• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch đại sư khẩu thị tâm phi mang theo đoàn du lịch bắt quỷ của hắn, vào buổi tối tới trước cửa tiệm cà phê sách.

Hành động của ba người một quỷ đều rất cẩn thận, chỉ sợ rút dây động rừng. Chỉ là lúc bọn họ tới, tiệm cà phê sách hình như không có bất cứ một điểm bất thường nào—— toàn bộ đường phố đều tối đen, chỉ có ba ngọn đèn đường không tắt, phát ra ánh sáng mỏng manh.

"Chậc, đèn chỗ này tới tám cái, sao có năm cái tắt rồi? Nhìn đen như mực, ghê quá." Trương Liên Phi nhỏ giọng lẩm bẩm, mà Bàng Phi phía sau cậu ta trực tiếp nhếch môi cười, lẻn đến trước mặt cậu: "Mày xem mày xem, tao là quỷ nè! Nửa đêm nửa hôm mày thấy quỷ này! Sợ hãi không?"

Khóe miệng Trương Liên Phi khẽ run, một đấm đánh xuyên qua đầu quỷ Bàng Phi, trong ánh mắt ngơ ngác của cậu ta, Trương Liên Phi thổi thổi nắm đấm mình: "Ê nhóc, cảm giác bị người đánh xuyên qua đầu óc như thế nào? Sợ không?"

Nhậm Trúc ở bên cạnh nhịn không được cười tằng hắng một tiếng, hình thức ở chung thông thường của hai đứa quậy này chắc chắn là cà khịa lẫn nhau. Nhưng thoạt nhìn cũng rất buồn cười.

"Được rồi, nghĩ cách đi vào hay là ở đây làm gì đó?" Nhậm Trúc nhìn về phía Dịch Tiêu. Dịch đại sư hết sức khó chịu mím môi, hắn không nên mang ba cục tạ này lại đây. Vốn chẳng giúp được gì, còn thêm việc.

"Từ âm huyệt tiến vào tầng hầm, phải đi vào cửa tiệm này trước."

Dịch đại sư vừa nói xong, Trương Liên Phi móc móc móc, móc từ trong ba lô của mình ra một cái chìa khóa vạn năng, nhanh nhẹn nhét vào trong lỗ khóa, lạch cạch một tiếng mở cửa ra. Động tác lưu loát như nước chảy mây trôi này khiến Dịch đại sư cũng không khỏi sửng sốt, hắn còn tính bạo lực phá cửa đi vào.

Trương Liên Phi he he một tiếng: "Biết ngay thứ này có tác dụng mà! Không uổng công em tốn 2000 đồng mua trên Taobao!"

Bàng Phi líu lưỡi: "Chẳng lẽ ba mày lại sỉn rồi lỡ thêm một số không khi đưa tiền tiêu vặt cho mày? Hai ngàn đồng mày cũng nỡ xài luôn?"

Trương Liên Phi vỗ vỗ bả vai Bàng Phi, tuy rằng chỉ vỗ được không khí: "So với anh em thì 2000 đồng có là gì."

Bàng Phi đột nhiên im lặng, đi đầu vào cửa tiệm. Ban đêm tiệm cà phê sách hoàn toàn không có cảm giác ấm áp như ban ngày, ngược lại nơi chốn mang theo hơi thở làm người không thoải mái, sau khi tiến vào Nhậm Trúc theo bản năng phát động kỹ năng chủ nhiệm lớp, ánh mắt Nhìn rõ mọi việc làm anh phát hiện rất nhiều chỗ kì quái ban ngày không nhìn ra.

"Trật tự của số sách này có chút kì lạ, là dựa theo thứ tự cao thấp nhất định sắp hàng." Nhậm Trúc cẩn thận nhìn một hồi, mở miệng nói.

Mà Dịch Tiêu đi đến cái góc hắn chiếm cứ ban ngày kia: "Cửa vào ở chỗ này, nhưng mở không ra." Nói xong hắn liền nhìn Trương Liên Phi, nghĩ thầm thằng nhóc này có thể lại lần nữa lấy ra thứ gì hữu dụng hay không? Kết quả Trương Liên Phi chớp mắt không nói lời nào, rõ ràng chính là chỉ số thông minh không đủ.

