Trụ sở chính của tập đoàn Hắc thị đó, mặc dù cô là người bản địa thành phố Vĩ Bạc, nhưng cũng chưa bao giờ dám đến gần đâu. Trong trí nhớ của cô khi còn bé, mỗi lần ngồi trên xe buýt đi ngang qua tòa nhà cao vút lên tận mây này, quả thật tòa cao ốc cùng rất nhiều tòa nhà phía sau vô cùng thần bí mà không thể tới gần, cô chỉ có thể đứng từ xa nhìn nó, còn chưa bao giờ dám nghĩ có một ngày mình có thể tới gần nó cả. Mà ngay lúc này, cô lại không thể không vào.
Cho nên nói, tạo hóa trêu người…
Sinh lòng chùn bước, liếc nhìn chú tài xế đang chờ ở trong xe, Bạch Mão Mão kéo Hắc Thương Kình sang một bên, xoắn hai tay nói: "Em có thể không vào được không? Hắc đại nhân, dù sao thì....dù sao thì chúng ta cũng chỉ có ba năm......"
Ánh mắt lạnh lùng quét qua Bạch Mão Mão đang lo lắng bất an, Hắc Thương Kình khẽ cau mày: "Thân là vợ chưa cưới, sau này sẽ trở thành một trong những người phụ nữ của nhà họ Hắc, cũng không đi đến công ty nhà chồng xem một chút, không khỏi xem như người ngoài rồi, Mão Mão, em phải đi xem xét một vòng."
"Nhưng mà, chúng ta rõ ràng còn chưa có đính hôn, em cũng không tính là vợ chưa cưới của anh mà."
"Nhưng ở trong mắt toàn bộ người nhà họ Hắc, chúng ta đã là một đôi vợ chồng chưa cưới, ý nghĩa thực sự quan trọng hơn hình thức, điểm này em cũng không hiểu sao? Trước kia sở dĩ không chính thức lo liệu nghi lễ đính hôn, là do anh ngăn cản mà thôi, nếu em không có kiên trì ba năm sau kết hôn, hiện tại chúng ta đã đính hôn rồi."
"Nếu đính hôn hay không đính hôn cũng có ý nghĩa thực sự rồi, vậy anh vì cái gì lại còn phải đi ngăn cản nghi thức đính hôn?"
"Bởi vì kiên nhẫn của người nhà họ Hắc có hạn, nếu chúng ta thực sự đính hôn, không quá ba tháng, bọn họ khẳng định sẽ ép chúng ta kết hôn."
Nhìn Hắc Thương Kình cười lạnh lùng, Bạch Mão Mão trầm mặc. Được rồi, cô làm sao lại có thể quên mất được cơ chứ, người nhà Hắc gia đều thuộc loại người như thế nào, cái này đã từng khiến cho cô vô cùng ưu sầu.
"Thật sự phải tới đó sao?".
Đối với sự do dự của Bạch Mão Mão, Hắc Thương Kình trực tiếp không nhìn, xốc người cô lên, mấy bước ném vào trong xe: "Lái xe đi, chú Lý."
Dán người trên cửa sổ xe, cô nhìn mình càng ngày càng xa Đại học La Gia, cũng giống như đang càng ngày càng xa cuộc sống của cô vậy, đã từ từ đi ra khỏi sân trường, bắt đầu vây quanh Hắc Thương Kình cùng người nhà họ Hắc, Bạch Mão Mão bi thương sâu thẳm, không nhịn được phủ lên một bộ mặt trâu non, hu hu, cô mới có mười tám tuổi thôi mà, mới vừa vặn trưởng thành, mới lên năm hai đại học thôi mà.... ...
Như nghĩ tới điều gì, Bạch Mão Mão đột nhiên xoay người lại, nhìn về phía Hắc Thương Kình đang ngồi một bên xử lý công việc trong máy tính: "Hắc đại nhân, tối thứ bảy này, khoa văn học chúng tôi có tổ chức một buổi dạ vũ, phải dẫn theo bạn trai, anh có thể tới đó không?".
Nghe vậy, trên trán Hắc Thương Kình rơi xuống một vạch hắc tuyến, anh ngẩng đầu lên, lạnh lùng liếc nhìn Bạch Mão Mão” "Em học được khiêu vũ rồi à?"
"...." Lặng lẽ xoay đầu qua, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, Bạch Mão Mão phát ưu tang.
Không biết khiêu vũ thì không thể cua được trai đẹp à? Không biết khiêu vũ thì cô không thể làm dáng dắt trai đẹp đi khoe, đi yểu điệu sao? Hu hu, cái này là kỳ thị trần trụi ——
Nhìn Bạch Mão Mão đang rụt vai lại nhìn ra ngoài cửa xe, Hắc Thương Kình rất không vừa lòng nhìn khí áp quanh cô đang bị ép xuống. Khẽ ho khan, anh nói: "Một tuần này em đều phải theo anh đi làm, lúc anh bận thì em ngồi một bên mà xem tiểu thuyết trên điện thoại, cố gắng không được quấy rầy tôi. Lúc thảnh thơi thì anh dạy em khiêu vũ."
Bất thình lình quay người lại, Bạch Mão Mão trơ mắt nhìn về phía khuôn mặt Hắc Thương Kình vẫn tuấn tú lạnh lùng như cũ, nhìn trên gương mặt tuấn tú của anh thấy được một sự thỏa hiệp không được tự nhiên, dường như, còn mơ hồ hiện lên một tầng ửng đỏ, Bạch Mão Mão bị chấn động đến mức thần trí lạc mất, mạnh mẽ ôm lấy thắt lưng của Hắc Thương Kình, cô mạnh mẽ ở trong ngực người ta cọ tới cọ lui: "Uhm uhm, Hắc đại nhân, anh là một người vô cùng vô cùng vô cùng tốt! Nếu như học được khiêu vũ, anh có phải có thể cùng em đi tham dự dạ vũ hay không?"
"Tối thứ bảy, đúng lúc rảnh rỗi." Cúi đầu nhìn cô gái nhỏ dính vào trong ngực, Hắc Thương Kình che khóe môi, gương mặt tuấn tú không được tự nhiên mà nghiêng qua một bên. Cô gái này rốt cuộc là muốn như thế nào đây? Có biết là ở trong ngực đàn ông mà cọ tới cọ lui là nguy hiểm lắm không hả? Ngốc nghếch.
"Hắc đại nhân, be be be...." Ngoài việc kêu lên tiếng dê, Bạch Mão Mão đã không còn biết nên làm thế nào để giãi bày được kích động của mình. Cũng không thể học sói tru, ngộ nhỡ dọa Hắc đại nhân sợ chạy thì lợi bất cập hại thân mà thôi.
Bạn Bạch à, cô ấy, là người chứ không phải là động vật, không nên cuối cùng run rẩy tìm kiếm mình rốt cuộc là loại động vật nào chứ....
——— ————Con dê con lai thỏ trắng———— ———
Được Hắc Thương Kình đồng ý đi cùng đến buổi dạ vũ nên rõ ràng khuyến khích thêm tính kiêu ngạo của Bạch Mão Mão lên rất nhiều, mà nói đến cùng việc đi đến trụ sở chính tập đoàn Hắc thị, cô dường như cũng không còn quá lo lắng như trước nữa, quả nhiên có động lực cùng không có hoàn toàn bất đồng
Đứng trước tòa nhà chính của trụ sở chính tấp đoàn Hắc thị, Bạch Mão Mão khoác lấy cánh tay của Hắc Thương Kình, thở ra một hơi thật sâu. Cô tự nói với mình, rất nhiều lão đại của Hắc gia cô cũng đã từng đối mặt qua, bây giờ chẳng qua chỉ là đi đối mặt với cấp dưới của bạn trai mình mà thôi, khẩn trương cái gì? Có cái gì mà sợ chứ?
Cô là cô chủ của nhà họ Hắc, là một nửa kia của người cầm lái Hắc gia ——
Thế nhưng mà, tại sao mà những danh xưng kia không có sự trung thành đối với cô nhỉ? Dưới đáy lòng tuôn rơi nước mắt, dùng phòng tuyến dưới đáy lòng mạnh mẽ chống đỡ, rồi khi nhìn Quan Tử Hạo nở nụ cười chờ sẵn ở trong đại sảnh, cô mới thoáng chút buông lỏng ra. Thật may là, thật may là lúc đầu không ỷ vào nhà họ Hắc.
"Hoan nghênh em, Mão Mão." Đưa tay ra, bắt tay Bạch Mão Mão, Quan Tử Hạo cười đến dịu dàng.
"Cảm ơn Quan học trưởng." Ngây ngô cười, Bạch Mão Mão lùi về trong cánh tay của Hắc Thương Kình, mặc dù xung quanh cũng không có quá nhiều nhân lực tinh anh đến vây xem, nhưng cô lại cảm nhận được những cái liếc mắt rõ rệt của bọn họ, vì vậy, cô lúng túng rụt đầu vào trong ngực Hắc Thương Kình.
"Đi thôi, đến phòng làm việc của tôi, trưa hôm nay có hai cuộc họp sắp diễn ra." Hướng về phía Quan Tử Hạo gật đầu ra hiệu, Hắc Thương Kình mang theo Bạch Mão Mão, vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc trực tiếp lên tầng 27.
Cao ốc trụ sở chính của tập đoàn Hắc thị có độ cao 456m, tổng cộng có 88 tầng, toàn bộ các tầng lầu đều là khu vực làm việc của tổng bộ, cũng không cho các công ty khác thuê văn phòng ở đây. Vì vậy, ngoại trừ tầng 27 là tầng dành riêng cho Hắc Thương Kình làm việc, những tầng khác nhân viên đều rất đông đúc, Bạch Mão Mão sao lại có thể thấy qua?
Hắc Thương Kình mang theo Bạch Mão Mão đến, vốn chỉ là muốn để cho cấp dưới của mình biết đến sự tồn tại của cô, nhưng cũng không muốn cho bọn họ vây xem, cho nên chỉ để lộ mặt người nọ một chút rồi anh liền mang người đi lên tầng 27.
"Tổng giám đốc, chào buổi sáng." Cửa thang máy vừa mở ra, Bạch Mão Mão liền bị người đẹp canh giữ ở cửa thang máy chờ chào hỏi làm kinh sợ một chút.
Sợ hãi rụt rè theo sát phía sau Hắc Thương Kình đi ra khỏi thang máy, Bạch Mão Mão nhìn người đẹp tinh tế mặc đồ chức nghiệp kia, tiếp tục cười ngây ngô với người ta.
"Đi làm việc của cô đi." Ánh mắt lạnh lùng kia ngay cả người đẹp cũng không thèm liếc lấy một cái, Hắc Thương Kình nắm lấy tay Bạch Mão Mão, thẳng hướng đi về phía phòng làm việc của mình.
Ánh mắt yêu mị hồ nghi rơi đến trên tay Hắc Thương Kình đang nắm chặt tay Bạch Mão Mão kia, người đẹp nọ nhịn không được mở miệng hỏi: "Tổng giám đốc, cô đây là…?"
"Vợ chưa cưới của tôi." Cước bộ hơi ngừng, Hắc Thương Kình không quay đầu lại, thanh âm lại càng lạnh lùng hơn nữa: "Phạm Nghê, đi làm những gì cô nên làm, tôi không nhớ là mình đã cho cô đặc quyền tùy tiện đến tầng 27 đâu."
Dường như cảm giác được điều gì đó, cả người Bạch Mão Mão bị Hắc Thương Kình kéo đi, lại theo bản năng quay đầu lại, cô hình như từ trong ánh mắt mỹ nữ buông xuống, nhìn thấy được một ánh mắt không có chút thiện ý. Đúng là, sức quyến rũ của Hắc đại nhân không chỉ gây tai họa cho toàn bộ nữ sinh đại học, ngay cả phái nữ trong công ty cũng không may mắn tránh thoát.
Bạch Mão Mão vô cùng ưu thương mà nghĩ, cô thực sự là nên làm tấm bia đỡ đạn cho Hắc Thương Kình sao? Nếu như không có Hắc Thương Kình an bài những người vệ sĩ kia tới bảo vệ cho cô, tương lai sau này của cô nhất định là chịu nhiều ưu thương tương tự ngày trước mất rồi.
——— ————Dê con mần sói xám——————
Trong lúc Hắc Thương Kình bận rộn làm việc, Bạch Mão Mão tự mình đi tham quan tầng 27 do một mình anh chiếm cứ. Trong không gian lớn như vậy, ngoại trừ phòng làm việc của Hắc Thương Kình ra thì còn có phòng cho anh tiếp khách, phòng nghỉ ngơi, phòng sách, phòng tập thể thao, thậm chí còn có cả một hồ bơi nhỏ. Thiết bị lắp đặt toàn thể tầng 27 theo phong cách lấy ba màu đen trắng xám làm chủ, cũng không xa hoa, lại mang một hơi thở trầm ổn, rất phù hợp với phong cách riêng của Hắc Thương Kình.
Sau khi đi vòng vo một vòng, Bạch Mão Mão trở lại trong phòng làm việc của Hắc Thương Kình, nhìn anh đang bề bộn công việc, thình thoảng còn có thư ký đưa tới tài liệu, hoặc những người phụ trách các phòng ban khác đến báo cáo hoặc xin chỉ thị làm việc, Bạch Mão Mão trầm mặc rúc vào một bên trong ghế sofa dài, lấy điện thoại ra xem tiểu thuyết.
Ánh mắt Hắc Thương Kình quét qua Bạch Mão Mão đang an tĩnh bên cạnh, nhưng chỉ là khóe môi hơi hơi ôn như mà thôi, cũng không vì cô mà tạm ngưng công việc.
Một lúc sau, biết được Hắc Thương Kình phải đi đến tầng 32 họp, Bạch Mão Mão xem tiểu thuyết, cũng không khăng khăng đi theo: "Em ở đây chờ anh quay lại."
"Chuyện cơ mật trong phòng tổng giám đốc rất nhiều, một nhân viên học nghề như cô ——" Một thư ký đến thông báo cho Hắc Thương Kình nhịn không được nói chen vào, bình thường cũng thường xuyên có những cô gái như vậy dựa vào đủ các loại quan hệ đến dây dưa với tổng giám đốc của bọn họ, nói là làm việc gì đó, thực ra thì toàn là lòng lang dạ sói.
"Tiểu Trương, Bạch tiểu thư đây là vợ chưa cưới của tổng giám đốc." Quan Tử Hạo nhanh chóng cắt ngang tiểu thư ký không biết thức thời.
"Làm sao có thể? Chỉ dựa vào loại sắc đẹp như cô ta sao?" Nữ thư ký tên Tiểu Trương kinh sợ thét chói lên.
Người phụ nữ ngu ngốc này, không thấy được Hắc Thương Kình bởi vì một câu của cô mà cả khuôn mặt âm trầm rồi sao? Lại còn dám tiếp tục phát biểu ý kiến. Mấp máy môi, người tính tình tốt như Quan Tử Hạo cũng lười giúp cô ta hòa giải.
"Sa thải." Đến nhìn cũng lười nhìn cô gái kia một cái, Hắc Thương Kình lạnh lùng bỏ lại một câu, liền rời đi.
Quan Tử Hạo thấy vậy, vội vàng bố trí người đến xử lý chuyện sau đó. Sau khi xử lý xong, thấy Bạch Mão Mão vẫn còn ngây ngốc đứng ở một bên, anh khẽ mỉm cười: "Mão Mão, thật không đơn giản nha, em vừa tới đã có người bị sa thải, thật đúng là hồng nhan họa thủy mà."
"Học trưởng, chẳng lẽ em là một cô gái có dáng người với khuôn mặt rất xấu sao?" Cúi đầu nhìn chính mình mì sợi canh suông, lôi thôi lếch thếch, lại nhìn một chút những nữ nhân viên thân hình xinh đẹp, tinh trang diễm mạt kia, Bạch Mão Mão bị đả kích nên không nghe được lời chế nhạo Quan Tử Hạo.
Ánh mắt hơi lạnh nhạt lướt qua dáng người đẫy đà trong bộ quần áo của Bạch Mão Mão, Quan Tử Hạo quay mặt: "Tin tưởng anh, em tuyệt đối có."
Có đôi khi đàn ông so với phụ nữ lại càng có khả năng nhìn ra được sức quyến rũ của mình hơn, Bạch Mão Mão hiển nhiên còn là một khối ngọc thô chưa được khai phá, mài dũa, chẳng qua là không biết lão đại của bọn họ rốt cuộc muốn khai phá viên ngọc thô này như thế nào mà thôi.
"Em tuyệt đối tin tưởng ánh mắt học trưởng Quan." Vô luận có phải thật hay không, Bạch Mão Mão hiếm khi được khích lệ cười đến vô cùng rực rỡ.
"Khụ khụ!" Suýt nữa bị lời nói của Bạch Mão Mão làm cho sặc, Quan Tử Hạo hiếm khi lúng túng như thế này, được người ta tín nhiệm có vẻ như cũng không phải là một loại chuyện vinh quang gì. Lẽ ra, loại chuyện “hỏa nhãn kim tinh” nhìn thấu được chuyện xấu của vóc dáng nữ sinh chắc chắn phải là do Mộ Hàn kia làm, quả thật không phải chuyện mà một người nhã nhặn, lịch sự như anh làm đâu.
Còn muốn nói thêm một chút, điện thoại di động lại vang lên, cúi đầu nhìn tên hiển thị trên điện thoại, anh không khỏi cười.
"Bắt đầu họp rồi, còn ở trong phòng làm việc của tôi lề mề cái gì nữa hả?"
Thanh âm của Hắc Thương Kình ở đầu kia vang lên, Quan Tử Hạo cười cười trả lời: "Tuân lệnh, lão đại."
Thấy Bạch Mão Mão ra hiệu bảo mình "Đi đi", Quan Tử Hạo cười cười, vừa ra đến trước cửa, lại quay lại: "Bạch tiểu thư."
"A dạ?" Bị Quan Tử Hạo bất thình lình xưng hô một cách trịnh trọng làm cho kinh sợ ngẩn ra, Bạch Mão Mão nhìn về phía anh.
"Tổng giám đốc của chúng tôi, thích cô."
Nói xong, liền nhẹ nhàng rời đi, không mang đi một áng mây mờ ảo nào đó.
Mà Bạch Mão Mão nào kia đó, lại giống như bị ngũ lôi phanh thây vậy, ngây ngốc ngồi trên ghế sofa, gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng bị đóng lại, thật lâu, thật lâu cũng không có phản ứng tiếp theo.
Điều này, điều này làm sao có thể? A a a......
——————vua tuyến tuyến bò qua bị ngũ lôi phanh thay———————
Trên đường trở về trường học, Bạch Mão Mão nhịn không được nhiều lần lặp đi lặp lại hành động nhìn về phía Hắc Thương Kình, mãi đến khi trong lòng anh nổi lên nghi ngờ.
"Làm gì vậy?" Đóng máy tính lại, Hắc Thương Kình ngồi dựa vào trên ghế.
Do dự trong phút chốc, Bạch Mão Mão lấy hết ra dũng khí hỏi: "Hắc đại nhân thích nữ sinh như thế nào?".
Ánh mắt âm trầm khẽ run, cúi đầu quét mắt qua một cô gái đang cúi đầu không dám nhìn mình, Hắc Thương Kình mím môi: "Anh chưa từng nghĩ tới những vấn đề này."
"Vậy cũng phải có mấy yêu cầu cơ bản chứ? Đại nhân anh bây giờ thử nghĩ một chút đi."
"Yên tĩnh, hiểu chuyện, không gây thêm phiền phức cho anh....." Nói đơn giản mấy từ, Hắc Thương Kình không giải thích được vẻ mặt lén lén lút lút của cô: "Em hỏi mấy cái này làm cái gì?".
"Không có.... không có gì." Chột dạ lau mồ hôi lạnh, Bạch Mão Mão có cảm giác hơi mất mát. Cô đã nói mà, Quan Tử Hạo nhất định là hiểu lầm gì đó, Hắc Thương Kình dẫn cô đến công ty chẳng qua là để cho người nhà Hắc gia nhìn, anh làm sao có thể thích cô được cơ chứ? Cô mặc dù không tính là vô cùng huyên náo, nhưng cũng không thể coi là yên tĩnh, hiểu chuyện thì cũng coi như có hiểu chuyện đi, nhưng bởi vì rất ngốc, nên lúc nào cũng sẽ gây thêm phiền phức cho người ta mà thôi.
Con ngươi tối đen quét lại qua Bạch Mão Mão đangkhó che được mất mát, mi tâm Hắc Thương Kình nhẹ chau lại: "Chú Lý, dừng lại ở ven đường đi, chú gọi xe trở về Hắc trạch đi, cháu tự mình lái xe đưa Mão Mão về."
"Dạ, cậu chủ." Đây là ngại ông làm kỳ đà cản mũi sao? Hai vợ chồng son này chẳng lẽ lại muốn trình diễn những cảnh có giới hạn? Đôi mắt chú Lý cười gần như làm thành một đường cong đẹp đẽ, ông nhanh chóng tìm được chỗ có thể dừng xe, sau đó liền vội vàng xuống xe.
