-Tấm ảnh đó...hãy giao lại cho tớ!
Nghiêm túc! thật sự nghiêm túc! lâu lắm mới thấy cái bản mặt hình sự này của Nguyệt Anh
-Tấm ảnh gì? Nó nhíu mày
-Tập đoàn Trọng Thiên buôn lậu súng! Cậu...đang có nó
-Hừm... bị phát hiện rồi sao, chán thật! Tại sao cậu biết tớ giữ nó?
-Tên trợ lí của cậu...không được kín miệng cho lắm
-Ôi trời thiệt là, có tấm ảnh đó rồi... rồi cậu định sẽ làm gì?
-Người hiểu rõ nhất...là cậu mà!
-Công khai sao? Trước giờ cậu đâu có hứng thú với mấy cái này đâu
-Đó là chuyện của tớ, không cần cậu xen vào
-Chẳng lẽ...là vì Liêm Thanh Tuấn đó sao?
-K...Không phải!
-Dùng cái này để trừ khử đối thủ tình trường của mình, chậc chậc...thủ đoạn thâm độc... Nó tặc lưỡi
-Đ...đã nói là không phải rồi mà
-Từ bao giờ mà Nguyệt Anh nhà ta...đã yêu rồi? Như thế có sớm quá không nhỉ!
-Yêu...yêu gì chứ, chỉ là...
-Chỉ là?
-K...không có gì Cô đỏ mặt
-Yên tâm, tớ sẽ giữ bí mật, nó đây! Linh đứng dậy,tiến tới bàn mình, ném cái ảnh xuống
-Cảm ơn cậu!
***
quác......quác.......quác......quác..... Tiếng quạ kêu thật rung động lòng người vào buổi sáng, ngày hôm nay trời đẹp a
-Oáp...khịt khịt...thơm quá! Nó mò xuống bếp
-Nguyệt Anh nhà ta sáng nay chủ động nấu ăn a! Thật hiếm........thấy! Nó cứng họng
-K...không phải Nguyệt Anh......là Linh Chi! Nó sửng sốt , mặt méo mó như vừa nhìn thấy ma vậy
-Con kia đâu rồi! Chi ngoảnh mặt lại, tháo tạp dề, trang phục đã tươm tất, áo quần không còn bụi bặm như trước mà nay ngắn, mái tóc cắt tỉa gọn gàng, và chiếc kính 0 độ
-Ai...ai đây? Anh ló ra
-Mau vào vscn rồi ra ăn sáng! Chi nói giọng dứt khoát
-ờ...ờ!
Tại bàn ăn:
-Nè nè! biết gì chưa, tên Thiên Ân cưa được bé gái xinh xắn đó rồi! Hiện đang hẹn hò! Nó cặm cụi ăn
-Tiến triển tốt nhỉ!
-ừ
-...
Im Lặng.................
-Sao không ai nói gì vậy? Nó vẫn ăn
-Tôi ăn xong rồi
-ờ...ờ
Nói rồi Chi rời đi
-T...thấy gì không, nó đấy
-ừ...ừ hôm nay nó ăn có một tẽo cơm Anh tiếp lời
-Lại còn chủ động nấu bữa sáng
-Trước giờ Chi đâu có đụng đến nhà bếp đâu
-Lại còn dậy từ rất sớm Nó nói tiếp
-giờ ăn lại im lặng lạ thường!
-Thái độ lạnh lùng.....đích thị là có bệnh
-Chứ chẳng phải là do cái thuốc vớ vẩn mà mi chế ra á?
-Hiệu nghiệm hơn tui tưởng
-Mà cũng lạ...nó ngủ từ sáng hôm qua đến giờ...chẳng lẽ là để chuẩn bị cho hôm nay?
-ờm
-Có đi học không? Chi lạnh lùng
-Đ...đi!
Lớp 10 a1
-Nè Nam Phong! ra ngoài đá bóng đi! Minh chạy tới
-Tôi cần phải học để kiểm tra sát hạch Phong ngước bộ mặt Ma Vương của mình nhìn Minh làm cậu ta chạy véo
giờ kiểm tra:
-Tôi mới phát hiện một game này rất hay đấy! Minh nói nhỏ
-Cậu không làm bài thì làm ơn đi ra ngoài dùm tôi!
-R...ra!
Ra chơi:
-Nè nè Nam Phong, xuống căn ten nha! Nó nói
-Tôi cần phải học, cậu đi ra ngoài đi!
-Hi hi, vậy thôi
Tiết thể dục
-Nè Phong cậu có thấy anh Minh của tui đâu không? Hứa Văn Tĩnh
-Cậu ta ở phòng giám thị đấy!
-Vì lí do gì?
-Đánh nhau với bạn ở trong lớp
-Tại sao cậu không "cứu "anh ấy?
-"cứu"cậu ta không có lợi gì cho tôi cả
-Nhưng cậu là bạn thân của anh í mà
-TRong từ điển của tôi không có định nghĩa về từ bạn thân và tôi cũng chẳng cần đến bạn, bản thân tôi là đủ rồi Nói xong cậu rời đi, được mấy bước thì ngừng lại
-Cô....
-Tôi?
-Thôi cái kiểu gọi suốt ngày gọi hắn ta là anh anh đi, sến quá mức, thêm nữa, trát phấn ít thôi, rơi hết xuống sàn nhà đây này, và việc cuối cùng, cô xịt nước hoa quá nồng, đã thế còn là loại rẻ tiền
-C...cậu nói cái gì hả?????????????
-Bye!
-Mặc kệ, việc cấp thiết bây giờ là phải "giải cứu" cho anh Minh!!!!