Cuối cùng vẫn là Nhậm Trúc thay đổi thứ tự xếp sách, mỗi kệ sách đều di chuyển mấy quyển, cuối cùng biến thành tất cả đều xếp từ thấp tới cao, khi anh bỏ quyển sách cuối cùng vào vị trí chính xác, sàn nhà hơi rung rung, chỗ Dịch Tiêu đứng cũng chậm rãi lộ ra cửa vào tối om, như là muốn cắn nuốt người khác vào trong.

"Khụ...... Chúng ta đi vào chưa?" Lúc này Trương Liên Phi có hơi hối hận vì đi theo, nhìn kiểu gì cũng thấy dưới đó rất âm u.

Dịch đại sư lạnh nhạt nhìn cậu ta một cái, trực tiếp đi xuống cầu thang. Nhậm Trúc theo sát sau đó, Bàng Phi ở bên cạnh ồn ào: "Đại Phi, quả nhiên mày chỉ được cái to xác! Có thầy với đại sư ở đây, mày sợ cái gì, hơn nữa không được còn có tao nè! Tốt xấu gì tao cũng là ác quỷ trong đám quỷ, đánh nhau vẫn được!"

Trương Liên Phi nghe vậy cười khẩy một cái, cũng đi xuống.

Cầu thang không dẫn tới đâu xa, ước chừng chỉ có ba phút, mấy người Dịch Tiêu Nhậm Trúc đã tìm tới đích đến của mình —— đây hẳn là một căn phòng bí mật được xây thêm phía dưới tiệm cà phê sách, bởi vì không có ánh đèn, mắt thường nhìn không thấy gì, chỉ là Nhậm Trúc lại có thể khẳng định trong căn phòng này sẽ chả có thứ gì tốt, bởi vì từ khi tiến vào nơi này Dịch Tiêu đã lộ ra hơi thở lạnh băng cực kì đáng sợ.

"Ầy, sao đây tối vậy? Đèn đâu rồi?" Trương Liên Phi đi xuống, cảm thấy mình thiếu đi sự chiếu rọi của mặt trời.

"Cậu đi lên." Dịch Tiêu rốt cuộc mở miệng. Lại khiến Nhậm Trúc cùng Trương Liên Phi sửng sốt, nhưng Nhậm Trúc rất nhanh đã hiểu, nói với Trương Liên Phi: "Lát nữa hai thầy có thể sẽ tạo ra một ít động tĩnh khá lớn ở dưới, em và Bàng Phi một người canh giữ ở ngoài cửa tiệm, một người trông chừng cầu thang, có tình huống gì thì nhanh báo cho hai thầy biết. Đi thôi."

Trương Liên Phi không nghi ngờ lời anh nói, ngược lại là cảm xúc của Bàng Phi hiện tại không đúng lắm, khói đen quanh người cậu ta càng thêm dày đặc, giống như giây tiếp sẽ nổ tung. Có điều lúc bị Trương Liên Phi kêu cùng nhau đi lên, hơi thở của Bàng Phi ổn định không ít.

Chờ cả hai người kia đi lên, Nhậm Trúc mới hít một hơi: "Nơi này quá tối, không thể nhìn thấy gì hết, hơn nữa là ảo giác của tôi sao? Không chỉ nhìn không thấy, tôi còn cảm thấy nơi này cực kì yên lặng, giống như là một không gian hoàn toàn khép kín."

