: "Sao anh không mệt?"
Mai Vũ Sâm cười đáp: "Tôi đã nói rồi, tôi tập thể hình vì điều gì?"
Bạch Tư Quân không còn hơi sức đâu trả lời Mai Vũ Sâm, hắn nghiêng người ôm anh: "Vợ đúng là vật báu, chỉ làm phía sau đã đủ khiến em bắn mấy lần."
"Ai làm em thành ra như vầy chứ?" Bạch Tư Quân vật vờ nửa sống nửa chết đáp, "Trước đây em rõ thanh tâm quả dục..."
"Giờ sao lại dâm đãng thế này." Mai Vũ Sâm chủ động hoàn thành nốt câu.
Bạch Tư Quân không lên tiếng, thành thật mà nói anh không quá thích câu nói này, nghe cứ như anh đổ đốn thiếu nghiêm chỉnh lắm ấy.
Nhưng Mai Vũ Sâm lại gặm cắn xương quai xanh anh, nói: "Nhưng tôi thích dáng vẻ đường hoàng chỉ dâm đãng trước mặt tôi này của em chết mất."
Làm sao bây giờ...
Rõ ràng anh đã mệt đến sắp thăng thiên rồi, thế quái nào lại bị mấy lời của Mai Vũ Sâm làm cho hưng phấn.