• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảm giác quen thuộc phả vào mặt.

Game online 3D!

Tô Cách Trì thực sự đã biến một cuốn sách luyện thi toán học thành một trò chơi 3D, não anh ta thật sự quá khủng!

Đồ Hóa lập tức tỉnh táo lại, tuy toán học cậu không giỏi, nhưng về game thì… cậu vô cùng lão luyện. Hai tay cậu đưa lên không trung trượt nhẹ một cái, trước mặt cậu quả nhiên xuất hiện một màn hình, góc trên bên phải có viết tên và giới tính, phía dưới là phân khu, Đồ Hóa ở khu 10.

Phía bên phải là trạng thái thuộc tính của Đồ Hóa:

【 Cấp độ hiện tại: Không 】

【 Nhiệm vụ chính: Không 】

【 Nhiệm vụ chi nhánh: Không 】

【 Đạo cụ: Không 】

Ngay chính giữa màn hình viết một hàng chữ lớn:

【 Số người chơi đang online: 200 000 người, vòng sơ tuyển sẽ tự động mở ra sau 04:55】

Hai trăm nghìn người, mười phân khu, tương đương với một khu có hai mươi nghìn người. Đồ Hóa nhìn về phía vườn trường rộng lớn, nhìn qua thì khá giống một ngôi trường bình thường, chỉ có điều học sinh không ở trong phòng học, có người tản bộ trên sân trường, có người lại ngồi trên sân cỏ, túm năm tụm ba lại với nhau, giống như đang bàn bạc một âm mưu nào đó.

Những học sinh này có lẽ cũng là người khiêu chiến giống như Đồ Hóa. Sau lưng bọn họ cũng dán những con số, có khi là “2”, có khi là “5”, cũng có số “1” như Đồ Hóa. Sau một hồi quan sát, cậu nhận ra mình không nhìn thấy số nào lớn hơn 9. Nói cách khác, những người khiêu chiến này giống như cậu, khi tiến vào cổng trường thì đều phải lựa chọn ngẫu nhiên một con số từ 0~9, nhưng do cậu đến quá muộn, nên chỉ còn lại mỗi số “1”, vì vậy cũng không còn lựa chọn nào khác. Những con số này có ý nghĩa gì thì trước mắt vẫn chưa biết được, nhưng Đồ Hóa cảm thấy có lẽ chúng có liên quan đến thuộc tính nhóm.

Trên màn ảnh hệ thống cũng không còn tin tức gì hữu dụng, nhưng Đồ Hóa lại phát hiện ra một điều nguy hiểm: Trong hệ thống không có nút lệnh “thoát ra”.

Nói cách khác, bối cảnh của trò chơi này không hề giống với những trò chơi online 3D khác, người khiêu chiến không thể nào tự chủ thoát ra. Đồ Hóa chơi game nhiều năm như vậy, nhưng chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy.

Trò chơi bắt buộc sao?

“Keng —— “

Rất nhanh đã hết năm phút đếm ngược. Sau tiếng chuông, màn hình hệ thống lại xuất hiện một lần nữa với dòng chữ màu lam nhạt đang không ngừng nhấp nháy liên tục giữa không trung:

【 Vòng sơ tuyển chuẩn bị bắt đầu. Trong 48 giờ, người khiêu chiến qua cửa sẽ có thể vào vòng tiếp theo, những người còn lại sẽ bị loại. Hi vọng mọi người sẽ có những phút giây vui vẻ trong thế giới toán học. 】

【 Nội dung khiêu chiến của vòng sơ tuyển: Tính x2 – 3x + 2. 】

Màn hình hệ thống không nhấp nháy nữa, ngay chính giữa màn hình bắt đầu xuất hiện 48 giờ đếm ngược.

Trong sân trường lập tức trở nên ồn ào, phần lớn người khiêu chiến đều giống như Đồ Hóa, đối với đề thi này thì đều vò đầu bứt tai. Nếu viết thêm ở vế sau kết quả là bằng 0 thì Đồ Hóa liếc mắt một cái cũng có thể cho ra đáp án, phương trình này có hai nghiệm là 1 và 2; hoặc thêm vào phía trước một biến phụ thuộc y, thì đây chính là hàm số bậc hai với đồ thị parabol hướng lên trên.

Nhưng đề thi này rõ ràng không hoàn chỉnh.

Đồ Hóa click thử vào nút lệnh【Trả lời】trên bài thi, nhưng rất nhanh sau đó hệ thống lập tức xuất hiện một khung nhắc nhở: 【Điều kiện chưa đủ. 】

Cho nên không phải đề sai, mà mục đích chính của vòng chơi này là để cho người khiêu chiến phải tìm ra điều kiện khiến cho đẳng thức được thành lập. Nếu như dễ dàng đã có thể đưa ra một câu hỏi đầy đủ điều kiện thì độ khó sẽ quá thấp.

Đồ Hóa tắt màn hình hệ thống đi, sau đó khoanh tay đi dạo trên sân trường, manh mối về điều kiện của đề nhất định ở trong trường học này.

Hầu hết người khiêu chiến đều đã hiểu ra dụng ý của đề thi nên cũng bắt đầu tìm kiếm manh mối, có người đi về phía dãy phòng học, cũng có người đi tới thư viện và phòng tập thể dục, bọn họ đa phần đều đã tìm người để tạo thành tổ đội, rất ít người lựa chọn đi một mình như Đồ Hóa.

Đồ Hóa vừa đi về phía dãy phòng học vừa suy nghĩ có nên tìm đồng đội hay không thì bỗng va phải một người ở lối vào giảng đường.

Cậu theo bản năng định mở miệng nói lời xin lỗi, khi quay đầu nhìn lại khuôn mặt của người kia thì vô cùng ngạc nhiên: “Vương Bác Vũ?!”

“Đồ Hóa!”

Vương Bác Vũ vẫn để kiểu tóc đầu nhím, đôi mắt vừa đen vừa sáng, “Ông cũng tham gia Vượt ải toán đại học à?!”

Cậu và Vương Bác Vũ từng học chung trường cấp hai, hai người còn từng là hàng xóm cho nên quan hệ rất thân thiết. Nhưng sau khi thi cấp ba xong, Đồ Hóa nhập học vào một ngôi trường trọng điểm, còn Vương Bác Vũ chỉ học ở một ngôi trường cấp ba bình thường, hơn nữa gia đình Đồ Hóa cũng chuyển nhà nên hai người cũng ngày càng ít qua lại với nhau.

Có thể gặp lại thằng bạn gay cũ, cả hai đều vô cùng phấn khích.

Vương Bác Vũ cười hì hì vỗ vai Đồ Hóa: “Có thể tham gia cuộc thi này, có phải là thành tích môn toán của ông đã tốt hơn rồi phải không?”

Đồ Hóa lúng túng bĩu môi: “Trước sau như một.”

Vương Bác Vũ nói: “Vậy ông còn tham gia Vượt ải toán đại học làm gì? Nghe nói những đề thi ở đây đều vô cùng bi3n thái.”

“Tôi tưởng đây chỉ là một cuốn sách ôn luyện bình thường, ai biết vừa mới viết được hai chữ thì đã bị hút vào đây chứ.” Đồ Hóa cũng rất bất đắc dĩ.

“Xem ra ông cái gì cũng không biết!” Vương Bác Vũ đặt tay lên vai cậu rồi phổ cập kiến thức, “Cuốn sách « Vượt ải toán đại học » này là bản limited, toàn quốc chỉ phát hành hai trăm nghìn đầu sách, cũng không phải là một cuốn sách ôn luyện thông thường, mà là đưa kiến thức toán học vào trong game online 3D! Quyển sách này rất khó mua, bố mẹ tôi phải dựa vào quan hệ mới mua được đấy!”

“Điều quan trọng nhất là, Tô giáo sư – người biên soạn cuốn sách này đã nộp đơn xin thành công tới Bộ giáo dục, có thể chọn học sinh qua cửa trò chơi này để tuyển thẳng vào đại học A!”

Ánh mắt Đồ Hóa sáng lên ngay lập tức.

Tuyển thẳng vào đại học A, điều kiện này quá hấp dẫn, chẳng trách nhiều người tranh nhau tham gia! Cơ hội tốt như vậy mà bạn cùng bàn lại nhường cho cậu, nghĩ qua cũng biết chí hướng của cái tên đã lên lớp 12 rồi nhưng vẫn chép bài tập mỗi ngày kia không hề ở chỗ này.

Ngược lại là đối với Đồ Hóa thì đúng là chó ngáp phải ruồi. Dựa vào thành tích môn toán của Đồ Hóa thì căn bản không thể nào thi nổi đại học A. Trò chơi này tuy rằng cạnh tranh rất khốc liệt, nhưng vẫn còn có cơ hội.

Đồ Hóa lập tức tỉnh táo lại, tập trung đi về phía trước: “Ông qua xem phòng học bên kia chưa?”

“Hà?” Vương Bác Vũ vẫn đang cường điệu hóa bối cảnh của trò chơi thì bị Đồ Hóa thay đổi chủ đề trong nháy mắt nên có chút mơ màng,

“Người ở bên đó hơi nhiều, nên tôi cũng không nhìn kỹ…”

“Đi.” Đồ Hóa kéo tay Vương Bác Vũ đi về phía hành lang, chỗ đó quả nhiên đông nghẹt, đường đi vốn rất rỗng rãi đã trở nên vô cùng chật chội. Tất cả mọi người đều chen nhau nhìn vào trong phòng học, nhưng tất cả các cánh cửa phòng học đều đã khóa lại, bên trong cửa sổ cũng là một mảnh tối om, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Đồ Hóa tiện tay vỗ vai một nữ sinh rồi hỏi:

“Có chuyện gì xảy ra thế?”

