• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cục trưởng Lỗ cực kì an tĩnh ngồi trong căn phòng màu đen, tâm tình so với lúc ban đầu kinh giận đan xen, lúc này lại hết sức bình tĩnh. Ông biết bản thân bị người ta tính kế, hơn nữa người hãm hại ông còn là cấp dưới mà ông tin tưởng nhất.


Ngoại trừ bí thư Tôn ông không nghĩ ra được còn ai khác có thể giả tạo chứng cứ ông lộ đề, mà có thể đưa ra cái giá lớn tới nỗi làm bí thư Tôn phản bội ông, vậy chỉ có phó cục trưởng Tống Thành Chân mà thôi.


Lỗ Húc cúi đầu lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, này thật đúng là quanh năm đánh nhạn ngược lại bị nhạn mổ mù mắt. Rốt cuộc ông vẫn quá xem nhẹ lòng tham của con người. Mà Tống Thành Chân nếu dám làm như vậy, tất nhiên là có mười phần nắm chắc làm cho ông không cách nào trở ra được, nghĩ lại mấy năm nay mình nhiều ít cũng thu mấy món quà tặng và thẻ mua sắm, Lỗ Húc biết lần này trừ phi có kỳ tích xuất hiện, bằng không ít nhất ông cũng phải bóc lịch mười năm.


"...... Còn may là Ban Ban đã chăm học." Cục trưởng Lỗ lẩm bẩm hai câu, sau đó lại nhịn không được lo lắng: "Hy vọng ba mẹ không có việc gì."


Lúc này ông còn chưa biết thế giới ngoài kia đã trở nên long trời lở đất, càng không biết bởi vì biến hóa như vậy, người nhà của ông đã trải qua đau khổ thấu tận tim gan đến nhường nào.


Vào ban đêm liền có người tới nói cho cục trưởng Lỗ, chỉ cần ông ta có thể thẳng thắn thừa nhận sai lầm của mình thì sẽ được suy xét giảm nhẹ hình phạt, cũng nói cho ông hấp hối giãy giụa là vô ích, bọn họ có chứng cứ xác thực. Lỗ Húc rất muốn nói mớ chứng cớ kia là do bí thư của ông làm giả, nhưng hiện tại ông thế đơn lực bạc, thậm chí ngay cả tư cách gặp những người khác một lần cũng không có, càng đừng nói lật bàn. Nhưng mặc dù như vậy, trong lòng Lỗ Húc vẫn có chút bất an. Ông theo bản năng bảo mình không thể thừa nhận, ít nhất không thể nhận tội nhanh như thế, nếu không kết quả của ông sẽ cực kì không xong.


Cho nên những ngày điều tra kế tiếp, Lỗ Húc đều dùng một loại thái độ xem như ôn hòa lại kiên định tỏ vẻ, chuyện tiết lộ đề thi lần này của cả thành phố không phải ông làm. Rất có khả năng là bí thư của ông làm, cục trưởng Lỗ cũng không nói ra tên của Tống Thành Chân, bởi vì ông không xác định bên phía cảnh sát có người của Tống Thành Chân hay không. Nhưng mặc dù ông nói như vậy, đối với kết quả gần như đã nhận định kia, là hoàn toàn vô dụng.


Mà trong nửa tháng này, Lỗ Ban Ban chưa bao giờ khắc sâu cảm nhận được hiện thực tàn khốc "Rời khỏi ba, nó chả là gì cả", bởi vì tiền trong nhà đều đã bị ngân hàng đóng băng, tiền viện phí và tiền giải phẫu từ lúc nằm viện của ông nội Lỗ bắt đầu không đủ, trừ đó ra còn có lễ tang của bà nội cũng cần xài tiền, nếu không phải có Nhậm Trúc cùng Ninh Huân ở đây, một thằng nhóc choai choai như Lỗ Ban Ban có lẽ sẽ cùng đường cũng không biết chừng.


Cho dù Nhậm Trúc đang cố gắng trợ giúp Lỗ Ban Ban, nửa tháng qua đi, cậu nhóc cũng thay đổi kinh người.