Không nhìn đến vẻ mặt khả nghi của chú Lý, sắc mặt Hắc Thương Kình trầm lãnh xuống xe, thuận tiện đem Bạch Mão Mão lên ngồi chỗ ngồi cạnh tài xế, mình thì tiếp tục lái xe đi về phía trước. Ngơ ngác nhìn Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão còn có chút không phản ứng kịp, ơ, tại sao lại muốn xua đuổi chú Lý đi?
"Bạch Mão Mão." Làm như trầm ngâm, lại tựa như do dự, Hắc Thương Kình cuối cùng cũng mở miệng: "Anh hi vọng em có thể nhớ kỹ, chúng ta chỉ có thời hạn ba năm, hãy làm một cô gái thông minh, không nên động đến những thứ kia, nếu không sẽ làm tổn thương tình cảm của chính mình."
Trong nháy mắt sửng sốt, con ngươi Bạch Mão Mão cơ hồ khó mà ức chế được nước mắt đang cuồn cuộn dâng lên, cô nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, mạnh mẽ đè xuống sương mù khiến người ta căm ghét kia. Đáng ghét! Cô có điên mới đi rung động với anh!
Cô bị cuốn hút tha thiết bởi trai đẹp hạng cực phẩm cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, mặc dù bây giờ đối tượng cô bị cuốn hút là anh, nhưng vậy thì thế nào, sau này gặp được cực phẩm trai đẹp khác, cô bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi! Không có gì là đáng ngại cả!
Nhưng mà, vì sao nghĩ như vậy rồi mà vẫn khóc?
Trước đây, lúc bị Ân Mặc cô phụ một tấm chân tình, cô cũng khóc, nhưng đấy chẳng qua chỉ là một loại ủy khuất cùng phẫn nộ, nhưng hiện tại, lại là tim đau…
Thấy Bạch Mão Mão trầm mặc không nói, Hắc Thương Kình mím môi, cũng không muốn ép cô quá chặt.
"Ai nha, Hắc đại nhân, anh biết lái xe hả?" Không muốn, cũng không biết nên làm thế nào đáp trả lại anh, sau khi Bạch Mão Mão nỗ lực đè xuống toàn bộ tâm tình của mình, lại vụng về tìm một phương thức ngốc nghếch nói sang chuyện khác.
Liếc mắt xem thường Bạch Mão Mão một cái, Hắc Thương Kình lười trả lời. Nếu cô đã không muốn trả lời, thì cũng thôi đi, lời của anh cô cũng đã nghe vào trong lòng rồi.
Bạch Mão Mão cũng rất kiên nhẫn: "Anh biết lái xe như vậy, vậy tại sao lúc nào cũng phải cần đến tài xế?".
"Có thể làm việc." Lời ít ý nhiều, anh trước giờ đều không phải là người đàn ông sẽ lãng phí thời gian.
Hơi tắc nghẽn, đối với bạn trẻ Bạch Mão Mão tốn rất nhiều thời gian trong ký túc xá ăn vặt, xem tiểu thuyết mà nói, thời gian của Hắc Thương Kình thật khiến cô theo không kịp. Cho nên nói, thành công từ trước đến nay cũng không phải là không có nguyên nhân, mà cái giá bỏ ra cùng với cái thu hoạch được, cũng thường thường có tỉ lệ thuận với nhau.
Thật là không biết nên làm thế nào để khen tặng Hắc Thương Kình, Bạch Mão Mão không thể làm gì khác hơn là lại lần nữa trầm mặc.
Một đường không nói gì, mãi cho đến khi được Hắc Thương Kình đưa tới lầu dưới ký túc xá, Bạch Mão Mão cũng chỉ cúi đầu nói một câu: "Cảm ơn anh đã đưa em về, tạm biệt."
Nói xong, lại gần như hốt hoảng trốn.
Mà Hắc Thương Kình, hí mắt nhìn bóng lưng lảo đảo biến mất trong hành lang, thật lâu, thật lâu cũng quên lái xe đi.
Cô vẫn chỉ là một cô bé chưa biết đến việc đời, yêu cầu của anh đối với cô, có phải quá mức nghiêm khắc rồi hay không?