Vì vậy, mục tiêu đầu tiên của Bạch Mão Mão chính là, cưa đổ Hắc Thương Kình. Nguyên nhân: Cô làm bia đỡ đạn cho Ân Mặc gần ba năm, chỉ mới ôm qua hai lần mà thôi, ngay cả hôn cũng chưa từng được hôn, nhưng lại phải chịu đủ mọi nữ sinh khi dễ, ngẫm lại, thấy mình thật là thua thiệt. Tuy rằng lần này, Hắc đại nhân đem cô bảo hộ rất tốt, nhưng tuổi thanh xuân của cô cũng sẽ không vì vậy mà quay trở lại được, cực kỳ mấu chốt chính là, nếu như không tóm được Hắc Thương Kình, cô về sau nói không chừng sẽ không thể nào gặp được một tuyệt sắc cực phẩm như vậy nữa, dựa trên tâm tính 'Qua thôn này không có tiệm này', Bạch Mão Mão suy xét hết lần này đến lần khác, chính là quyết định tìm cơ hội có thể đạp đổ thì liền đạp đổ, quản cái khỉ gió gì kia chứ.
Mà mục tiêu thứ hai của cô cũng là, bắt lại Tịch Nha, để cho cô thỏa mãn tâm nguyện của mình, đem những cái Marseilles vạn ác kia khôi phục lại hoàn thiện hơn nữa, làm cho hoàn mỹ không một chút sơ sót....
Vì vậy, ngay sau đó, cô hiện tại chính là ở chỗ này.
Liếm liếm môi, Bạch Mão Mão tình si chuyên tâm nhìn bức vẽ của Tịch Nha, trong miệng còn nhiều lần nịnh nọt: "Tịch Nha đại nhân, bức vẽ của cô thật đúng là trước không có người sau cũng không có người, vô tiền khoáng hậu, đẹp đến không thể nào tả xiết...."
"Im miệng." Trên trán co giật, ngón tay đang vẽ tranh của Tịch Nha run rẩy, cuối cùng cũng không có dừng lại: "Cô có biết khi vẽ tranh đòi hỏi phải có một môi trường tuyệt đối yên tĩnh cùng thư thái hay không hả, người không phân biệt được thời điểm, không phân biệt được tình thế như cô có biết là làm phiền người khác lắm không?"
"Hì hì, Tịch Nha đại nhân, cô không biết chứ lúc cô vẽ sức quyến rũ bắn ra bốn phía, thứ lỗi cho hành vi ái mộ của tôi đối với cô, không có cách nào chống cự lại được sức tương tử quyến rũ...."
Trên trán hắc tuyến giăng đầy, Tịch Nha ngập ngừng phút chốc, cuối cùng cũng để cọ xuống, xoay người đối mặt với vẻ mặt cười nịnh nọt lấy lòng của Bạch Mão Mão: "Thế nào, làm sao mà Hắc Thương Kình lại không đem cô trói lại ở bên người anh ta?"
"Chết...." Làm sao mà khi đối mặt với đôi ngọc lưu ly như có thể nhìn thấu hết thảy của Tịch Nha, cô vậy mà lại có chút cảm giác chột dạ không rõ vậy ta? Đối mặt với ba cái đuôi bạn cùng phòng, cô cũng không có cảm giác tương tự như vậy.... Đại nhân quả nhiên là đại nhân.......
"Nếu muốn nói láo với tôi, vậy thì cái gì cũng không cần nói." Đối với tắc nghẽn của Bạch Mão Mão, Tịch Nha khẽ cau mày, nhưng cũng không có vạch trần ra cái gì. Cô cũng không phải là có khả năng nhìn thấu hết thảy mọi thứ, chẳng qua là, chuyện đột nhiên xảy ra chắc chắn có gì đó không ổn, đối với nha đầu suốt ngày không có việc gì liền quấn lấy cô thì, giới hạn cuộc sống nhỏ bé của cô nàng đã khiến cho người ta phải nhắc tới, mà những lời đồn Hắc Thương Kình đột nhiên coi trọng cô nàng này với chuyện nhỏ cứ quấn lấy cô mấy hôm nay nữa, thứ lỗi cho cô, bản thân là người theo chủ nghĩa tình yêu bi quan, sẽ không tin tưởng được cái loại chuyện tình yêu đồng thoại này đâu, lại càng không thể tin Bạch Mão Mão có thủ đoạn mê hoặc đàn ông. Huống hồ, lại còn là loại đàn ông như Hắc Thương Kình.
Nói láo thì không cho nói, nói thật lại không thể nói, vậy muốn cô phải nói cái gì? Dưới đáy lòng rên rỉ, Bạch Mão Mão đáng thương mà nhìn Tịch Nha, cũng không dám mở miệng nói bậy.
Hơi hơi nghiêng mặt, nhìn ánh mắt Bạch Mão Mão giống hệt như một con thú nhỏ bị thương, Tịch Nha không biết làm sao, quên đi, con nhóc này mặc dù đơn giản thanh tú dễ dụ dỗ, nhưng nghiêm túc mà nói thì lại cũng không phải là không có nguyên tắc cũng như điểm mấu chốt, có lẽ, cũng quả thật có chút khó xử: "Tôi nghe Sanh Sanh nói, cô quấn lấy tôi là có chuyện muốn nhờ, trực tiếp nói với tôi là chuyện gì đi, tôi không muốn lãng phí thời gian dây dưa cùng phụ nữ."
"Vậy đàn ông có thể dây dưa sao?" Hỏi tiếp theo bản năng, Bạch Mão Mão thấy Tịch Nha trừng cô, nhịn không được rụt đầu lại.
Không nghĩ tới, Tịch Nha lại cười quyến rũ, thản nhiên nói: "Nếu là người đàn ông mà tôi để mắt tới, mặc kệ thân phận anh ta là gì, dây dưa cả đời thì sợ gì chứ?"
Tịch Nha đại nhân uy vũ.... Mắt lấp lánh lóe lên, Bạch Mão Mão sùng bái mà nhìn Tịch Nha, càng bộc phát kiên định lập trường tiêu diệt Marseilles không phải là Tịch Nha thì không ai có thể.
(o(╯□╰)o,
"Là như thế này, Tịch Nha đại nhân, cô biết đấy, có một số manga với anime khiến người ta ghét cay ghét đắng cỡ nào, thêm vào rất nhiều Marseilles không cần thiết, tôi kỳ thực.....chính là muốn nhờ cô.....đem một số hình ảnh bị Marseilles sửa chữa lại toàn bộ...." Mặc dù Nhiễm Sanh Sanh đã nhắc nhở cô có việc gì thì cứ nói thẳng, Tịch Nha là một cô gái không thích vòng vo, thế nhưng là, loại chuyện đó, khiến cô rất khó mở miệng với cô.
"......" Chân mày vẫn luôn giãn ra từ từ chau chặt lại, biểu tình “phong khinh vân đạm”Tịch Nha chậm rãi cứng ngắc, cô hít sâu một hơi, lại hít thêm một hơi nữa..... Khi Bạch Mão Mão đang vô cùng khẩn trương nhìn chăm chăm, cuối cùng, lại chỉ có thể làm được trình độ mặt không biến sắc.
"Tịch Nha đại nhân?".
"Tôi nghe không hiểu cô đang nói cái gì." Thế nhưng thật là, cô rất muốn hét to lên, hủ nữ cái lông, quá đáng sợ, nhưng cô là Tịch Nha, phải luôn luôn bình tĩnh, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh.....
"Cô rõ ràng vừa nghe đã hiểu mà." Một khắc này, đổi thành bạn trẻ Bạch Mão Mão vô cùng sắc bén, cô cười hề hề mờ ám tiến gần đến bả vai Tịch Nha, một bộ mặt tôi cũng không phải là người ngoài, tôi cũng là hủ nữ, không nên lấy vẻ mặt khách khí như vậy: "Tịch Nha đại nhân, cầu xin cô, nếu như cô không giúp tôi đem toàn bộ những hình ảnh đó sửa lại, tôi sẽ chết không nhắm mắt mất."
"Vậy thì chờ tới lúc cô chết, hãy trở lại tìm tôi." Vuốt trán, Tịch Nha rất bất đắc dĩ, cô rốt cuộc là làm thế nào lại trêu chọc tới con nhóc này chứ hả? Rõ là nghiệt duyên mà.
"Cũng sắp chết rồi, đâu còn tâm tư nào mà hủ chứ hả? Dĩ nhiên là lúc còn sống phải tận tình hưởng thụ rồi...."
"Cô sao lại không đi hưởng thụ Hắc Thương Kình nhà cô đi? Anh ta không phải so với bất kỳ anime nào cũng đều tốt đẹp hoàn mỹ hơn hẳn đó à?" Mặc dù cô không phải là một thành viên trong Đảng cuồng Hắc, thế nhưng: "Với tư cách của nhân sĩ chuyên nghiệp, ngoại hình của Hắc Thương Kình, thực sự chỉ có thể dùng 'hoàn mỹ' để hình dung. Dĩ nhiên, về phần có phải là miệng cọp gan thỏ hay không thì còn cần phải chính cô tự mình đi nghiệm chứng."
"....Tịch Nha đại nhân, cô khẳng định cô thực sự không hủ sao?".
"...."
——— ——— ~(≧▽≦)/~——— ———
Bên cạnh đó, tại một nơi gần đó.
Khi những vệ sĩ áo đen chịu trách nhiệm bảo hộ cho Bạch Mão Mão dán tai lên khe cửa nghe trộm nội dung của hai người bên trong đang nói chuyện vừa gọi điện báo lại cho Hắc Thương Kình, thì Hắc Thương Kình lần đầu tiên tắc nghẽn rồi.
Anh rốt cuộc tiện tay lượm được cái loại hàng gì vậy trời?
Mặc dù là tiện tay nhặt đồ, cũng là cùng với ông già trước mặt có quan hệ chặt chẽ không rời.
"Gần đây, ông lại rất an phận đấy, ông nội." An phận ở nhà uống trà ngắm trăng, thuận tiện nghe một chút nhạc ngân khúc, không hề tới phố lớn ngõ nhỏ làm loạn như trước đây.
Nghe vậy, ông nội Hắc Dật buồn bã nhìn cháu trai một cái, không nói lời nào mà ngậm lên điếu thuốc lá điện tử đặc chế để cai thuốc.
"Cháu vừa mới nhận được một cuộc điện thoại, là điện thoại liên quan đến Bạch Mão Mão." Mặt không thay đổi cùng ông nội của mình giằng co, Hắc Thương Kình lại vẫn khí định thần nhàn.
"Con bé thế nào rồi?" Hung hăng cắn chặt điếu thuốc, trong thanh âm của Hắc Dật không đè xuống được tức giận vô cùng.
"Không có việc gì, rất tốt." Chuyện của người trẻ tuổi, người lớn tuổi hiểu cái lông gì? Xú lão đầu không phải quản quá nhiều chuyện rồi sao.
"Con——" Trừng mắt nhìn vẻ mặt cháu trai vẫn lạnh nhạt như cũ, Hắc Dật suýt nữa thì tức sôi máu, vì sao cháu trai trước kia luôn gây rắc rối mà ông lại nhìn rất thuận mắt? Bây giờ nhìn lại, rõ ràng lại không vừa mắt một chút nào, một bộ dáng rất là đáng đánh đòn ——
"Bà nội rất thích Bạch Mão Mão." Làm như đông xả tây lạp, ánh mắt Hắc Thương Kình sắc bén không chút nào buông lỏng nhìn chằm chằm ông nội của mình.
"Đó là đương nhiên, hừ hừ." Nghe vậy, Hắc Dật rầm rì đắc ý, cũng không nhìn một chút xem ai là người đào ra được một cục cưng bảo bối như vậy.
Tròng mắt đen trong nháy mắt thoáng hiện lên một tia nghi hoặc, Hắc Thương Kình nhìn ông nội thản nhiên, lại chỉ trầm thấp lạnh lùng cười một tiếng. Nếu ông mà không cương, thì liền làm một chút cống hiến nên làm đi. "Cháu sắp tới có lẽ sẽ rút ra thêm nhiều thời gian để 'làm bạn' với Mão Mão hơn, ông nội, trong thời gian qua ông cũng đã rất rảnh rỗi rồi, lần này liền làm phiền ông trở lại công ty một thời gian để chủ trì đại cục vậy."
"Tiểu tử thúi, ông nội ngươi đang dưỡng lão nha!" Dựng râu trợn mắt nhảy dựng lên, Hắc Dật thiếu chút nữa tuôn ra nước mắt như mưa, thua ở dưới tay người khác còn chưa tính, vì sao lại phải thua ở dưới tay của chính cháu mình như thế?
Mắt lạnh nhìn ông nội nhảy lên cao ba thước, sắc mặt Hắc Thương Kình bình tĩnh đứng lên: "Là dưỡng mà không lão, ông nội."