Nữ sinh thiếu kiên nhẫn quay đầu lại, không nghĩ tới phía sau lại là một anh đẹp trai, thái độ cũng trở nên dịu dàng hơn:

“Những phòng học này rất kỳ lạ, người đi vào đó rồi cũng không thấy đi ra nữa, cho nên rất nhiều người đều đang chờ xem khi nào những người quay lại thì hỏi xem tình hình thế nào.”

Đồ Hóa nói tiếng cám ơn rồi cùng Vương Bác Vũ hòa vào đoàn người chen chúc đi về phía đó. Tòa nhà này có 6 tầng, mỗi tầng có 12 phòng học. Nói cách khác, cả tòa nhà có 72 phòng học không rõ ràng tình huống bên trong thế nào.

Cũng không ai biết trong phòng học rốt cuộc có thứ gì, tùy tiện xông vào mà không biết rõ tình huống bên trong quả thật là một hành động vô cùng nguy hiểm. Đồ Hóa lựa chọn giống như những người khác, chỉ đứng ngoài quan sát. Dù là trò chơi gì thì điều kiện đầu tiên là phải hiểu rõ quy tắc thì mới có thể đi vào. Từ khi thế giới « Vượt ải toán đại học » bắt đầu, cũng không hề có một hướng dẫn người mới nào hết, tất cả đều không rõ ràng.

Có thể điều kiện là phải có người đi ra từ trong phòng học.

Đã hơn hai mười phút trôi qua, nhưng vẫn không có người nào đi ra. Đồ Hóa và Vương Bác Vũ đều dựa vào lan can trên hành lang, nhìn về phía mười hai phòng học. Vương Bác Vũ rõ ràng có chút thiếu kiên nhẫn, kéo Đồ Hóa đi về phía một phòng học gần nhất: “Có chuyện gì xảy ra nhỉ? Thời gian đã trôi qua lâu như vậy mà vẫn không có ai đi ra à? Chúng ta có nên vào xem không?”

“Từ bên ngoài cửa sổ nhìn vào thì không thấy được gì đâu, phải đi vào trong phòng mới biết được.”

Khi Đồ Hóa giải thích, Vương Bác Vũ đã đặt tay lên tay nắm cửa, xoay nhẹ tay nắm cửa một chút: “Nếu cửa sổ không nhìn được, thì chỉ cần mở cửa ra nhìn một chút rồi đóng lại là được!”

Đồ Hóa vội vã đè tay cậu ta lại: “Hiện tại chúng ta vẫn không biết hệ thống đưa ra tiêu chuẩn một người tiến vào phòng học là gì. Có thể là bước chân vào phòng, cũng có thể chỉ là làm động tác mở cửa này thì sao?”

Vương Bác Vũ muốn rút tay về, nhưng ngay lúc đó, trong đám người phía sau có một tên mập không cẩn thận va vào cậu ta. Vương Bác Vũ lảo đảo suýt ngã, tay dồn lực khiến cho cánh cửa mở ra một khe hở. Đồ Hóa còn chưa kịp thấy rõ tình huống trong phòng học thì đã bị một bàn tay khác của Vương Bác Vũ vỗ lên lưng để ổn định lại cơ thể.

Không cẩn thận đẩy luôn Đồ Hóa vào trong phòng.

Đồ Hóa cứ vậy mà tiến vào phòng học trong một trạng thái mơ hồ, khi cậu định quay đầu lại thì phát hiện, đám người ngoài cửa đã không thấy đâu nữa, cửa phòng học tuy đang mở, nhưng cậu lại không thể đi ra ngoài.

Giống như cánh cổng trường học, có một tầng kết giới vô hình đã ngăn cậu lại.

Có lẽ cậu đã tiến vào một không gian khác. Đồ Hóa bất đắc dĩ nghĩ, Vương Bác Vũ quả thật là một tên xui xẻo.

“Bạn học Đồ Hóa, cuối cùng cậu cũng đến rồi.” Một giọng nói dịu dàng từ phía sau truyền đến, Đồ Hóa quay đầu lại, lúc này mới nhìn rõ tình huống trong phòng học.

Người vừa gọi cậu là một thầy giáo trẻ tuổi đang đứng trên bục giảng, mà bên dưới bàn giáo viên chỉ xếp bốn bàn học, ba chiếc bàn bên trái đã có người ngồi, là hai nam sinh và một nữ sinh, có lẽ đều là người khiêu chiến.

Vậy chỗ ngồi cuối cùng kia… Là của cậu à?

“Đã nói là hôm nay sẽ có một bài kiểm tra nhỏ, bạn học Đồ Hóa tại sao lại quên chứ?” Giáo viên thấy Đồ Hóa vẫn còn ngẩn người, thúc giục nói, “Mau về chỗ rồi ngồi xuống đi.”

Thầy giáo này nhìn qua chỉ tầm hơn hai mươi tuổi, mặc áo len nâu nhạt cổ chữ V, dáng người rất cao, mặt bàn trên bục giảng chỉ chạm tới eo của anh ta, vẻ bề ngoài cũng rất đẹp trai, không nghĩ tới NPC trong game này cũng được tạo hình hoàn mỹ như vậy.

Không biết rõ tình huống ra sao, nhưng cậu cũng không có cách rời khỏi phòng học này, Đồ Hóa không thể làm gì khác đành tiêu sái đi về chỗ ngồi. Trên bàn chỉ có một tờ giấy trắng và một cây bút, ngoài ra không có thứ gì khác.

*tiêu sái = phóng khoáng, thanh cao, bước chân không vướng sự đời.

Đồ Hóa định quay sang hỏi người bên cạnh xem rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì, lúc này mới phát hiện mình có quen nữ sinh này.

Tôn Duy.

Đây là bạn học cùng lớp cấp ba của cậu, đồng thời thành tích của cô vẫn luôn xếp hạng một của lớp. Nhưng mối quan hệ giữa Tôn Duy và Đồ Hóa lại không tốt cho lắm, cụ thể là vì một chuyện khá lúng túng.

Năm lớp 11, Tôn Duy tỏ tình với Đồ Hóa. Thành tích học tập của cô vô cùng xuất sắc, ngoại hình lại xinh đẹp. Giống như việc tự tin vào thành tích của mình, Tôn Duy tin rằng Đồ Hóa cũng sẽ thích mình.

Nhưng Đồ Hóa lại từ chối. Hơn nữa, lý do đưa ra lại vô cùng qua loa: “Xin lỗi, tớ là gay.”

Tôn Duy vốn luôn kiêu ngạo nên khi nhận được câu trả lời của cậu thì rất sốc, vừa khóc vừa quay đầu chạy đi, từ đó về sau không thèm nhìn mặt Đồ Hóa nữa, một câu cũng không nói với cậu, so với trước đây thì lại càng lạnh lùng hơn.

Lúc đó, nam sinh trong lớp đều nói Đồ Hóa thật quá đáng, dù không thích Tôn Duy thì cũng nên nói lời từ chối uyển chuyện một chút, đây lại lấy cớ nói bản thân là gay thì thật sự không có trình độ. Nhưng chỉ Đồ Hóa hiểu rằng, bản thân đang nói thật.

Từ khi dậy thì, Đồ Hóa đã biết mình không thích con gái. Lớn lên đẹp trai nhưng vẫn luôn không có bạn gái, tất cả mọi người đều cho rằng cậu vì chuyên tâm học tập chỉ lo thân mình, nhưng thật ra trong lòng cậu rất khổ tâm: Tôi chẳng những không có bạn gái, ngay cả bạn trai cũng không có nè!

Một con chó độc thân đáng thương thiếu vắng tình yêu ~

Quả nhiên, Tôn Duy không thèm nhìn cậu một cái, từ đầu đến cuối vẫn nghiêm mặt nhìn chằm chằm thầy giáo trên bục giảng.

“Nếu đã đủ người rồi, thì chúng ta bắt đầu làm bài kiểm tra đi!”

Màn hình hệ thống lập tức xuất hiện:

【Nhiệm vụ chi nhánh: Trò chơi 24 điểm】

【Quy tắc: Trò chơi 24 điểm có tất cả ba vòng, theo cơ chế loại bỏ trực tiếp, người khiêu chiến trả lời sai có thể chọn bị trừng phạt hoặc bị loại bỏ. Người lựa chọn bị trừng phạt, sau khi vượt qua trừng phạt sẽ có thể tiến vào vòng chơi tiếp theo; Người kiêu chiến lựa chọn bị loại sẽ buộc phải rời khỏi « Vượt ải toán đại học », sau khi trả lời qua ba vòng chơi thì sẽ qua màn 】

Ngay khi màn hình hệ thống vừa biến mất, tờ giấy trắng trên mặt bàn chậm rãi hiện ra bốn con số.

【5,5,5,1 】

Tác giả có lời muốn nói:Có bạn không biết trò chơi 24 điểm là gì thì tôisẽ giải thích một chút ở đây: Là trò chơi sắp xếp 4 chữ số (thông thường là số nguyên dương) thông quacác phép tính cộng trừ nhân chia, khiến kết quả cuối cùng của phép tínhlà 24. Thử một chút sẽ hiểu mà ~

PS: Công đã xuất hiện.

Hết chương 2.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK