• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù rất muốn kiếm cớ trốn tránh Hắc Thương Kình mấy ngày, nhưng thoáng nghĩ đến buổi dạ vũ của học viện tối thứ bảy, Bạch Mão Mão lại vô cùng rối rắm.

Giống như khoa Thương mại Đại học La Gia nổi tiếng về 'Tăng nhiều cháo ít', thì khoa Văn học Đại học La Gia lại càng nổi danh hơn về "Âm thịnh dương suy", nếu như có thể dẫn theo Hắc Thương Kình tới tham dự dạ tiệc hôm đó, nhận được những ánh nhìn chiêm ngưỡng này, hâm mộ này, đố kỵ này và cả oán hận của rất nhiều mỹ nữ trong khoa Văn học, cô hi vọng mình đạt vinh dự ấy.

Cô làm tấm bia đỡ đạn cho Hắc Thương Kình cũng không phải vì tấm thẻ tín dụng không giới hạn của anh, đối với việc hưởng thụ vật chất thì bản thân cô không ham, cho nên đối với cuộc giao dịch này, cô vỗn dĩ là lỗ mà không lãi, nếu có cơ hội tốt như thế này mà không sử dụng anh một chút, chẳng phải cô bị thua thiệt đến chết hay sao?

Sau khi trải qua đấu tranh tư tưởng mãnh liệt đến gần như kịch liệt, lại thêm việc không ngừng lặp đi lặp lại những luận lý trong lòng mình, cộng với phương pháp tự thôi miên chính mình, sáng sớm ngày hôm sau, khi nhìn thấy xe Hắc Thương Kình từ xa đi tới từ trên ban công, Bạch Mão Mão dùng nét mặt tươi cười chạy như bay xuống lầu.

Cách cửa kiếng xe, Hắc Thương Kình vô cùng kinh ngạc nhìn thấy một Bạch Mão Mão đang cười đến mức rực rỡ, chẳng lẽ đêm qua người khó ngủ chỉ có một mình anh sao?

"Thế nào mà hôm nay Hắc đại nhân lại tự mình lái xe đến đây vậy ta?" Ngồi vào chỗ kế bên tài xế, Bạch Mão Mão cười cười.

Đều nói con gái học văn mặc dù bình thường luôn đa sầu đa cảm, nhưng thực chất các cô mới chính là người có sức mạnh tâm lý cường đại nhất nha, quả nhiên không chỉ là giả thuyết, cô cảm thấy sức mạnh tâm lý của mình bây giờ đã rất là lớn lao, một sức mạnh mà trước nay chưa từng có.

"Có em ở đây, anh rất khó làm việc, cũng không cần thiết phải dùng tài xế." Vì cái gì mà anh lại cảm thấy khuôn mặt tươi cười của cô rất chướng mắt nhỉ?

"Ồ, thì ra là như vậy." Không có cảm giác áy náy chút nào, Bạch Mão Mão liếc nhìn gương mặt không thay đổi của Hắc Thương Kình, lại sột sột soạt soạt tất bật tìm tìm kiếm kiếm từ trong túi của mình lấy ra một tờ giấy dán tiện lợi, sau đó cúi đầu viết một câu, lại dán vào bên cạnh tay lái.

"Nhân dân Trung Quốc có hàng ngàn vạn người, không được tôi liền đổi!"

Hình như lại cảm thấy từ ngữ của mình chưa diễn đạt được hết ý cho lắm, Bạch Mão Mão lại xé tấm khác, viết tiếp lần nữa rồi lại dán lên.

"Đàn ông trong thiên hạ hàng vạn vạn người, không được tôi liền đổi!"

"...."

Ánh mắt lạnh lùng vì động tác mang tính khiêu khích của Bạch Mão Mão mà lóe lên tia hung ác. Ngón tay thon dài gỡ mảnh giấy nhỏ kia xuống, Hắc Thương Kình dùng hai ba hành động đã xé thành mảnh vụn, trực tiếp ném ra ngoài cửa xe.

"Làm ô nhiễm vệ sinh công cộng rất là đáng xấu hổ đó, Hắc đại nhân!" Ánh mắt đầy luyến tiếc nhìn những mảnh giấy nhẹ nhàng bay theo làn gió, Bạch Mão Mão lập tức lên án hành vi đạo đức kém của bạn Hắc nào đó.

Quản cái khỉ gió! Hắc Thương Kình không khỏi tức giận, lạnh lùng liếc Bạch Mão Mão bằng nửa con mắt, không nói một lời mà khởi động xe.

Thấy khuôn mặt tuấn tú của Hắc Thương Kình tỏ vẻ khó chịu, làm sao mà cô lại cảm thấy mình vui như vậy nhỉ? Cười hai mắt cong cong, Bạch Mão Mão rất là đắc ý: "Hắc đại nhân, chúc mừng anh đã tìm được một bia đỡ đạn hoàn mỹ nhất. Có chuyện gì cần em che chắn, cứ việc nói, không cần khách khí với em đâu. Đương nhiên là, anh cũng đừng quên cho em chút phúc lợi, hôm nay nhất định phải dành ra chút thời gian dạy em khiêu vũ đó, sau đó còn phải theo em đến buổi dạ vũ tối thứ bảy của khoa Văn học nữa đó nha."

Hôm qua, lúc đáp ứng cô đi tham dự dạ vũ, cũng không nghĩ tới việc cung cấp phúc lợi hay đền bù cho cô, mặc dù giờ phút này bị cô xuyên tạc thành thế này, nhưng bản thân anh cũng không có ý định giải thích rõ ràng làm chi, đây cũng chính là kết quả mà anh mong muốn, nhưng khi thực sự lấy được rồi, tại sao dưới đáy lòng lại cảm thấy vô cùng khó chịu như thế nào? Khuôn mặt lạnh lùng như được tăng thêm một tầng ám sắc, Hắc Thương Kình mấp máy môi, nhưng lại không nói một lời nào.

Nhìn Hắc Thương Kình trầm mặc, nhớ tới mình chiều tối qua cũng trầm mặc y như vậy, có lẽ phải nói là không phản bác được, trong tròng mắt đen trong veo của Bạch Mão Mão lướt qua một tia láu cá.

Không dám trêu chọc đến tảng băng họ Hắc đang nổi giận nữa, Bạch Mão Mão rất có chừng mực mà dừng lại mọi đắc ý, cô không muốn tự cho mình là thông minh, chỉ mong trời cao phù hộ cho cô mà thôi.

——— ————

Mặc dù vẫn biết Hắc Thương Kình rất bận rộn, nhưng không nghĩ tới anh lại bận rộn đến mức như thế này.

Bởi vì mới lên một hạng mục lớn, anh hầu như từ sáng cho tới trưa đều ở trong phòng họp để thảo luận kế hoạch, đến thời gian ăn cơm trưa cũng không ngừng lại một chút.

Bạch Mão Mão ngồi ngoài phòng xem tiểu thuyết, ngẩng đầu lần thứ n nhìn về phía cửa phòng họp, cuối cùng, chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ. Cô cùng anh tới công ty rốt cuộc là có ý nghĩa gì đây chứ? Ngoại trừ việc làm tổ trong một góc ngồi xem tiểu thuyết, cơ hồ cô giống như không khí vậy, bị xem nhẹ rất triệt để.

Thấy nữ trợ lý tên là Phạm Nghê từ trong phòng họp đi ra, Bạch Mão Mão hấp ta hấp tấp chạy tới: "Cô Phạm à, Hắc đại nhân còn phải họp bao lâu nữa mới xong vậy?".

Trong cặp mắt quyến rũ thoáng hiện lên tia u ám, lúc Phạm Nghê chuyển mắt qua nhìn Bạch Mão Mão thì đã là tươi cười lễ độ: "Cô Bạch gọi tổng giám đốc của chúng tôi là Hắc đại nhân sao? Cô không phải là vợ chưa cưới của ngài ấy sao?".

"A ha ha, tôi có thói quen gọi anh ấy như vậy rồi, chỉ có gọi anh ấy như vậy, mới có thể xứng với khí thế cường đại của anh ấy trong cảm nhận của tôi." Bạch Mão Mão cười khúc khích, đối diện với những khí thế cường đại, người đầu óc thông minh này, Bạch Mão Mão ngây ngô ngoài trừ cười khúc khích ra, thì cũng chỉ còn có thể cười khúc khích. ( =_= cô cười nữa đi rồi mất người…)

"Thì ra là vậy." Cười đến vô cùng xinh đẹp, Phạm Nghê liếc nhìn về phía phòng họp, thấp giọng nói: "Cô Bạch vẫn còn là sinh viên sao?"