Trước kia Lỗ Ban Ban là một đứa trẻ trâu tự tin thậm chí là mang theo cuồng vọng, cảm thấy trời lão đại đất lão nhị nó chính là lão tam, ai cũng không bằng, ai cũng phải nghe nó. Chỉ là ở bệnh viện nửa tháng, nó lại phát hiện không ai sẽ nghe lời mình, nhóc có thể mệnh lệnh cũng chỉ có chính nhóc. Mà thời điểm không đủ tiền, Lỗ Ban Ban cũng từng nghĩ tới vay tiền, trong nhà mấy thằng đàn em của nó rất có tiền, bình thường nhóc muốn mua cái gì, đám đàn em kia vẫn luôn tranh cướp giành trả tiền, nhưng mới nãy lúc nhóc gọi điện thoại nói mình muốn vay tiền, lại không có một đứa nào nguyện ý cho mượn, dù là một trăm đồng tiền đi chăng nữa, thậm chí còn có một bạn học luôn ở trước mặt nhóc lấy lòng còn dùng giọng điệu tràn ngập vui sướng khi người gặp họa châm biếm nói với nhóc:


"Ba mày vào tù rồi, mày còn muốn tìm tao vay tiền?! Lúc trước mày bắt nạt tao còn chưa đủ à?! Tao bị ngu mới cho mày mượn tiền! Mày với ba mày đều là đáng đời!"


Lỗ Ban Ban tức điên lên đập điện thoại của mình, hồi lâu sau, nhóc lại gian nan ngồi xổm xuống, lại lần nữa nhặt cái di động đã rách nát kia lên, sợ nó bị bản thân quăng hỏng mất. Rốt cuộc, nó đã không còn dư tiền để có thể mua điện thoại.


Lỗ Ban Ban đến tận đây trở nên trầm mặc, nhóc bắt đầu đem từng món từng món đồ thủ công quý giá và đồ chơi lên mạng bán. Mấy ngày đầu Nhậm Trúc sẽ gọi cơm hộp cho Lỗ Ban Ban và ông Lỗ, nhưng bắt đầu từ ngày thứ mười, Lỗ Ban Ban đã nói với anh rằng:


"Thầy ơi, gọi cơm hộp quá phí tiền, em tự làm ở nhà được."


Nhậm Trúc lẳng lặng nhìn thiếu niên chỉ trong vòng mười ngày đã sụt tới mười mấy cân, qua thật lâu mới gật đầu: "Ừ, vậy em làm luôn phần cho thầy nữa. Thầy lưu lại trông chừng ông nội em."


Lỗ Ban Ban dùng sức gật đầu, sau đó, trưa hôm ấy, Nhậm Trúc cùng ông nội Lỗ liền nhận được một phần mì sợi có hơi khét còn cực kì mặn. Nhậm Trúc mặt không đổi sắc thêm chút nước ấm vào tự mình ăn, cũng đút cho ông Lỗ ăn: "Lần sau nhớ bỏ ít muối lại, bỏ nhiều nước vào."


Thẳng đến lúc này vẻ mặt nặng nề khẩn trương của Lỗ Ban Ban mới hòa hoãn không ít. Nó khẽ siết nắm tay phải của mình, ừm một tiếng.


Kế đó, Lỗ Ban Ban liền trầm mặc mà ngồi ở bên người ông Lỗ, một câu cũng không nói.


Nhậm Trúc nhìn cái dáng này của nhóc, biết rằng như vậy không được. Nếu cứ để nó tiếp tục như thế, cả đời này của thằng nhóc sẽ bị hủy mất.


Vì thế Nhậm Trúc đứng dậy rời đi, trực tiếp đến nhà Chu Lai.


"Thầy Nhậm, thầy bảo em đi an ủi Lỗ Ban Ban sao?" Biểu tình trên mặt Chu Lai rất là kỳ quái, tựa hồ có chút phẫn nộ lại có chút hả hê, còn thoáng có chút bực bội: "Ba nó phạm tội bị bắt lại, đây chính là do ba nó sai, có cái gì mà an ủi?! Nó rất đáng thương sao? Nếu nó đáng thương, như vậy khi em học lớp ba, thời điểm ba em bị bắt giữ, em còn nhỏ hơn nó, em không đáng thương ư?! Lúc ấy em nhỏ hơn nó 3 tuổi, thầy biết lúc ấy nó nói như thế nào không?"


Nhậm Trúc nhìn thiếu niên vừa phẫn nộ vừa nở nụ cười lạnh trước mặt, nghe cậu dùng giọng lạnh lẽo nói: "Nó nói, 'Ba mày chính là người xấu nên vào tù. Ba không phải người tốt, con trai cũng không phải người tốt'."


Nhậm Trúc rũ mắt, anh cảm thấy bản thân tựa hồ vô pháp vì Lỗ Ban Ban biện giải cái gì. Mà dường như cảm thấy như vậy còn chưa đủ, Chu Lai lại cười lạnh một tiếng: "Sau đó, nó liền mang theo đám đàn em mà nó gọi là anh em tốt kia, bắt nạt em ba năm."


"Em lúc ấy ngay cả ý nghĩ muốn cầm dao đâm chết nó cũng có! Còn không phải là nó có một ông ba cục trưởng sao? Ba em trước kia cũng là cục trưởng, còn lợi hại hơn cả ba nó kìa! Nó dựa vào cái gì mà bắt nạt em? Nó cho rằng sau này xin lỗi em thì em sẽ tha thứ nó? Dựa vào cái gì?! Em bị bắt nạt ba năm là một câu xin lỗi của nó có thể bù đắp được sao!? Giờ thì tốt rồi, ba nó cũng bị bắt, hiện tại nó cũng giống như em. Vậy không phải rất tốt sao?"


Trong giọng nói lạnh nhạt của Chu Lai mang theo một phần run rẩy, nếu không cẩn thận nghe có lẽ chẳng thể nào phát hiện.


Nhậm Trúc cẩn thận nghe hết, cho nên anh phát hiện ra.


"Đúng vậy, em ấy giống với em, nhưng mà bà nội của em ấy bởi vì cú sốc mà qua đời, đám đàn em trước kia của em ấy đều bắt đầu trào phúng em ấy, ông nội em ấy đang nằm viện, nhà em ấy lại không có tiền xem bệnh. Còn nữa, em ấy bắt đầu học nấu cơm, chỉ có điều hình như bị phỏng tay. Quả thật rất thảm, có lẽ lúc này em ấy cũng có ý muốn đâm chết người đấy." Nhậm Trúc lẳng lặng nói: "Cho nên, em nhanh chân đến xem em ấy đi. Xem cái vẻ chật vật đáng thương bây giờ của em ấy."


Chu Lai đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén kia của cậu tựa hồ muốn nhìn ra chút gì đó từ chủ nhiệm lớp nhà mình, chỉ là cậu chẳng nhìn thấy gì cả, trải qua một đoạn thời gian dài im lặng đến mức đáng sợ, Chu Lai mới nghẹn giọng nói: "Đi. Em muốn cười nhạo nó, sau đó nói cho nó trước kia nó khiến người ta ghét cỡ nào!"


Vì thế, Nhậm Trúc liền mỉm cười lắc đầu. Sau khi đã trải qua nhiều đau khổ và bắt nạt như vậy mà còn có thể thiện lương đến thế, một đứa trẻ tốt nhường này sao có thể sẽ là một tên cuồng giết người được, cho dù ánh mắt nó âm trầm, thái độ lại ác liệt, nhưng đứa nhỏ này, xác xác thật thật là một thiên sứ nhỏ.


Do đó, sau khi trải qua nửa tháng nặng nề, vào buổi trưa ngày thứ 16, Lỗ Ban Ban nghênh đón bạn học thứ nhất đến thăm mình. Khi Lỗ Ban Ban ngẩng đầu nhìn Chu Lai mặt vô cảm, tay còn mang theo một hộp cơm giữ ấm to đùng ấy, trên mặt thằng nhóc lần đầu tiên lộ ra biểu tình có thể coi như là vui sướng. Nhưng rất nhanh, nụ cười đó liền cứng lại.


"Chúc mừng mày, giờ mày giống tao rồi."


Chu Lai nói ra một câu không thể trắng ra và đả thương người hơn được nữa.


Lỗ Ban Ban muốn nổi giận, nhưng rất nhanh nó đã nhớ tới cái gì đó, nháy mắt ảo não cùng hối hận tràn ngập vẻ mặt của nhóc. Nhưng cậu nhóc vẫn rất khổ sở.


"Mày làm cái bản mặt người chết đó cho ai xem? Nghe nói mày nấu cơm cực kì khó ăn, tao làm sớm hơn mày 3 năm, tay nghề tốt hơn mày không biết bao nhiêu. Ông nội với thầy đã đủ vất vả rồi, không cần mày hành hạ dạ dày của họ đâu."


Chu Lai không thèm nhìn Lỗ Ban Ban, lại duỗi tay mở ra hộp cơm, bên trong là một phần rau xào thanh đạm, một phần gà hầm nấm hương, một phần cơm lớn, còn có một chén cháo gạo kê để riêng, vừa thấy là biết dành cho ông Lỗ.


Lỗ Ban Ban nhìn đồ ăn đang bốc hơi nóng trên bàn phòng bệnh, thằng nhóc từng thề ở trong lòng rằng sẽ không bao giờ khóc nữa, ấy thế mà giờ lại vừa khổ sở vừa có chút vui vẻ mà rơi lệ đầy mặt, sau đó nói ra lời nói nó vẫn luôn muốn nói nhưng lại chẳng có dũng khí để thốt nên lời:


"Xin lỗi, Chu Lai, lúc trước tao ngang ngược bắt nạt mày như vậy, đẩy hết chuyện xấu mình làm lên người mày, còn quăng sách bài tập của mày. Thật sự thật sự rất xin lỗi! Tao sai rồi, tao không nên làm thế với mày! Mày đã rất khổ sở, tao còn quá đáng như thế, tao sai rồi! Mày đánh tao đi! Tao sẽ đứng im cho mày đánh tới khi hả giận thì thôi! Oa hức hức giờ nghĩ lại tao cũng cảm thấy mình rất đáng chết hức hức hức..."


Lỗ Ban Ban vừa xin lỗi vừa khóc không thành tiếng, cho đến lúc này nó mới khắc sâu nhận ra được, những chuyện mà nó đã làm đối với Chu Lai khi ấy là ác độc và đáng giận như thế nào. Sau đó, nó hối hận không kịp.


Lại sau nữa, cu cậu rốt cuộc thu được lời hồi đáp chính diện đầu tiên sau một học kì từ Chu Lai


"Thấy mày khóc xấu như thế. Tao tha thứ cho sự vô tri lúc đó của mày." Chu Lai đứng thẳng tắp, nhưng khóe mắt cậu lại ửng đỏ: "Thầy từng nói, người không biết không có tội. Tao tin tưởng lúc đó mày không biết tao khổ sở như thế. Nhưng tao cũng sẽ không đối xử tốt với mày đâu. Tuy rằng tha thứ mày rồi, cơ mà tao vẫn không có thích mày đâu đấy."


Lỗ Ban Ban lại nín khóc mỉm cười. "Không sao không sao hết, tao đến mời ba lần! Về sau tao sẽ cố gắng biểu hiện, cố gắng làm anh em tốt của mày!"


Nửa tháng kế tiếp của Lỗ Ban Ban trôi qua trong sự đối đãi thô bạo của Chu Lai...


"Đừng mặt ủ mày ê! Ông nội còn cần mày nuôi đó! Tao ngay cả ông cũng không có để phụng dưỡng kia kìa!"


"Ừ ừ."


"Có phải mày choáng váng hay không? Xào rau không cần bỏ quá nhiều dầu, đứng xa chút, không thì phỏng bây giờ!"


"A a a tao phỏng rồi! Sao mày không nói sớm hả!?"


"Đừng quan tâm tới mấy người nói xấu bác trai, bác trai còn chưa định tội mà. Ba tao năm đó còn phải phán quyết rất lâu, cơ mà còn 5 năm nữa là ông ấy có thể ra rồi, lúc ấy tao học cấp 2, vừa lúc! Nói không chừng ba mày qua mấy bữa nữa là ok ấy!"


"Nhưng hình như ba tao thu lễ thật..."


"...... Ờm, vậy cùng tao chờ tới cấp 2 vậy. Dù sao chúng ta cũng lớn rồi."


Cơn đau khổ tột cùng khi do một người gánh vác thì sẽ luôn làm người ta cảm thấy hít thở không thông và tuyệt vọng, mà khi có người bên cạnh bạn cùng nhau đối mặt với nó, cổ vũ lẫn nhau trong cơn đau khổ ấy, thì nó lại trở nên không đau đớn như đã tưởng.


Mà lúc này, Nhậm Trúc cũng chờ được tin tức của Ninh Huân.


"Ngày mốt là ngày thẩm phán cuối cùng. Tôi đã cho người tiếp xúc với Lỗ Húc, tuy rằng sau khi ông ta biết tin tức bên ngoài thì trạng thái rất xấu, bất quá cũng sẽ kiên định phối hợp chúng ta giúp ông ta giảm tội. Thông tin bí thư Tôn làm giả tư liệu hiện tại đã có, nhưng không biết hắn ta để ở đâu. Gã và Tống Thành Chân đều là cáo già, nếu như bọn họ nhận tội lộ ra sơ hở thì sẽ rất phiền toái."


Nhậm Trúc nghe vậy, sau một lúc lâu đột nhiên nói: "Cho nên, trước ngày mốt, chúng ta phải tìm được phần tư liệu ban đầu đã bị bí thư Tôn làm giả hoặc là đã bị xử lí, tiết lộ đề thi? Hơn nữa tốt nhất làm gã chủ động thừa nhận vu hãm Lỗ Húc?"


Ninh Huân gật gật đầu, bỗng nhiên nhướng mày: "Xem vẻ mặt này của em, sao mà tôi cứ cảm thấy em sắp làm chuyện gì ấy."


Vì thế thầy Nhậm cười: "Anh đoán xem?"


..........

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK