• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không ai ngờ rằng Tuỳ Lợi sẽ nói như vậy.

Trông nó rất bình tĩnh chứ không có vẻ gì là nhất thời lỡ miệng hay là đầu óc choáng váng, cũng không có giống như vừa làm chuyện gì cảm động thấu trời xanh. Mặt nó bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

Đồ Hoá còn tưởng rằng mình nghe lầm, kinh ngạc nhìn nó. Tuỳ Lợi cũng không giải thích nhiều mà xoay người rời đi.

Hai đồng đội cũng chạy đi theo sau nó. Đến Lý Đào cũng không thể tin được mà đi theo, giọng điệu nóng nảy: “Tuỳ Lợi, mày làm trò gì vậy? Mày có điên không?!”

Tuỳ Lợi không trả lời cậu ta. Nó quay đầu và thờ ơ nhìn thầy X rồi rời khỏi cửa ải.

Năm người chơi vừa được đối thủ ‘tha chết’ cũng không hiểu gì.

Vương Bác Vũ có vẻ bối rối: “Ý nó là gì? Không lẽ nó… Muốn giảng hoà hả?”

Đồ Hoá không biết nó đang ‘giấu bài’ gì nhưng chắc chắn nó không muốn giảng hoà. Mặc dù Tuỳ Lợi để bọn họ vượt ải nhưng cậu vẫn nhìn thấy sự căm ghét và khiêu khích trong mắt nó. Tuỳ Lợi và Lý Đào rõ ràng là khác nhau, Lý Đào là kiểu người nghĩ gì nói đó, nói trắng ra là EQ thấp, tính cách đáng khinh, kiểu như ‘không não’ ấy.

Nhưng Tuỳ Lợi không như vậy. Dù Đồ Hoá không tiếp xúc nhiều với Tuỳ Lợi, nhưng lần đầu chạm mặt là nó đã hành xử như một tên côn đồ đường phố, ủng hộ bạo lực để giải quyết vấn đề, và bất chấp tất cả để đạt được lợi ý. Từ sau khi bị thầy X phạt thì nó cũng đã tém lại khá nhiều.

Nhưng nó không có vẻ gì là sợ hãi mà giống như đang âm mưu gì đó hơn.

Đồ Hoá quay đầu nhìn thầy X. Trong màn chơi này, Tuỳ Lợi tập trung tất cả sự chú ý vào anh. Tuy là nó đối đầu với đội của Đồ Hoá nhưng cảm giác như thể nó đang thể hiện cho thầy X xem.

Hẳn là nó đang cố thu hút sự chú ý của anh.

Đồ Hoá nhìn thầy X đang cụp mắt đứng bên cạnh, lòng chợt thấy bất an. Anh là một NPC tồn tại trong trò chơi và được hệ thống xem như phần thưởng mà tặng cho người chơi. Điều này chứng tỏ rằng anh ta không chỉ thuộc về một mình cậu.

Ưu ái của thầy X là đạo cụ, còn thầy X là NPC thực hiện đúng nghĩa vụ. Anh nghe theo hệ thống để đồng hành và đối xử tốt với mọi người. Đồ Hoá cảm thấy hình như cậu đã quen với việc có thầy X bên cạnh. Cậu cho rằng anh tốt với cậu là chuyện đương nhiên. Phải chăng một ngày nào đó, thầy X sẽ gặp được người có mức ưu ái cao hơn… Sau đó bỏ cậu?

Đồ Hoá bị chính suy nghĩ của bản thân doạ. Cậu chẳng nghĩ gì nắm lấy cổ tay thầy X rồi siết chặt.

Anh ngẩng đầu nhìn cậu: “Em sao đó?”

“Dạ không có gì.” Cậu vội vàng buông tay.

Dường như cậu càng dựa vào anh nhiều hơn. Cậu sợ ngày đó sẽ đến. Cứ nghĩ đến thầy X bỏ cậu là cậu đã buồn kinh khủng. Cậu không muốn rời xa anh.

Cậu phải làm gì bây giờ? Chẳng lẽ phải đi ‘farm’ điểm ưu ái?

Đồ Hoá giả vờ thản nhiên hỏi thầy X: “Điểm ưu ái đó… Làm sao có được ạ?”

Thầy X sững người một lúc rồi cười: “Em thì không cần nữa đâu”.

“Tại sao?”

Thầy X không trả lời cậu. Trong nhiệm vụ ‘Mười hai cung Hoàng Đạo’ mà hiện ra thành thực thể là không đúng quy định của hệ thống. Anh lại biến thành bóng ma chỉ Đồ Hoá mới có thể nhìn thấy, và bắt đầu suy nghĩ về những vấn đề anh gặp phải gần đây.

NPC phát điên, người chơi có tỉ lệ chiến thắng thấp lại nhận được phần thưởng… Mọi thứ đều quá bất thường.

Ngay khi Tuỳ Lợi rời khỏi nhiệm vụ, Lý Đào không ngừng lẩm bẩm bên cạnh nó rằng đây là một cơ hội hiếm có để loại nhóm Đồ Hoá, để giảm thiểu đối thủ cạnh tranh trong tương lai. Tuỳ Lợi đau hết cả tai, cuối cùng không nhịn được nữa mà nắm lấy cổ áo của cậu ta rồi uy hiếp: “Mày im được chưa? Có tin tao giết mày không?”

Lý Đào lúc này đã nản. Cậu ta thận trọng hỏi: “Tại sao mày lại để bọn nó đi?”

Tuỳ Lợi hừ lạnh một tiếng, tham vọng nhìn về phía xa: “Tao tha cho bọn nó vì tao có kế hoạch dài hạn hơn. Đồ Hoá với Thẩm Tư Dịch là cái thá gì? Tao chỉ hứng thú với thằng sau lưng nó thôi, cái thằng ‘giám khảo’ ấy.”

Lý Đào cau mày nói: “Nghe nói NPC ‘thầy X’ là đạo cụ Đồ Hoá nhặt được. Nó sẽ luôn ở bên cạnh và bảo vệ cậu ta thì mày hứng thú cái gì? Mày nhớ lại sức mạnh của nó đi. Mày gây sự với nó thì chắc chắn sẽ chết thảm.”

Tuỳ Lợi liếc cậu ta một cái, giễu cợt nói: “Tao có hứng thú với nó vì nó mạnh.”

“Với… Tao nghĩ ‘thầy X’ mà tao đang tìm chắc là nó.”

Sau khi nói xong, Tuỳ Lợi đưa tay ra và vuốt trong không khí hai lần, một màn hình hệ thống màu đỏ nhảy ra trước mặt nó. Trông bảng hệ thống này không giống với hệ thống của người khác. Hầu hết màn hình đỏ thường là mojibake.

Mojibake (văn bản cắt xén) là kết quả của văn bản được giải mã bằng cách sử dụng mã hóa ký tự ngoài ý muốn. Hiểu đơn giản thì mojibake là kí tự rác (Ảnh minh hoạ)

Tùy Lợi rút bàn phím ra, gõ vài dòng mã: “Đây là chương trình bổ sung mà tao đã bỏ hơn 800.000 tệ để mua trước khi vào trò chơi.”

“Mặc dù hệ thống trò chơi của Tô Cách Trì rất tỉ mỉ nhưng bất kỳ hệ thống nào cũng có lỗ thủng.” Phông chữ màu đỏ trên màn hình nhấp nháy và nhảy lên. Đôi mắt của Tuỳ Lợi trở nên phấn khích, nói: “Mặc dù chương trình bổ sung này không thể bẻ khóa 100% hệ thống cửa ải thì ít nhất nó cũng hữu ích. Ví dụ như nhiệm vụ cung Hoàng Đạo hôm nay, tao lấy thông tin từ đây nên mới biết phần thưởng nằm ở cung Kim Ngưu.”

Tùy Lợi ấn vào kết quả chạy của chương trình mở rộng: “Đương nhiên, cái tao thích nhất không phải cái đó mà là cái này.”

Lý Đào nhìn về phía màn hình và thấy rằng hệ thống đã đưa ra hướng dẫn vượt ải cho tất cả các màn chơi:

[Người chơi hoàn thành được tất cả các màn chơi vẫn có khả năng không được tuyển thẳng. Khi có nhiều hơn 01 người chơi vượt ải thành công, hệ thống sẽ chọn người chơi giỏi nhất dựa vào điểm ưu ái của thầy X.]

Lý Đào kinh ngạc trợn tròn mắt: “Có nghĩa là… Có nghĩa là sự ưu ái của thầy X mới là chìa khoá để vượt ải thành công?”

Tuỳ Lợi cất chương trình bổ sung đi, gật đầu và nói: “Tao biết cái này lâu rồi nhưng tao có biết thầy X là ai đâu. Tới khi gặp đám thằng Đồ Hoá… Tao mới biết thầy X này mạnh như thế nào.”

“Vì vậy, tao tạm thời để đám thằng Đồ Hoá sống. Tao phải nghiên cứu làm thế nào để có được sự ưu ái của thầy X. Nếu nó là đạo cụ của hệ thống thì tao sẽ tìm cách cướp nó từ thằng Đồ Hoá.”



Mặc dù Đồ Hoá và những người khác may mắn sống sót nhưng tinh thần của họ vẫn rất thấp. Đường Bác mở ra bảng hệ thống, có chút bực bội nói: “Lần trước chúng ta không nhận được mảnh ghép nên chỉ có một cơ hội. Đây là một lần đánh cược, cơ hội chỉ có 20% thôi.”

Nhưng những con số hiển thị trên giao diện hệ thống lại khiến cậu chết lặng.

[Màn chơi hiện tại: Vòng lượng giác]

[Nhiệm vụ chính: Bảng hàm dây cung thất lạc của Hipparchus]

[Người chơi tổ đội: Đồ Hoá, Vương Bác Vũ, Tôn Duy, Đường Bác, Thẩm Tư Dịch]

[Mảnh ghép bảng hàm dây cung: 6/6]

[Thời gian còn lại: 18:12:32]

“Sáu… Sáu mảnh?” Đường Bác dí sát vào màn hình để kiểm tra: “Chúng ta gom đủ 6 mảnh hồi nào vậy?”

Đồ Hoá yên lặng lấy từ trong túi quần ra một mảnh ghép và đưa cho Đường Bác: “Có lẽ… Là mảnh của tôi.”

Mọi người vừa kinh ngạc vừa vui mừng, khó tin mà nhìn Đồ Hoá: “Cậu lấy ở đâu ra vầy?”

Phải kể đến nhà Song Tử trong cửa ải ‘Mười hai cung Hoàng Đạo’.

Người chim – người anh trong cặp sinh đôi rất thường xuyên rụng lông. Trong lúc tiếp xúc với Đồ Hoá, lông hắn rụng rất nhiều, dính hết cả lên quần áo cậu. Lúc cậu chỉnh trang thì định rũ bỏ hết lông thì nhìn thấy một chiếc lông vũ trông xinh dẹp và gọn gàng. Có vẻ chiếc lông này không phải của người chim.

Đồ Hoá đột nhiên nghĩ về những gì cậu đã trải qua trong các màn chơi trước. Trong màn chơi thuyền trưởng Jack, cậu lấy đạo cụ lá bài may mắn. Sau khi rời khỏi màn chơi, lá bài biến thành mảnh ghép bảng hàm dây cung.

Trước đó cậu đã thắc mắc rằng việc lấy được mảnh ghép có liên quan đến tỉ lệ thầy X đưa ra, nhưng ngoại trừ phần thưởng của hệ thống thì liệu có cách nào khác để lấy được mảnh không? Lấy đi các đạo cụ không thuộc về người chơi sau khi hoàn thành nhiệm vụ có thể là một cách.

Thế là Đồ Hoá cất chiếc lông chim đi. Đương nhiên, cậu cũng không dám nghĩ nhiều vì đây cũng chỉ là suy đoán của cậu mà thôi. Ai ngờ lông vũ lại thật sự biến thành mảnh ghép bảng hàm dây cung.

Mọi người đều vui mừng khôn xiết và khen ngợi vận may của Đồ Hoá.

Sau khi thu thập đủ sáu mảnh ghép, bọn họ có thể ghép ‘Bảng hàm dây cung thất lạc của Hipparchus’. Đường Bác thao tác trên màn hình hệ thống, chẳng mấy chốc khung cảnh trước mặt năm người đã thay đổi.

Họ quay trở lại hòn đảo hồi mới bước vào Vòng lượng giác.

Đảo Rhodes, Hy Lạp cổ đại.

Hiện tại đang là buổi tối. Gió biển hơi mặn, sóng lăn tăn trên bãi biển, cả bầu trời đêm trông thật đẹp và yên bình. Một người đàn ông mặc áo choàng trắng đang đứng trên bờ nhìn ra các vì sao.

Ông quay đầu lại, thấy 5 người đứng thì cười và nói: “Mấy đứa quay lại rồi.”

Đôi mắt ông sâu thẳm và sáng như sao. Giờ phút này, ông như hòa làm một với vũ trụ rộng lớn. Trông ông vô cùng uyên bác và và nghiêm túc: “Cảm ơn mấy đứa nhé.” Hipparchus mỉm cười đưa tay về phía năm người: “Đưa cho tôi bảng hàm nào.”

Đường Bác lấy bảng hàm dây cung từ trong ba lô hệ thống ra. Bảng hàm dây cung được chắp ghép từ những mảnh vốn có vết nứt bây giờ đã hoàn chỉnh. Nó bay lên không trung, tỏa ra ánh sáng vàng. Phía trên nó là các hàm lượng giác mà người xưa đã đúc kết lại.

Đây là các hàm lượng giác từ thưở sơ khai, là một bước quan trọng trong sự tiến bộ của toán học nhân loại. Bảng hàm dây cung mang vẻ đẹp rực rỡ của toán học bay vào không trung và hoà lẫn với bầu trời đầy sao bao la.

Bầu trời đầy sao của hàng ngàn năm trước sáng hơn nhiều so với hiện tại. Bầu trời đêm sâu thẳm được lấp đầy bởi những vì sao lấp lánh. Những con số trong hàm lượng giác bay ra khỏi bảng hàm và chia bầu trời đầy sao thành các phần y như một công cụ đo đạc.

Hipparchus chỉ vào chòm sao đầu cừu và nói: “Đây là chòm sao Bạch Dương.”

“Trong một tháng nữa, các ngôi sao của chòm sao Kim Ngưu sẽ mọc ở đó.” Hipparchus chỉ về một hướng khác: “Thời gian mọc của mỗi ngôi sao là khác nhau. Những ngôi sao chính là chứng nhân tuyệt vời nhất của thời gian và năm tháng.”

Hipparchus từng viết một cuốn sách giải thích sự xuất hiện của 12 cung Hoàng Đạo bằng các phép tính số và giải mã các công thức lượng giác trong tam giác cầu. Vì vậy, ông không chỉ là một nhà thiên văn học vĩ đại trong lịch sử, mà còn là một nhà toán học vô tiền khoáng hậu.

Đồ Hoá say mê nhìn bầu trời đầy sao. Cậu chưa từng thấy qua cảnh tượng nào đẹp như vậy. So với những ngôi sao rộng lớn này, trái đất dường như trở nên nhỏ bé hơn và con người cũng trở nên nhỏ bé hơn. Nhưng, con người chưa bao giờ đánh giá thấp bản thân. Chúng ta luôn tràn đầy sự tò mò, tự tin, và dũng cảm để khám phá mọi thứ trong vũ trụ.

Vũ trụ vĩ đại, toán học cũng vĩ đại không kém.

“Đây là sức mạnh của toán học.” Thầy X nhìn bầu trời đầy sao. Những đốm sao phản chiếu trong ánh mắt anh: “Cảm nhận thế giới bằng trái tim và đo lường thế giới bằng toán học sẽ cho em một ý niệm rất khác về cái đẹp.”

Đồ Hoá ngây người nửa bên mặt thầy X và bất giác muốn lại gần anh hơn. Chính lúc này, Đồ Hoá cuối cùng cũng hiểu điều gì khiến cậu thích anh như vậy.

Không phải gương mặt đẹp trai, cũng không phải dáng người cao thẳng mà là vẻ đẹp tri thức toát ra từ trong ra ngoài, là tình yêu và lòng khoan dung của anh đối với toán học và thế giới.

Một người như vậy… Tại sao chỉ là một NPC chứ?

Ngay lúc Đồ Hoá đang sững sờ, Hipparchus đứng bên cạnh bỗng quay người lại. Trong mắt ông ta lóe lên tia sáng kỳ dị như thể tâm trí đang bị ai đó điều khiển. Ông ta lao thẳng về phía cậu.

Đồ Hoá hình như thấy vẻ mặt căng thẳng và lo lắng của thầy X. Cậu lờ mờ nghe thấy tiếng gọi khản đặc của đồng đội. Cậu thấy ngực đau nhói như bị dao nhọn đâm vào tim, máu thấm đẫm lên áo.

Khoảnh khắc tiếp theo, ý thức của cậu rơi vào bóng tối sâu thẳm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK