Ngay khi vừa nhìn thấy người đàn ông nằm bên cạnh với cơ thể trần truồng cậu đã ý thức được tối qua bản thân đã làm phải chuyện không nên làm. Dù cảm thấy rất tội lỗi nhưng cậu không thể ngồi im chờ anh ta thức dậy được, vội vàng luống cuống mặc quần áo và rời đi.
Thâm tâm cậu một nỗi lo sợ khó tả xuất hiện, cảm giác như cậu vừa làm một chuyện tày đình vậy, lúc chuẩn bị rời đi cậu đã ghi vội một mảnh giấy rồi đặt nó trên bàn bên cạnh.
“Tôi xin lỗi vì tối qua đã hành xử không phải với anh, xin anh hãy thứ lỗi cho những hành động ngu dại của tôi. Chân thành xin lỗi anh!”
“Cậu ta dám rời đi trước.”
Mặc Nguyên nắm chặt tờ giấy, anh cảm thấy bản thân vừa bị đem ra làm trò đùa, dặn lòng nếu như còn gặp lại cậu ta lần nữa, anh nhất định sẽ dày vò cậu đến chết.
Bên này Bạch Nam cảm thấy vô cùng hoảng sợ trước những hành động lố bịch tối qua của mình, sao cậu có thể làm ra những chuyện đó đối với một người xa lạ chứ, điều này thật điên rồ.
Trở về nhà, cậu vẫn không thể yên tâm, cảm giác như sắp tới cậu sẽ phải đối mặt với một cơn bão lớn, nghĩ đến thôi cũng đã khiến cậu cảm thấy nổi da gà.
Ting!
Tiếng tin nhắn tới làm cậu giật hết cả mình.
Là Vũ Thiên, anh ấy sao lại nhắn với cậu chứ, không lẽ anh ấy muốn quay lại, gạt bỏ nỗi sợ sang một bên cậu đi tới chỗ hẹn gặp Vũ Thiên, trong lòng cảm thấy hết sức vui mừng, có lẽ anh ấy đã đồng ý chuyện quay lại.
…
“Anh ở đây.”
“Vũ Thiên, bỗng nhiên anh muốn gặp em làm em có chút bất ngờ đấy.”
“Ngồi xuống đi, anh muốn nói với em một chuyện.”
Bạch Nam trong lòng thầm đã đồng ý chuyện quay lại với anh, cậu không thể giấu nổi sự vui mừng.
“Tiểu Nam..thật ra anh đến đây là muốn đưa cho em thứ này.”
Nói rồi Vũ Thiên lấy từ trong túi chiếc nhẫn mà trước đây cả hai đã trao cho nhau.
“Thật ra, anh muốn trả lại em chiếc nhẫn này..anh sắp tới sẽ đính hôn, vậy nên anh không thể giữ nó được nữa.”
Lời của Vũ Thiên vừa thốt ra, ngay lập tức đã khiến cậu như từ thiên đường rơi xuống địa ngục. Cậu không biết phải đối mặt với anh thế nào, cũng không biết phải nói gì lúc này, cậu chỉ có thể cúi gầm mặt xuống, cố gắng để không rơi nước mắt.
“Chuyện này..là chuyện anh muốn nói với em sao?”
“Tiểu Nam, anh biết em còn yêu anh nhưng thứ tình cảm này của chúng ta cũng nên dừng lại rồi, anh phải cưới vợ rồi sinh con, gia đình anh cần một đứa cháu đích tôn…”
“Đủ rồi, e..m hiểu..rồi.”
Bạch Nam cầm chiếc nhẫn trên tay, trong lòng cậu vết thương này thật sự là quá lớn, nhìn chiếc nhẫn trong tay cậu cảm thấy tim mình như đang xé tan ra hàng nghìn mảnh.
“Thứ này nếu anh không cần nữa thì hãy vứt đi, dù sao thì em cũng không dùng đến.”
“Chẳng phải em rất thích nó sao, em cứ giữ nó rồi trao nó cho người tốt hơn.”
Bạch Nam cười nhạt, thứ này còn phải trao cho người khác nữa sao, nó còn xứng đáng với người khác sao, thật nực cười làm sao.
Cậu không thể chịu đựng nổi nữa, cậu đứng bật dậy và rời đi, cậu không thể đối mặt với anh ấy, những lời nói của anh ấy như những nhát dao đâm xuyên qua trái tim nhỏ bé của cậu.
Hóa ra thứ tình cảm đó vốn chỉ là ảo tưởng của mỗi mình cậu, hóa ra kết cục của nó lại thảm hại đến thé này.