Dịch Tiêu thở dài, hắn đột nhiên phát hiện bạn đời định mệnh của mình có một cảm giác rất nhạy bén đối với âm linh, vì thế hắn vươn ngón trỏ khẽ điểm ở mí mắt Nhậm Trúc, ngay sau đó, tình huống trong phòng rõ ràng hiện ra ở trước mắt anh, Nhậm Trúc suýt chút nữa đã ói ra ——

Đây hoàn toàn là hiện trường ngược đãi, hắc ám, nguyên một mặt tường phía tây treo một loạt còng tay dính máu, ở giữa thế mà đã còng hai thanh niên hơi thở thoi thóp, bị ngược đãi không còn hình người! Góc ngoặt chỗ tường phía tây là một cái quầy sắt lớn, bên trong nếu không đoán sai, hẳn là các loại đạo cụ ngược đãi. Nhưng mấy thứ này cũng chỉ mới chiếm một bộ phận nhỏ trong căn phòng mà thôi, toàn bộ phần trung tâm nhất của mật thất là một kí tự kì quái dùng máu tươi tạo thành, Nhậm Trúc cảm thấy chữ này rất giống chữ phồn thể nào đó được biến tấu, nhưng mặc kệ là chữ gì, mấy thứ này đều tỏa ra hai chữ "TÀ KHÍ" in hoa bôi đậm, cuối cùng ở phía đông thì có một dãy bàn màu đen để sát tường, ở bên trên bày một loạt ước chừng mười mấy hai mươi cái cái bình hình tròn màu trắng. Thoạt trông giống......

"...... Tro cốt?" Nhậm Trúc phát hiện giọng mình có hơi run.

Dịch Tiêu gật đầu. Rồi sau đó tiến lên một bước, một câu cũng không nói đã trực tiếp rút ra thanh trường đao bên hông hắn, đây là lần đầu tiên Nhậm Trúc nhìn thấy đao của Dịch Tiêu, đó là thanh đao sắc bén, lưỡi đao cực mỏng thân lại dài, lóe ra ánh sáng lạnh lẽo.

Vút ——!!

Tiếng xé gió cực nhẹ lại sắc bén vang lên, ngay sau đó Nhậm Trúc chỉ cảm thấy ánh vàng chợt lóe trước mắt, kí tự bằng máu còn đang rướm ra ở phía trước nháy mắt đã bị cắt làm đôi. Như mở ra một chốt mở nguy hiểm, trong phút chốc cả căn phòng trong đều vang lên tiếng kêu rên thê lương cùng tiếng thét chói tai, khiến màng tai phát đau. Hơn nữa Nhậm Trúc bỗng nhiên thấy được rất nhiều bóng đen gào thét vọt về phía anh, so với Bàng Phi trạng thái cuồng hóa lúc trước chúng nó chỉ có hơn chứ không kém!

Nhậm Trúc tức khắc lông tơ dựng đứng, không chút nghĩ ngợi nhanh chân trốn đằng sau Dịch đại sư, Dịch Tiêu bị động tác này của anh làm sửng sốt, nhưng rất nhanh hắn đã nhướng mày, chỉ một đao, những ác quỷ giương nanh múa vuốt thoạt nhìn vô cùng lợi hại đó đã bị ánh sáng vàng chém cho tan thành mây khói, cả âm phong từng đợt vừa rồi cũng biến mất không thấy đâu!

"......" Chả lẽ thanh đao này là tuyệt thế bảo đao gì hả?

Dịch Tiêu chém ác quỷ xong, quay đầu liền thấy Nhậm Trúc nhìn chằm chằm thanh đao trong tay hắn, vẻ mặt ngạc nhiên, ánh mắt hắn ấm áp, trực tiếp đặt thanh đao vào tay anh, rồi sau đó lại sờ sờ đầu Nhậm Trúc, không nói lời nào đi tới trước mặt hai người hôn mê kia, ngón tay nhẹ gõ một cái đã tách ra còng tay đang khóa bọn họ.

Mà lúc này thầy Nhậm cầm thanh đao thoạt nhìn vô cùng ngầu lòi kia đứng ở tại chỗ dại ra, anh nhớ lại động tác mới vừa rồi của Dịch Tiêu, người cũng ngơ ngác: Cho nên, vừa nãy anh bị người sờ đầu an ủi!?

Đờ mờ già chát mấy trăm tuổi rồi, vậy mà còn bị người ta sờ đầu?!?

Bình thường không phải đều là anh sờ người ta hả? Sao lại có người dám sờ đầu anh?!

Lúc Nhậm Trúc ngơ ngác, Dịch Tiêu đã gọi điện thoại liên lạc tổng bộ huyền đạo.

Có trời mới biết bên tổng bộ huyền đạo đêm hôm khuya khoắt nhận được điện thoại của Dịch đại sư hoảng cỡ nào, phải biết rằng bình thường dù có gặp chuyện lớn hay ác quỷ, người này đều mặc kệ, lần này thế mà nửa đêm chủ động đi tra xét một tiệm cà phê sách, lý do là hoài nghi bọn họ dùng huyền thuật làm ác?! Méo khoa học chút nào, thề! Có phải Dịch đại ca ngủ không đủ giấc nên đầu óc chập mạch rồi hay không?! Nhưng mặc dù mọi người khiếp sợ kinh ngạc thế nào, bọn họ vẫn dùng tốc độ nhanh nhất phái ra nhân viên đi giải quyết và xử lí chuyện này.

Mười phút sau, cuối cùng Nhậm Trúc đã hết rối rắm vụ sờ đầu, anh tìm thấy hủ tro cốt có dán tên họ và sinh nhật của Bàng Phi trong đống hũ cốt màu trắng kia, thở dài.

Hai mươi phút sau, xe cảnh sát âm thầm chạy đến đã bao vây cả con đường, người bên huyền đạo dẫn theo các cảnh sát chuyên gia xử lý vụ án này của quốc gia đi tới mật thất, nhìn tình huống bên dưới mà hít hà một hơi, mang đi tất cả hũ tro cốt và cả hai thanh niên kia tới bệnh viện

Bởi vì vụ này đã không phải người thường có thể giải quyết, cho nên huyền đạo tiếp nhận ủy thác điều tra kế tiếp, mà về chuyện Lý Ngọc, sau khi hai thanh niên kia tỉnh lại cảnh sát sẽ có hành động. Mãi cho đến khi cảnh sát rời đi, người đại diện của huyền đạo là Mạnh Tích Xuân và Lạc Dương hết sức khó tin nhìn Dịch Tiêu cùng Nhậm Trúc, Lạc Dương không giữ miệng: "Đại ca, chừng nào thì anh bắt đầu chủ động nhúng tay vào mấy chuyện này thế? Bình thường không phải đều sống chết mặc bay à? Sao lần này tốt bụng thế...... Ôi trời má! Đao anh đâu rồi đại ca?! Long cốt đao của anh đâu?! Không phải đó là bảo bối chưa từng rời tay anh bao giờ hả?! Anh làm mất rồi?!"

Mấy câu cuối Lạc Dương đã là kêu to ra tiếng, cứ như là tận thế tới nơi rồi, thầy Nhậm ở bên cạnh không thể tiếp tục nhìn cậu ta lên cơn ngáo nữa, chỉ có thể giơ giơ thanh đao trong tay mình: "Cậu nói thanh này hả? Tôi, ừm, cầm giúp anh ấy một chút."

Sau đó, thầy Nhậm lập tức nhìn thấy ánh mắt như nhìn thượng đế của Lạc Dương, không cần nghi ngờ, vị "thượng đế" trong mắt Lạc Dương hẳn là anh.

"Tam Thanh tại thượng!! Có phải anh là bạn đời định mệnh đã xuất hiện trong mộng đại ca tụi này 27 năm đúng không?! Tôi vẫn luôn cho rằng đây là ảo tưởng do đại ca tìm mãi mà không thấy vợ, không ngờ lại là thật?!"

Bàng Phi, Trương Liên Phi đứng hóng: Ô đù! Quan hệ của hai người này lại là thế sao?!

Mạnh Tích Xuân:...... Tuy rằng đã sớm có dự cảm, nhưng vẫn rất khó tin!

Nhậm Trúc: Xin lỗi, vừa rồi cậu nói gì hình như tôi nghe không rõ, cái gì là bạn đời định mệnh dây dưa 27 năm?! Tôi mới lại đây chưa tới một tháng đó! Không đúng cái này không quan trọng, quan trọng là tại sao bạn đời anh không phải nữ?!

Dịch Tiêu: Ân. Thiệt á -ν-

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK