Đồ Hoá sở dĩ lựa chọn nổ súng lên trời vì dựa theo quy tắc hệ thống ban bố, cậu phải nổ súng trước thì mới có lợi.
Thứ nhất, bất kể là A hay B, chỉ cần hai người nổ súng trước thì chắc chắn sẽ không chĩa súng vào Đồ Hoá. Cậu có tỉ lệ bắn trúng thấp nhất nên bọn họ sẽ nhắm vào những mối đe doạ lớn hơn. Vì vậy, chỉ cần hai người họ bắn nhau trước thì tỉ lệ sống sót của Đồ Hoá có thể tăng lên rất nhiều.
Thứ hai, trong cuộc quyết đấu ba người này, khi có một người chết thì sẽ thành cuộc chiến 1:1. Trường hợp còn lại Đồ Hoá và xạ thủ A, nếu anh ta chủ động bắn trước thì Đồ Hoá hoàn toàn không có tỉ lệ sống. Nếu Đồ Hoá chủ động thì cậu vẫn có 30% tỉ lệ sống.
Trường hợp còn lại Đồ Hoá và xạ thủ B với tỉ lệ bắn trúng 50%, nếu anh ta chủ động bắn trước thì cơ hội sống sót của Đồ Hoá là 50% × 30% = 15%; nhưng nếu Đồ Hoá lấy chủ động bắn trước thì tỉ lệ sống của cậu là 30% + 15% = 45%. Điều này có thể được giải thích như sau: Nếu cậu bắn trước thì tỉ lệ trúng là 30%, nếu cậu bắn trượt thì đến lượt B. Tỉ lệ sống sót lúc này là tỉ lệ khi B chủ động bắn trước. Nói cách khác, khi chỉ còn lại Đồ Hoa và B, nếu Đồ Hoá ra tay trước thì tỉ lệ sống sót của cậu có thể lên đến 45%.
Nhưng tiền đề của tình huống này là B có thể giết A trước khi đối đầu với Đồ Hoá. Tuy nhiên, tỉ lệ bắn trúng của B chỉ có 50%, vì vậy 45% tỷ lệ sống sót của Đồ Hoá sẽ giảm đi rất nhiều. Trên thực tế, tỉ lệ này là 45% × 50% = 22,5%.
Kết hợp hai trường hợp chỉ còn lại Đồ Hoá và A hoặc chỉ còn lại Đồ Hoá và B, tỉ lệ sống sót của cậu sẽ cao hơn nếu cậu chủ động bắn phát súng đầu tiên. Bất kể là 30% với A hay 22,5% với B, hai trường hợp này đã là tỉ lệ thắng tối đa mà Đồ Hoá có thể cố gắng đạt được.
Điều đó có nghĩa là cậu phải chủ động bắn trước trong khi 2 xạ thủ kia vẫn còn ở đây.
Vì vậy Đồ Hoá lựa chọn bắn vào không khí. Cách này không những tránh cho cậu 30% tỉ lệ bắn trúng và biến bản thân thành mục tiêu tiếp theo, mà nó còn giúp cậu bỏ lượt để A và B giết lẫn nhau. Đến màn chơi tiếp theo khi chỉ còn lại A hoặc B thì cậu có thể chiếm thế thượng phong.
Xạ thủ A đúng là không làm người ta thất vọng. Ngay sau khi Đồ Hoá nổ súng, anh ta dứt khoát hạ sát B. Chỉ còn lại Đồ Hoá và A với tỷ lệ bắn trúng 100% lúc này cậu mới nắm quyền chủ động.
Lòng bàn tay Đồ Hoá đã ướt đẫm mồ hôi. Cậu nhìn về phía A nhưng không thấy rõ vẻ mặt của người nọ.
Anh ta cũng mặc skin xạ thủ như Đồ Hoá, thậm chí cả nét mặt cũng giống cậu. Bọn họ chọn cùng một phân loại nhân vật, cùng là một người chơi đang chiến đấu vì một cơ hội sống sót cuối cùng sau khi loại bỏ gần trăm người.
Dưới ảnh hưởng của virus, Đồ Hoá chỉ có 30% tỉ lệ chiến thắng. Phát súng tiếp theo của cậu có xác suất trúng rất nhỏ. Nếu cậu bắn trượt sẽ bị A gi3t chết mà không còn hi vọng nào.
Đồ Hoá nín thở và giơ súng lên ngắm và bắn vào A với tất cả vận may cậu có. Nhưng dù cậu ngắm bắn chính xác, dù cậu thấy rõ ràng viên đạn bay về phía trán xạ thủ A thì đường đạn vẫn lệch ngay lúc sắp trúng mục tiêu.
Cậu không thể thoát khỏi cái tỉ lệ trúng 30% bằng thực lực của chính mình.
Đồ Hoá thất bại. Cậu nhìn Tô Cách Trì và cảm thấy như thể mình sắp chết. Toàn thân tê liệt, máu dường như chảy ngược lại. Cậu hơi tuyệt vọng nghĩ rằng mình có thể thực sự sẽ chết ở đây.
Tô Cách Trì một tay kéo cậu, một tay lo lắng mở bảng điều khiển hệ thống để giải quyết vấn đề. Hình như anh muốn tìm cách thoát khỏi màn chơi này. Thế nhưng anh bị các quy tắc của NPC hạn chế, cửa ải do anh thiết kế bị nhiễm virus, và anh hoàn toàn không có quyền hạn để ngăn chặn bi kịch này xảy ra.
Xạ thủ A đổi súng từ tay phải sang tay trái, trông có vẻ không vội. Ánh mắt anh ta vẫn dán vào người Đồ Hoá.
Giọng nói của Đồ Hoá có chút run rẩy. Cậu nói với Tô Cách Trì: “Anh ơi… Thực ra Thẩm Tư Dịch giỏi lắm. Nếu em bị loại, anh dẫn cậu ấy vượt qua màn chơi thì chắc chắn sẽ có thể giải cứu mọi người.”
Tô Cách Trì cất bảng điều khiển hệ thống và nhìn cậu.
Đồ Hoá chần chờ một chút rồi nói: “Nhưng mà anh đừng đối xử với cậu ấy giống như cách anh đối xử với em… Nói chung là anh giúp cậu ấy thì được chứ đừng thân thiết với cậu ấy quá.”
Đồ Hoá nói đến đây thì bỗng cảm thấy hơi xấu hổ. Vốn dĩ cậu đã sắp chết nên cậu phải trăng trối và dặn dò Tô Cách Trì cho kĩ để anh tìm một người khác có khả năng vượt ải. Ai ngờ lời nói ra đến miệng thì lại ngọt ngào như thế này.
Tô Cách Trì cười và kéo cậu ra phía sau lưng. Anh che chở cậu rồi quay đầu nói nhỏ: “Anh sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ em.”
Mặc dù Tô Cách Trì cao hơn Đồ Hoá, nhưng chiều cao của các nhân vật trong ‘Thoát khỏi đảo hoang’ ngang nhau. Vì vậy, anh tháo skin và trở về dáng vẻ nguyên bản. Anh đứng vững và bảo vệ Đồ Hoá ở phía sau.
Đồ Hoá biết cậu có trốn ở những nơi xa xôi nhất trên bản đồ thì xạ thủ A vẫn sẽ bắn trúng cậu vởi cái tỉ lệ 100% do hệ thống thiết lập. Thế nhưng bóng lưng của Tô Cách Trì trước mặt vẫn khiến cậu muốn dựa vào anh.
Ngay cả khi không có cách nào can thiệp vào chương trình virus, Tô Cách Trì vẫn sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cậu.
Xạ thủ A ở phía đối diện dường như đã chuẩn bị sẵn sàng. Đồ Hoá tuy không nhìn thấy anh ta nhưng lại nghe thấy tiếng lên đạn.
Đồ Hoá nhắm mắt lại và lặng lẽ trốn sau lưng Tô Cách Trì. Thế nhưng cơn đau mà cậu dự tính lại không xuất hiện. Một tiếng ‘đoàng’ vang lên, viên đạn do xạ thủ A b ắn ra trúng vào thân cây gần đó.
Không chỉ có Đồ Hoa cảm thấy khó tin, Tô Cách Trì cũng cau mày. Theo logic mà nói, dựa theo thiết lập do hệ thống đưa ra thì chỉ cần A muốn giết Đồ Hứa, cho dù trước mặt có bức tường sắt thì viên đạn cũng phải trúng vào cậu. Thế nhưng viên đạn này bất ngờ bị lệch.
Đồ Hoá bước ra từ phía sau Tô Cách Trì và nhìn xạ thủ A ở phía đối diện một cách khó hiểu.
Người này trông vẫn rất bình tĩnh. Anh ta thu súng lại và đứng thẳng, trên mặt không có biểu cảm gì mà như thể đang chờ đợi lượt bắn tiếp theo của Đồ Hoá.
Chuyện gì vậy? Hệ thống có vấn đề hay xạ thủ A không muốn bắn cậu?
Vì không biết đó là sự thiếu sót trong các quy tắc hay lòng nhân từ của kẻ địch, Đồ Hoá không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nắm bắt cơ hội khó giành được và nâng khẩu súng lục của mình để tung ra đòn tấn công tiếp theo.
Ngay cả khi chỉ có 30% cơ hội, cậu vẫn không thể từ bỏ bất kỳ lượt nào. Cậu cau mày, nhắm vào người xạ thủ A và bắn ‘đoàng’ một phát súng.
Lần này, viên đạn không lệch như lần trước nữa. May mắn thay, viên đạn sắc bén tìm được vị trí tim của xạ thủ A và nhanh chóng cắm sâu vào ngực trái anh ta.
Đồ Hứa ngơ ngác trước ván cờ lật ngược này. Cậu còn chưa kịp vui mừng thì đã bị người trước mặt làm cho kinh ngạc đến không nói nên lời.
Xạ thủ A bị bắn sắp bị loại nên skin ‘Thoát khỏi đảo hoang’ của anh ta cũng dần biến mất. Người này quay về dáng vẻ vốn có.
Lông mày rậm, vẻ mặt bướng bỉnh và đờ đẫn nhưng đôi mắt lại tràn đầy hy vọng về tương lai. Người này nhìn về phía Đồ Hoá và chậm rãi nở nụ cười.
Đồ Hoá ném súng xuống và vội vàng chạy tới đỡ người: “Đường Bác!”
Xạ thủ A là Đường Bác. Đó là lý do tại sao cậu ta bắn trượt khi có tỉ lệ thắng 100%. Cậu ta muốn nhường cơ hội sống sót cho Đồ Hoá.
Đồ Hoá nhìn thân thể dần mờ đi của cậu mà hối hận vô cùng: “Tôi… Tôi không biết đó là ông… Nếu không…”
Đường Bác nhìn cậu rồi cười: “Dù ông biết là tôi thì ông cũng phải giết tôi. Đồ Hoá, ông không vượt ải vì một mình ông, mà là vì tất cả mọi người.”
Cậu ta liếc nhìn hướng Tô Cách Trì và giải thích: “Lúc đầu khi nhận thông báo chỉ còn lại 4 người, tôi đã thấy ông rồi nhưng tôi không biết đó là ông. Vậy nên tôi mới đi vòng ra sau lưng ông rồi bắn.”
“Lúc đó tôi vẫn chưa biết. Mãi đến khi nhìn thấy nhà trị liệu cứu thì tôi mới biết.” Đường Bác thở hổn hển: “Vì người đi theo ông chắc chắn là thầy X.”
“Đồ Hoá à, ông có thầy X bên cạnh rồi thì phải gánh vác trách nhiệm cứu mọi người đấy. Với sự giúp đỡ của anh ấy, cơ hội chiến thắng của ông cao hơn bất kỳ ai khác. Vậy nên tôi không có hi sinh gì hết. Tôi đang nhường cơ hội chiến thắng cho người quan trọng hơn.” Sắc mặt Đường Bác càng ngày càng nhạt thành các hạt pixel. Cậu ta sắp biến mất rồi… Cậu nói tiếp: “Đừng tự trách mình nhé. Ông chắc chắn phải mang theo một phần sức lực của tôi để vượt qua cửa ải cuối cùng.”
“Được làm bạn với ông thật sự rất vui. Hẹn gặp lại nha, Đồ Hoá.”
Đường Bác biến mất.
Đồ Hoá ngơ ngác nhìn quần áo và băng đạn của vai trò xạ thủ trên mặt đất. Mắt cậu hơi đau.
Cảnh tượng mà cậu sợ nhất cuối cùng cũng đến. Trong trò chơi này, sẽ có ngày cậu phải đối đầu với chính bạn bè của mình. Thế nhưng cậu không ngờ ngày này lại đến sớm như vậy.
Đường Bác nói đúng. Cậu quả là người may mắn nhất trong tất cả những người chơi. Khác với mọi người, cậu được Tô Cách Trì kéo ra khỏi vực sâu, cơ thể được cải tạo để trở nên mạnh hơn nên có thể đối đầu trực tiếp với chương trình virus. Hơn nữa, cậu còn nhận được sự giúp đỡ của Tô Cách Trì. Tỉ lệ chiến thắng của cậu chắc chắn là cao nhất.
Nếu cậu phải hi sinh đồng đội của mình vì tất cả những điều này, cậu hoàn toàn không thể làm được.
Cậu hiểu như thế nào là bị loại. Mỗi khi đồng đội rời đi, trách nhiệm trên vai cậu càng nặng hơn một chút. Cậu đang mang theo hi vọng của tất cả mọi người. Nếu như cậu thất bại thì những người chơi đang bị mắc kẹt sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi trong bóng tối.
Và, nếu thực sự muốn đi đến cùng thì cậu phải tự mình loại bỏ những đồng đội đã ngày đêm sát cánh bên mình.
Tô Cách Trì biết cậu đang nghĩ gì. Anh vươn tay ôm vai cậu rồi nói: “Trò chơi này là một trận chiến, và trong mỗi trận chiến thì sẽ có người hy sinh. Là người sống sót, em phải gác lại nỗi buồn và áp lực thì mới mang hi vọng đi tiếp được.”
“Anh biết em rất quan tâm đ ến bạn bè của mình.” Tô Cách Trì nhìn vào mắt cậu và chân thành nói: “Vậy thì sao bọn họ lại không quan tâm đ ến em chứ?”
“Cho nên em càng phải tiếp tục với quyết tâm giành chiến thắng, bởi vì mỗi dấu chân phía sau em đều là bằng chứng rằng các em đã sát cánh chiến đấu với nhau.”