Lưng áo sơ mi Trình Diệp Xuyên gần như ướt đẫm mồ hôi lạnh, cậu cúi thấp đầu, miệng cắn chặt tới trắng bệch, không biết bản thân ra khỏi phòng riêng như thế nào.
Tiếng chuông phục vụ ở quầy bar vang lên vài lần cậu mới thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, nhìn đơn hàng của khách rồi ngơ ngác đi đến nhà kho cuối hành lang.
Giọng nói của Cảnh Hoàn không ngừng vang vọng bên tai, lòng Trình Diệp Xuyên như bị ai bóp chặt, không biết mình đã lấy cái gì, hồn vía lên mây nửa chừng mới đẩy xe ra ngoài, còn chưa kịp quay người lại, một bóng đen đã bất ngờ xuất hiện.
Bóng đen đó dường như đã lên kế hoạch từ lâu, nhằm vào cậu mà lao tới, trong phút chốc, phần thân trên của cậu đã bị ghim vào kệ.
Lòng bàn tay to lớn của người đàn ông che miệng cậu, hung ác dùng toàn bộ sức lực, không một lời giải thích, mạnh mẽ lôi cậu vào sâu trong nhà kho.
Sau lưng truyền đến cơn đau âm ỉ, Trình Diệp Xuyên không kịp kêu lên, chỉ có vài tiếng nức nở yếu ớt đầy đau đớn.
Cậu vô thức muốn tránh hàng hóa phía sau, người đàn ông lại cho là cậu đang vùng vẫy, siết chặt cánh tay cậu, gần như vặn thẳng tay cậu lên kệ, lực mạnh đến mức trực tiếp khảm vào xương tủy.
Trình Diệp Xuyên lập lức đau đớn phát run, cậu run rẩy ngước mắt lên, khoảnh khắc nhìn thấy rõ ràng hình dáng của đối phương, sự kinh ngạc lấn át nỗi sợ hãi.
"Vận khí của cậu đúng là tốt thật đấy," giọng nói như đến từ địa ngục, lạnh lùng âm hiểm, "Vậy mà trốn được tôi suốt bốn năm."
Trình Diệp Xuyên sắc mặt tái nhợt, ngơ ngác nhìn người đàn ông. Miệng đối phương hết mở ra rồi khép lại trước mắt, nhưng tai cậu tựa như bị ai dùng tay bịt lại, không nghe được bất kỳ âm thanh nào.
Trên mặt người đàn ông chỉ có sự tức giận không thể kiềm chế, đôi tay to lớn càng dùng sức, như muốn ấn toàn bộ cơ thể cậu vào kệ: "Cậu có biết tôi đã đợi ngày này bao lâu rồi không?"
Giọng nói cay nghiệt gần như bị ép ra khỏi kẽ răng, "Lúc cậu bỏ chạy liệu từng nghĩ tới có một ngày bị tôi tìm thấy, cậu sẽ chết thảm đến mức nào không?"
Khuôn mặt xa cách bốn năm đột nhiên xuất hiện, vẫn ẩn chứa sự khinh thường và oán giận quen thuộc nhất, trực tiếp kéo Trình Diệp Xuyên trở lại ký ức đau buồn năm đó, khiến cậu không thể phân biệt được rốt cuộc là ác mộng hay là hiện thực.
Đôi mắt của Trình Diệp Xuyên vì sợ hãi mà ngân ngấn nước, ánh lên vẻ tàn nhẫn và điên cuồng của Cảnh Hoàn.
"Khóc?" Đối phương cười giễu: "Cậu rất oan ức ư?"
Trình Diệp Xuyên giãy giụa một cách yếu ớt, hô hấp càng lúc càng khó khăn, sắc mặt dần dần chuyển sang xám xịt. Cậu muốn giải thích, nhưng Cảnh Hoàn căn bản không cho cậu cơ hội nói chuyện, chỉ có thể ra sức lắc đầu một cách tuyệt vọng, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.
Những giọt nước mắt ấm nóng như thiêu đốt Cảnh Hoàn, hắn chán ghét vung tay ra khỏi mặt Trình Diệp Xuyên, đập mạnh lên chiếc kệ gần đó, mấy chai rượu lập tức rơi xuống đất vỡ tan tành.
"Trình Diệp Xuyên, cậu có tư cách gì mà khóc trước mặt tôi?" Cảnh Hoàn dùng hai tay kéo cổ áo Trình Diệp Xuyên, túm lấy cổ áo cậu ném lên tường.
"Lúc cậu và chị gái cậu hại tôi nhà tan cửa nát rồi bỏ trốn, lúc lên kế hoạch lừa tiền, có từng khóc hay không?"
Đôi mắt của Cảnh Hoàn đầy những vệt đỏ, gân xanh trên trán nổi lên: "Lúc cậu bỏ trốn bốn năm không dấu vết, có từng nghĩ đến ngày hôm nay không!?"
Thân thể gầy gò của Trình Diệp Xuyên không khỏi run rẩy, cổ áo của cậu bị nắm chặt, sau đó lại bị Cảnh Hoàn thô bạo kéo ra.
Cúc áo trên ngực cậu bị kéo văng tung tóe xuống đất, hệt như cậu lúc này.
Đúng vậy, bốn năm.
Thời gian đã qua lâu tới nỗi Trình Diệp Xuyên không nhớ nổi trước đây có phải mình luôn khóc trước mặt Cảnh Hoàn hay không. Nhưng mỗi một ngày sau khi rời xa Cảnh Hoàn, cậu chưa từng khóc như thế này.
Ngày thôi học ở trường đại học, cậu không khóc. Ngày đông lạnh lẽo bị chủ nhà đuổi khỏi phòng, cậu kiên cường vượt qua. Ngay cả khi chị gái qua đời, Trình Diệp Xuyên vẫn cắn răng gạt đi nước mắt.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Cảnh Hoàn, nước mắt cậu lại rơi.
Dưới chiếc cổ áo bị kéo rách của Trình Diệp Xuyên, hiện vài vết sẹo có độ dài sâu khác nhau. Cái dễ thấy nhất là cái dài khủng khiếp, đúng ngay chỗ xương quai xanh.
Nhìn thấy vết sẹo, Cảnh Hoàn hiển nhiên sửng sốt một chút, tựa hồ nhớ tới nguyên nhân bị thương, trào phúng nói: "Trên người cậu nhiều vết sẹo như vậy, còn chưa đủ nhắc nhở cậu sao?"
Trình Diệp Xuyên không biết Cảnh Hoàn đang nói đến vết sẹo nào, hay chủ nhân gây ra vết thương có phải là Cảnh Hoàn hay không.
Cậu bị Cảnh Hoàn ép vào tường, trong lòng chất chứa ngàn lời muốn tuôn ra, nhưng lại không còn sức để nói ra dù chỉ một chữ.
Trình Diệp Xuyên có thể cảm nhận được hô hấp của Cảnh Hoàn càng ngày càng dồn dập, giống như vô số lần bị đánh trước đó, cậu thuần thục nhắm mắt lại, chuẩn bị chịu đựng hết thảy.
Bên tai đột nhiên truyền tới trận cơn gió, nắm đấm vừa rơi xuống đã phát ra một âm thanh nghèn nghẹt đáng sợ, sau đó là một tiếng "ầm" sắc bén.
Toàn thân cậu run rẩy nhưng bất ngờ là cơn đau không đến như tưởng tượng.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu.
Lúc mở mắt lần nữa đã không nhìn thấy Cảnh Hoàn.
Bên tai chỉ vang vọng một câu: "Cậu cho tôi cuộc sống tốt thật đấy, Trình Diệp Xuyên."