"Đúng vậy, tôi là đàn em của Hắc đại nhân. Chị gọi tôi là Mão Mão là được rồi, gọi cô Bạch thật sự nghe không được tự nhiên cho lắm." Bạch Mão Mão thấy người ta sẵn lòng trò chuyện cùng cô, tinh thần tức thời tỉnh táo.

"Haha, vậy được, tôi lớn hơn cô mấy tuổi, cô cứ gọi tôi là chị Nghê là được rồi." Phạm Nghê tựa hồ cũng không vội vã quay lại làm chi.

"Chị Nghê, cũng đã 12 giờ rồi, cuộc họp này còn phải kéo dài bao lâu nữa?"

"Cái này tôi cũng không biết, có khi thậm chí kéo dài cả một ngày luôn đấy, Tổng giám đốc ngay cả thời gian cũng không báo cho cô biết sao?" Rót một ly nước, Phạm Nghê vừa uống vừa liếc xéo Bạch Mão Mão.

"Không có, haha." Ánh mắt thoáng chốc ảm đạm, dường như đới với bất cứ điều Hắc đại nhân cũng đều không thích nói với cô, nếu mà họp cả một ngày, không phải là cô cũng phải ngồi trơ ở đây nguyên một ngày hay sao?

Thấy Phạm Nghê cười đến khó hiểu, Bạch Mão Mão không thể làm gì khác hơn là cười ngây ngô, cô gái này hình như đang che giấu cái gì đó thì phải? Cô mặc dù rất ngốc, thế nhưng cô chính là người từ lúc trung học đã sống phải với vai trò kẻ thù chung của tất cả các nữ sinh để phấn đấu cho đến tận ngày hôm nay, cho nên đối với sự miệt thị, coi thường, ánh mắt đầy thù hận của các cô gái mà nói, cô đã quá quen thuộc với nó.

"Chị Nghê, mọi người họp lâu như vậy, sao không thấy ai đi WC?" Vấn đề này cô đã rối rắm nửa buổi rồi, rốt cuộc cũng tìm được người mà hỏi.

"Phốc —— "

Hmm? Tại sao lại có nhiều tiếng "Phốc" như vậy?

Liếc nhìn Phạm Nghê "Phốc" xong, Bạch Mão Mão giật mình xoay mặt nhìn về phía nhìn về phía cửa phòng họp, lại thấy được Hắc Thương Kình mặt không đổi đi ra, sau lưng còn có một nhóm người tinh anh đến tham gia cuộc họp ——

Vì vậy, Bạch Mão Mão trong nháy mắt liền nước mắt lưng tròng——

———————Bà Thư, cô quả nhiên là một mụ dì ghẻ———————

Vùi người trên ghế sofa trong phòng làm việc của Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão co quắp người lại, rất cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình lại.

"Cô chính là cô Bạch sao? Tôi là Tư Mạch, nghe tên đã lâu." Trợ lý tổng giám đốc số một mỉm cười đưa tay ra, thấy Bạch Mão Mão dè dặt cẩn thận đưa tay ra bắt tay với anh một cái, lại giống như một con rùa đen nho nhỏ chui đầu vào vỏ cứng. Thật đúng là, đáng yêu đến nỗi gặp cái đã thích ngay được luôn. Uhm, thì ra là khẩu vị của lão đại của bọn họ là như vậy sao?

"Cô Mão Mão đây thật đúng là một đóa hoa Giải Ngữ, thật không ngờ lại quan tâm đến vấn đề dân sinh của chúng tôi như vậy." Trợ lý tổng giám đốc số hai, Phạm Lãng, ngồi trên ghế sofa đối diện Bạch Mão Mão, trên mặt anh ta viết đầy ý cười trêu ghẹo.

"...." Cầu xin các người quên câu hỏi vừa rồi đi có được không hả? Hắc tuyến rơi đầy trán, Bạch Mão Mão len lén nhìn về phía Hắc Thương Kình, lại thấy anh đã ngồi ngay bên cạnh mình, gương mặt sâu hiểm khó dò.

"Hai người không nên làm khó Mão Mão, da mặt cô ấy rất mỏng." Trợ lý số ba, Quan Tử Hạo, đã lên tiếng, cười cười giải vây.

"Hắc đại nhân, anh có thật nhiều trợ lý nha." Nhân cơ hội nói sang chuyện khác, Bạch Mão Mão len lén nhìn thoáng qua những người còn lại chưa kịp cười nhạo mình, tầm mắt lại chuyển về trên người Hắc Thương Kình.

"Ừm, tổng cộng có mười người, bọn họ đều là cố vấn chính của anh. Tư Mạch và Phạm Lãng chủ yếu là trấn giữ trụ sở chính, Tử Hạo đi theo anh, tùy thởi thông báo các loại tin tức, Mạc Ngọ là người tổng phụ trách hạng mục mới lần này, còn sáu người khác đều phân bố đến các nơi, hoặc bàn bạc khai thác phát triển các hạng mục mới, hoặc xử lý một số công việc cấp bách, gánh vác không ít công việc cho anh."

Vẫn còn có sáu người nữa! Âm thầm sợ hãi than, Bạch Mão Mão chỉ có thể ngây ngô cười: "Ồ...vậy cuộc họp của mọi người đã xong rồi phải không?".

"Chưa xong." Mạc Ngọ vẫn không lên tiếng, đột nhiên trừng mắt nhìn về phía Bạch Mão Mão: "Nhờ phúc của cô, cuộc họp đang được nửa thì tạm dừng, sau khi ăn cơm trưa, nghỉ ngơi xong mới bắt đầu họp tiếp."

"Mạc Ngọ là một người làm việc điên cuồng, nửa đường cắt ngang công việc của cậu ta cũng gần giống như là lấy đi tính mạng của cậu ta vậy đó." Tư Mạch khẽ mỉm cười giải thích, lại nói: "Bất quá, chúng tôi đều phải cảm ơn cô, Mão Mão, nhờ phúc của cô, mọi người mới có thể thở được một cái, bằng không thực sự sẽ bị lão đại với Mạc Ngọ, hai kẻ cuồng làm việc này làm phiền cho đến chết mới thôi."

"Biết qua loa một chút là được rồi, tất cả các cậu đều đi ra ngoài hết đi." Thấy những người này lại sắp bắt đầu nói nhảm vô ích, Hắc Thương Kình mở miệng đuổi người.

"Cùng đi ăn cơm không? Lão đại." Lần đầu tiên trong đời được nhìn thấy lão đại vì một cô gái mà gián đoạn công việc, Phạm Lãng vẫn còn muốn tiếp tục ngắm nhìn chờ đợi.

"Không, kêu nhà ăn đem đồ ăn lên phòng làm việc của tôi, tôi và Mão Mão ăn ở đây." Anh không quên chính mình đã đáp ứng dạy cô khiêu vũ, xem ra cũng chỉ có buổi trưa mới có chút thời gian, buổi chiều còn phải tiếp tục họp.

Nghe vậy, Mạc Ngọ dẫn đầu rời đi, Quan Tử Hạo gật đầu một cái, cũng đi ra ngoài.

"Muốn thế giới của hai người hả, lão đại, anh như vậy khiến cho đám độc thân như chúng tôi làm sao chịu nổi chứ hả? Ước ao ghen tỵ a ——" Phạm Lãng bất mãn lẩm bẩm, lại bị Tư Mạch trực tiếp lôi ra ngoài.

Lão đại chịu gần nữ sắc là chuyện đáng vui mừng, nên người nào làm kẻ phá hoại cũng phải trực tiếp bị lôi ra ngoài ——

o(╯□╰)o

——— ————————

Sau khi đợi xung quanh trở nên thanh tịnh, Bạch Mão Mão mới dám ngẩng đầu lên, giãn cơ thể ra ngồi thoải mái.

"Hắc đại nhân, anh bận rộn thiệt." Giọng nói nhỏ nhẹ gần gũi mang theo chút giận dữ, Bạch Mão Mão nhìn Hắc Thương Kình mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, đã không còn biết rõ mình là vì bị lạnh nhạt mà tức giận, hay chính là, đau lòng cho anh nữa.

"Chờ sau khi hạng mục mới này kết thúc, sẽ rảnh rỗi một thời gian." Chỉ là, đến lúc đó, lại phải bận rộn chuyện bên kia nữa rồi. Liếc Bạch Mão Mão, Hắc Thương Kình mím môi, cũng không nói nhiều.

"Không ai yêu cầu anh phải đạt đến trình độ cao thế nào đâu, cũng không có ai đòi hỏi anh phải thành công bao nhiêu, cho nên, anh đừng tự làm khổ bản thân mình nữa." Thử đến gần bên chân anh, nhìn anh cũng không có bài xích mình, Bạch Mão Mão nghiêng người massage huyệt thái dương cho anh.

Lông mi dài hơi rung rung, ánh mắt tỉ mỉ xem xét vẻ mặt đau lòng của Bạch Mão Mão, tim Hắc Thương Kình tràn ngập những rung động xa lạ, anh nhíu mày, đột nhiên nghiêng mặt nói: "Dạy em khiêu vũ trước."

"Em không học." Mặc dù bị anh né tránh, cô hơi có chút mất mát, nhưng thoáng cái lại kiên cường.

Nghe vậy, Hắc Thương Kình không hiểu nhìn về phía Bạch Mão Mão. Cô gái này không phải là rất mong đợi có thể xuất hiện cùng anh ở chỗ đó à? Thế nào lại đổi tính?

"Hắc đại nhân bận rộn như vậy, có thời gian thì nghỉ ngơi một chút đi, em có thể khiêu vũ hay không cũng không quan trọng, có thể cùng Hắc đại nhân tham dự buổi tiệc đó, đã có thể đại biểu cho hết thảy rồi." Mặc dù đến lúc đó không thể giống như hoàng tử và công chúa cùng nhau khiêu vũ, nhưng chỉ cần Hắc Thương Kình bằng lòng chịu theo cô, kỳ thực cũng đã quá đủ rồi. Nằm mơ không thể nào quá tham lam, nếu không sẽ đem mộng đẹp đánh thức.

Như nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng Bạch Mão Mão, gương mặt lãnh tuấn của Hắc Thương Kình ám quang trầm phủ: "Ngồi cả một buổi rồi, vừa vặn phải hoạt động đi lại một chút, dạy em khiêu vũ vừa là lao động cùng vui chơi kết hợp rồi."

Nói xong, anh đứng dậy trước, sử dụng máy tính bật nhạc. Rồi Hắc Thương Kình quay lại đứng trước Bạch Mão Mão, một tay đặt sau lưng, hơi hơi khom người, đưa ra tay kia, trầm thấp nói: "Có thể mời em nhảy một điệu được không? Cô Bạch."

Cử chỉ ưu nhã tự nhiên của Hắc Thương Kình làm người nào đó say mê đến nỗi không còn hồn phách, trong mắt Bạch Mão Mão tràn ngập trái tim màu hồng từ trên ghế sofa nhảy xuống, trực tiếp ôm lấy thắt lưng gầy mảnh dẻo dai đầy sức lực của người ta: "Được được."

"Mời, từ từ, từ từ, đi nào." Cắn răng nghiến lợi trợn trừng mắt nhìn vẻ mặt say mê của Bạch Mão Mão, Hắc Thương Kình rất bất đắc dĩ.

"À, được." Ý thức được mình không hợp thời, Bạch Mão Mão lại nhảy lui ra.

Vì vậy, Hắc Thương Kình trầm mặc, cô gái này căn bản không có bất kỳ quan hệ nào với chữ “nho nhã”.

Dứt khoát xách cô lên, ôm vào trong ngực, anh nói: "Em trực tiếp học bước nhảy đi."

"...." Đối đãi với não tàn, anh cần phải thật kiên nhẫn biết không, đại nhân?

Dưới tình huống hai người đang ôm nhau ở một khoảng cách gần như vậy, lại ở dưới trạng thái đầu óc thanh tỉnh, Bạch Mão Mão khẩn trương đến mức tay chân không biết nên đặt ở đâu cho đúng.

"Chỉ cần học được điệu Waltz, em có thể đối phó được với tất cả buổi tiệc dạ hội. Ngoan, không cần khẩn trương, đem tay trái đặt lên bả vai của anh, tay phải đưa cho anh. Lệch về phía tường bắt đầu bước, chân phải lui, chân trái tiến, qua bên phải một bước, chân trái trượt chân khép lại, rất tốt, duy trì chuyển động ổn định như vậy, không nên nhảy hay lắc lư, chúng ta còn có thể tùy ý hơn một chút....."

Dưới sự chỉ bảo tỉ mỉ của Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão ở trong trạng thái chậm rãi tiến bước, lạng quạng ở trong ngực anh chậm rãi khiêu vũ....

Người con gái trong ngực không còn cứng ngắc nữa, khóe môi Hắc Thương Kình từ từ bật ra một nụ cười nhạt cơ hồ không tìm được dấu vết, nha đầu này chăm chú học cái gì, cũng không có ngốc giống như trong tưởng tượng đi.

Thì ra, gỗ mục cũng có thể trở thành một tác phẩm điêu khắc, cũng có thể là vàng ngọc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK