-1 ly cafe đen , sữa dâu và campuchino
Âm vực lạnh thấu xương của cô khiến anh nhân viên không khỏi rùng mình, lấy lại vẻ bình tĩnh, anh nói
-Thưa quý khách, cửa hàng chúng tôi còn mỗi một ly cafe đen nhưng đã bị anh kia mua mất rồi, thế nên...
-Mua rồi sao?
-Có chuyện gì vậy? Giọng nam lạnh lùng vang lên -Cafe của tôi đâu?
-Đây chẳng phải thiếu gia của tập đoàn Liêm thị sao? Anh đến đây làm gì vậy?
-Còn cô chẳng phải là tiểu thư của Giang gia sao? Hân hạnh được gặp mặt (t/g: Khả năng nắm bắt thông tin của 2 người này ghê thật, bái phục)
-Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi
-Giống như cô thấy, tôi đến để mua cafe đen
-Thì ra anh là người đã mua nó, vậy anh có thể vui lòng nhường nó lại cho tôi được không ?
-Nếu như cô muốn. Đổi lại cô có thể cho tôi số đt của cô?
-Anh muốn tán tỉnh tôi sao? E là không được rồi
-Chưa thử làm sao biết được
-Tùy anh Nói rồi cô viết một dãy số dài trên một tờ giấy, nhét vào tay Tuấn, cầm lấy ly nước rồi nhanh chóng vọt lẹ
Cùng lúc đó, Chi đang quanh quẩn nơi đầu làng cuối ngõ:
-Ô con gấu bông này nhìn ngộ ghê,í cây kem này lạ nhỉ, cái váy đó trông xinh quá, kiểu dáng rất đẹp, ta chấm!!! Nói rồi Chi vớ lấy cái áo nhưng không may nó đã lọt vào mắt xanh của chàng Minh nhà ta:
-Nè nhóc kia!! Bà đây chấm nó trước à nha!!
-Thì sao, tôi cũng có quyền lấy chứ bộ, bà cô già mặc vào không hợp đâu, còn nữa con gái nên ăn nói nhỏ nhẹ một chút đi, cứ như con trai í!!
-Bà cô già? ăn nói nhỏ nhẹ? Nhóc được lắm, lần đầu tiên có người lên mặt dạy đời ta như thế, hôm nay coi như nhóc xui, chống mắt lên mà xem đi!!! Chi nói vẻ tức giận, bắt đầu giở chiêu trò của mình, cô vờ khóc lóc thảm thiết, quỳ xuống dưới chân Minh, nước mắt giàn giụa, cất giọng ai oán:
- Hu hu, anh ơi anh nỡ nào bỏ em đi, em đâu có thua gì con nhỏ đó, huống hồ em đang mang trong mình đứa con của anh, là kết tinh của tình yêu giữa chúng ta
-Nè!!! cô đang làm gì vậy hả??
-anh à nếu bây giờ anh bỏ em, con của chúng ta sau này lớn lên sẽ ra sao đây anh, mong anh suy nghĩ kĩ,hu hu , nếu em có sai chuyện chúng ta từ từ hẵng nói nha anh hu hu Chi đặt tay vào bụng mình xoa xoa, tiếp tục màn khóc lóc sướt mướt. Mọi người xung quanh bắt đầu xúm lại ngày một đông, nghe những lời lâm li bi đát của Chi thì ngộ ra vấn đề, tính bà tám bắt đầu trỗi dậy:
-cô gái kia đáng thương quá!
-Người đâu mà xinh dữ, thật tiếc cho số phận của cô bé
-Tên kia có phải là người không vậy?
-Thật không bằng cầm thú dám bỏ rơi vợ con
Xì xầm xì xầm
Còn chàng Minh nhà ta thì sao? Đơn giản, anh ta đã hóa đá từ rất lâu rồi.