Làm sao, làm sao mà so với ông lại còn uy lực hơn thế chứ? Đúng là đứa cháu xấu xa! Ông hận! Ông không cam tâm! Dưới đáy lòng gào thét không ngừng, Hắc Dật vẫn là nhịn được mà không có gào ra tiếng, e sợ làm yếu đi khí thế của mình, nhưng là Hắc Thương Kình cũng không thèm quan tâm ông chống cự như thế nào, lại tự cầm áo khoác đi ra ngoài, vừa ra đến trước cửa, còn quay đầu lại chào hỏi ông nội mình một tiếng: "Như vậy thì, sau này làm phiền ông nội rồi."
"Cháu đi đâu?" Học cháu trai mình lạnh nhạt, Hắc Dật khổ sở chống đỡ ——
"Cũng đã đến giờ ăn cơm trưa rồi, cháu đi tìm Bạch Mão Mão đi ăn với cháu."
Nói xong, Hắc Thương Kình đóng cửa rời đi, không chút ngạc nhiên nào khi nghe được bên trong trong chớp mắt đã vang lên tiếng đập phá đồ đạc, cùng với tiếng gầm gừ vô cùng giận dữ.
"Đồ cháu trai xấu xa! Có gan thì cướp người của ta đi, chúng ta cùng chờ xem!"
——— ———
Nguyệt lạc hoa khai, việc đời khó liệu, họa phúc sớm chiều, âm tình tròn khuyết, người lúc sắp chết, lời nói cũng đều vô cùng tốt....... ( Tự dịch a~~< Bỉ đây hiểu nhưng không biết dùng từ diễn giải sao cho rõ)
Còn chưa đi đến gần, anh đã nhìn thấy cô núp trong một góc bên ngoài phòng vẽ tranh của khoa Mỹ thuật, trong miệng còn lầm bầm một vài thành ngữ trên trời dưới đất gì đó, đây đều là bệnh chung của những người học Trung văn sao?
"Tình huống gì vậy?" Thấy được vệ sĩ số một phục lệnh đang đi tới, Hắc Thương Kình thấp giọng hỏi.
"Báo cáo cậu chủ, cô chủ bị cô gái bên trong đuổi ra ngoài." Vệ sĩ áo đen cũng thấp giọng xuống, sợ Bạch Mão Mão nghe được.
Quả nhiên. Cô gái thanh tú dễ trêu chọc như cô, vậy mà lại quấn lấy người ta nhờ vẽ ảnh cấm giúp cô, lại còn bị đuổi ra ngoài nữa chứ? Kiềm chế khóe môi lãnh ngạch thoáng nhếch lên, Hắc Thương Kình vẫn là nhịn ý định muốn cười xuống. Thật không hiểu nổi, cô như vậy không phải là bức người lương thiện thành kỹ nữ sao?
Bạch Mão Mão vẫn còn đang rất rối rắm núp trong một góc tường, làm một phen tính toán trong lòng, mới dự định tiếp tục kiên trì nỗ lực đi quấn lấy Tịch Nha, dù sao thì nói cũng đã nói rõ, cô lại đi dây dưa, có thể sẽ không có chút cố kỵ nào nữa......
Không nghĩ tới, bước chân tràn đầy quyết tâm cùng nghị lực mới vừa bước ra được một bước, cổ áo phía sau liền bị xách lên ——
"Á?" Ngây ngốc quay đầu lại, thấy được vẻ mặt đen kịt của Hắc Thương Kình đứng sau lưng mình, Bạch Mão Mão khó nén được giật mình.
"Đi đâu?" Vậy mà lại không chú ý được anh đang ở ngay sau lưng cô, anh là một người không hề có cảm giác tồn tại như vậy sao? Hắc Thương Kình không khỏi bực mình, nhưng anh không biết, bạn trẻ Bạch Mão Mão một khi đã chuyên tâm làm việc gì, bình thường đều quên hết tất cả mọi chuyện đang xảy ra xung quanh——
"Dây dưa với Tịch Nha đại nhân——" Ngây ngốc trả lời, Bạch Mão Mão còn quan tâm đến những chuyện bên ngoài: "Hắc đại nhân, anh gần đây không phải đang rất bận rộn sao? Làm sao lại có thời gian rảnh rỗi tới tìm em vậy?"
Kể từ lần tập thể dục buổi sáng lần trước, Bạch Mão Mão vô cùng kiên định quyết tâm rời khỏi Hắc gia, mà Hắc đại nhân bộn bề công việc, cũng không có thời gian rảnh mà quản cô, thế là cô liền vui vẻ ở trong trường tiêu dao tự tại.
"Quấn lấy cô ta làm cái gì?" Mặc dù đã biết rõ mục đích của cô, nhưng anh cũng vô cùng mong đợi cô có thể chính miệng mình nói cho anh nghe, điều kiện tiên quyết là cô thực sự có thể đường hoàng mà tuyên bố.... Khuôn mặt tuấn tú hơi nghiêng, Hắc Thương Kình nhíu mày, cô gái này vậy mà lại khơi lên thói hư tật xấu của anh, thời gian buông lỏng qua khiến anh còn tưởng rằng mình còn sự tự chủ và kiêu ngạo.
"Không có, không có chuyện gì." Cười ngây ngô sáng láng, Bạch Mão Mão rối rắm nhìn về phía cửa phòng vẽ của Tịch Nha, lại nhìn nhìn Hắc Thương Kình, cuối cùng, dường như đã hạ quyết tâm: "Hắc đại nhân tới tìm em cùng đi ăn sao? Đi thôi, chúng ta hôm nay ăn cái gì vậy?"
Mấy ngày nay, anh luôn tìm đến cô để cùng ăn cơm, mỗi lần đều là ăn những món ngày trước cô muốn ăn nhưng lại không có tiền, hơn nữa mỗi lần lại là một quán khác nhau, điều này làm sao có thể để cho một đứa tham ăn như cô khước từ được đây? Còn về chuyện dây dưa với Tịch Nha đại nhân thì..... tương lai còn dài, các cô vẫn còn cả đống thời gian để liên hệ tình cảm.
"Buông tha đi." Nhìn cô ngoan ngoãn khoác lấy cánh tay mình, tự đi theo mình, Hắc Thương Kình rất là hài lòng gật đầu, cũng không quên dạy dỗ một chút một hủ nữ thông thường.
"Hả?"
"Nếu những Marseilles kia khiến em rối rắm không chịu nổi thì đơn giản không nhìn tới những cái có Marseilles, không phải là được rồi sao, cần gì phải ép buộc như vậy?" Huống hồ, biết được chuyện cô cùng người khác trao đổi những vấn đề XXOO, thật không thể nào khiến anh vui vẻ được, mặc dù người khác kia lại chỉ là một cô gái.
"Anh.....làm sao anh biết?" Lắp bắp nói, Bạch Mão Mão hung hăng trừng mắt nhìn người vệ sĩ áo đen, nghĩ muốn rút tay của mình ra, lại phát hiện, chẳng biết từ lúc nào, tay của mình đã bị Hắc Thương Kình nắm lấy, cũng không lấy ra được.
"Cái này không quan trọng, quan trọng là, nếu em tò mò về chuyện kia thì có thể cùng anh nghiên cứu thảo luận, còn với những người khác thì không thể." Vẻ mặt lạnh nhạt biểu thị hết ý nghĩ của mình, Hắc Thương Kình làm như đối với yêu cầu mình vừa nói ra có chút không vừa lòng, lại nói: "Dĩ nhiên, là trong thời hạn em chưa tốt nghiệp đại học."
"...." Thôi đi, có cần phải nhấn mạnh thời hạn như vậy không? Cô vẫn nhớ rõ ràng giao hẹn làm tấm bia đỡ đạn giữa bọn họ mà.
Vốn là bởi vì lời trước Hắc Thương Kình nói khiến cho Bạch Mão Mão mặt đỏ tới tận mang tai, nhưng thoáng cái lại vì lời nói sau của anh mà bình tĩnh lại.
Cho nên nói, ép người lương thiện làm kỹ nữ cũng không đáng sợ, đáng sợ là, dụ người ta hoàn lương rồi lại một lần nữa phá hủy người ta một lãng tử hồi đầu tâm.
Cho nên nói, không nên trách cô da mặt dày thần trí kiên cường, thật sự là do bị mài giũa quá lâu, cô còn chưa có bị đập dẹp gõ bể thì đã là tốt lắm rồi.
Cho nên nói, Hắc đại nhân, anh rốt cuộc là đang nghĩ cái gì? Không nên tùy tính mà đùa giỡn cô, thỏ con phát xuân cũng vô cùng đáng sợ đấy, biết không hả?