• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thầy Nhậm phảng phất nghe được một tiếng khẳng định đến từ vị thầy pháp nào đó, xém xíu nữa đã giật mình quẳng luôn thanh đao đi. Có điều ánh mắt của Mạnh Tích Xuân và Lạc Dương bên cạnh nhìn cây đao này quá mức sùng bái, làm anh cảm thấy chỉ cần mình dám quăng nó ra, giây tiếp theo sẽ bị hai tên 'thầy' này hội đồng. Cho nên, anh vẫn chống chọi lại với các loại áp lực tâm lý, kiên định trả nó lại cho Dịch Tiêu.

Hình như thầy Dịch còn sợ chưa đủ hỗn loạn, "Anh cầm có thể phòng thân. Dù sao tôi cũng chả hay dùng tới."

Nhậm Trúc cảm thấy nếu có thể anh muốn lập tức biến thành quỷ, sau đó tìm cái hố nẻ chui xuống cho rồi.

"Không có gì, không cần, tôi có thể tự bảo vệ bản thân. Chuyện hôm nay đã kết thúc, bà Bàng ở nhà chờ lâu rồi, chúng ta mau đi đi."

Nhậm Trúc quyết định phải nhanh chóng rời xa cái nơi thị phi này, may mà Bàng Phi và Trương Liên Phi cũng cảm thấy giờ khuya rồi phải về nhà. Vì thế Dịch Tiêu không nói gì nữa, chỉ quay đầu nhìn thoáng qua Mạnh Tích Xuân cùng Lạc Dương, sau đó mang theo hai người một quỷ lên xe chạy về nhà Bàng Phi.

Hai thầy pháp bị bỏ lại lúc này vẫn còn đang phục hồi sau cú sang chấn hồi nãy, một lúc sau Lạc Dương mới hét lên một tiếng: "Ố mài gót! Cái tin tức này mang về chắc kiếm được nhiều tiền thông linh lắm đúng không?! Không được, tui muốn bán tin này ngay cho báo Thông Linh phù!"

Mạnh Tích Xuân vốn còn đang khiếp sợ, nghe Lạc Dương nói xong mắt chớp chớp, lặng lẽ mở điện thoại gửi một tin nhắn, thần không biết quỷ không hay giành trước tiên cơ bán tin tức.

Không bàn tới Lạc Dương hăm hở muốn bán tin tức lại biết được đã có người bán trước mà khiếp sợ cùng phẫn nộ không thôi, qua một đêm tin "Đại ca Dịch thật sự tìm được bà xã định mệnh của đời mình" đã truyền khắp toàn bộ huyền đạo, dẫn tới động đất 7 độ richter.

Trưởng bối duy nhất của Dịch Tiêu - bác Dịch suýt nữa không kiềm được mà vọt thẳng đến nhà Nhậm Trúc, sau đó bị con mình khuyên lại: "Ba à, nếu ba qua đó rồi khiến cô gái đó cảm thấy nhà mình quá hung dữ, hoặc là ngành nghề không tốt cuối cùng quyết định không quen với Dịch Tiêu nữa, cái nồi này ba vác nổi không?"

Bác Dịch yên lặng thử tưởng tượng hình ảnh thằng cháu nhà mình nổi điên, đột nhiên thấy hình ảnh quá đẹp, ông cũng không gấp gáp nữa. Dù sao chỉ cần cháu trai có bạn, ông đã có thể nhìn mặt em trai và em gái dưới chín suối. Sau khi ngộ ra điểm này, ban đêm bác Dịch sai thằng con đặt một bàn Mãn Hán toàn tịch lớn ở trên mạng, ăn no căng một bữa để chúc mừng.

Mà bên kia, Nhậm Trúc với Dịch Tiêu yên lặng ngồi trong xe, bọn họ đã đưa Bàng Phi và Trương Liên Phi về nhà. Lúc này Dịch Tiêu vốn nên lái xe đưa Nhậm Trúc về nhà, có điều anh bỗng nhiên phát hiện con đường không phải đường về nhà mình, tức khắc nói: "Này, đây không phải đường về nhà tôi."

Đối mặt với Nhậm Trúc, Dịch Tiêu cũng không kiệm lời: "Đi nhà tôi."

Nhậm Trúc nhướng mày: "Tôi không cảm thấy quan hệ của hai ta đã tới mức tôi có thể qua đêm tại nhà anh." Hơn nữa anh là ai, kiệm lời tới mức hoàn toàn không giống bạn đời truyền kiếp nhà tôi.

Dịch Tiêu không trả lời, chỉ lấy từ trong lòng ngực ra một hạt châu đen trắng giao nhau để ở trước mặt Nhậm Trúc.

Nhậm Trúc nhìn hạt châu sáng bóng kia, nhất thời không biết Dịch Tiêu rốt cuộc có ý gì? Có điều, lúc anh cầm nó trong tay, anh lập tức phát hiện hạt châu lại dần dần sáng lên, đầu tiên là một nửa màu đen kia sáng lên, sau đó chính là một nửa màu trắng cũng phát ra ánh huỳnh quang.

"Nếu thân thể và linh hồn không phù hợp, như vậy một nửa màu đen sẽ sáng. Đại đa số thiên sư, tu giả đều có hồn châu màu đen, có thể phân biệt người này có bị ác quỷ cướp mất thể xác hay không."

Nhậm Trúc giật thót, cho nên, màu đen sáng lên, có nghĩa là thân thể hiện tại của anh cũng không phải hàng gốc. Nhưng nửa bên trắng thì sao?

"Nửa màu trắng thì lại là...... Linh hồn nằm ngoài luân hồi." Giọng Dịch Tiêu trầm thấp, mang theo vài phần sung sướng: "Hoặc có thể nói là, thiên ngoại chi hồn."

Lần này, Nhậm Trúc chậm rãi mở to hai mắt.

"Cho nên, em chính là người mà tôi muốn tìm. Tuy rằng tôi cũng không biết tên em, nhưng linh hồn tôi có thể xác định, chính là em. Em nhìn tôi kỹ một chút, có lẽ đời trước tôi là tên lảm nhảm, khác biệt rất lớn với kiếp này, nhưng chỉ cần em nhìn kỹ một chút thì sẽ biết, tôi chính là tôi."

Nhậm Trúc đột nhiên nhớ tới một câu cuối cùng của Tần Tông: Hắn hy vọng kiếp sau là một thế giới có thể nhìn thấy linh hồn, để sau này dù bề ngoài của anh có thay đổi ra sao, hắn cũng sẽ có thể thông qua linh hồn tìm được anh.

Có lẽ Tần Tông đã sớm đã phát hiện anh không phải 'Nhậm Trúc lừa đảo' ban đầu, nhưng ở thế giới kia hắn không thể dùng bất luận chứng cứ khoa học nào để giải thích hợp lý cho sự thay đổi đột ngột của anh, cho nên có lẽ hắn suy nghĩ cả đời, đọc vô số sách vở có liên quan đến linh hồn, mới có thể dùng lời ấy để bày tỏ quyết tâm và ý tưởng của mình trước khi chết.

Sau đó, Nhậm Trúc lại nhớ tới lâu thật lâu trước kia, Ân Phong nói: Chỉ cần là chuyện hắn muốn làm, bất luận như thế nào cũng phải làm được.

Chỉ một thoáng, lòng Nhậm Trúc bị đủ loại cảm xúc khó lòng giải thích nhồi đầy, anh thật sự không tài nào tưởng tượng ra một người không có hệ thống, phải làm sao mới có thể từ dấu vết để lại mỗi đời hoặc là vài điểm mấu chốt bắt lấy trong giấc mộng trước kia, để rồi vào thời điểm đánh mất ký ức một lần nữa bắt đầu, lại từng bước một hoàn thành quyết tâm kéo dài mấy đời của hắn.

Mấy trăm năm kiên trì ấy, để đến hôm nay, hiện ra ở trước mắt Nhậm Trúc, là một quyết tâm vô cùng hoàn chỉnh lại vô cùng chấn động. Dù cho chỉ qua lời nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng người nghe lại giống như núi sụp đất lở. Không một ngôn từ nào có thể tỏ bày cõi lòng anh, chỉ có nước mắt tràn mi.

Nhậm Trúc nghĩ, từ giờ khắc này, anh thật sự đã yêu người này, yêu linh hồn này đậm sâu. Nếu tương lai không có người ấy tồn tại, vậy thì chẳng còn ý nghĩa gì. Mà anh có thể khẳng định, người dùng mấy đời tìm kiếm xác định linh hồn anh, tất nhiên cũng vô cùng yêu anh.

Hạt châu hai màu trắng đen kia tỏ rõ sự tồn tại của nó trong không gian tăm tối, bên trong xe yên tĩnh không tiếng động, hồi lâu sau, Dịch Tiêu mới nói: "Em đừng khóc. Anh chưa bao giờ kiên định như lúc này, từ giờ trở đi, anh có thể không cần lo lắng em sẽ đột nhiên biến mất, hoặc là kiếp sau em thay đổi dung mạo anh không nhận ra em. Ai cũng không thể cướp em khỏi anh, bởi vì linh hồn đôi ta đã liên kết cùng nhau."

Dịch Tiêu mới vừa nói xong, Nhậm Trúc đã nhào tới, đôi môi đầu lưỡi chạm nhau, loại cảm giác vui sướng lại chua xót ê ẩm đó, khiến hai người như quên cả thế giới. Trong mắt họ giờ chỉ có nhau, hoàn toàn không nhìn thấy bất kì thứ nào khác.

Để rồi ngày hôm sau Nhậm Trúc thức giấc trên một chiếc giường lớn màu đen, cả người đau nhức nói cho anh, đêm qua mình điên cuồng thế nào. Già đầu mấy trăm tuổi rồi, khó được ngượng ngùng, sau đó anh đã bị hình ảnh thầy Dịch mặc áo ngủ hình chó vàng làm sửng sốt. Phong cách này không đúng!!

Dịch Tiêu bưng một chén cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo, ngồi ở mép giường tính đút anh, hắn thấy được ánh mắt hốt hoảng của Nhậm Trúc, mím môi, hơi có chút xấu hổ buồn bực: "...... Anh cảm thấy em sẽ thích phong cách, còn có một con mèo trắng."

Nhậm Trúc liền cười, có lẽ anh ấy thật sự không có ký ức mấy đời trước, nhưng linh hồn của anh ấy vẫn còn nhớ rõ chuyện quá khứ.

"Ừ, Vàng và Bông. Hai bé chó và mèo anh với em từng nuôi."

Tâm trạng Dịch Tiêu cũng không tồi, nhưng đột nhiên hắn lại có cảm giác hơi tị nạnh, vì thế hắn trịnh trọng đặt chén cháo xuống, hỏi ra một vấn đề ấu trĩ tới mức ở tương lai rất lâu sau đó thầy Nhậm cũng không thể nghiêm túc trả lời:

"Em với anh bên nhau mấy đời rồi? Anh mấy đời trước không có mặt nào bằng anh của hiện tại đúng không?"

Thầy Nhậm: "......" Anh hỏi vầy sao em trả lời? Trực giác nói cho anh, nếu đáp ai cũng có sở trường riêng, phỏng chừng sẽ trực tiếp bẻ cốt truyện sang le vồ ác mộng. Cho nên trước khi thầy Dịch bùng nổ, thầy Nhậm quả quyết nói: "Đúng vậy, anh lợi hại nhất."

Dịch Tiêu nhướng mày: "Ờm." Tuy rằng nghe có hơi 'giả dúi', có điều miễn cưỡng cũng xem như qua ải. Vì thế hắn còn bỏ thêm lợi thế cho chính mình: "Người cao lớn anh tuấn, có tiền có bản lĩnh còn biết nấu ăn, có thể nhìn thấu tâm lý người khác như anh, toàn thế giới phỏng chừng cũng không tìm ra được người thứ hai đâu. Cho nên, em có thể đi khoe khoang, đi sinh sự, anh đều sẽ cho em được phổng mũi và đi dọn dẹp cho em."

Nhậm Trúc mặt không cảm xúc, nghĩ bụng, qua mấy đời rồi mà người này cũng không sửa lại cái tật vừa tự luyến vừa kiêu ngạo. Mặc kệ là lảm nhảm hay là hũ nút, mặc kệ là tinh anh hay là đại gia, đều con mẹ nó trẩu như nhau. À, ở trên giường cũng vậy, cầm thú.

Hai ngày sau đó trôi qua vô cùng tốt đẹp, có điều tới ngày thứ ba huyền đạo và cảnh sát đồng thời truyền đến một tin tức không tốt ——

Lý Ngọc mất tích, đồng thời mất tích còn có Trương Liên Phi và một học sinh tên "Chu Hồng Vận" cùng trường với cả hai, Trương Liên Phi không phải vấn đề lớn, nhưng Chu Hồng Vận kia lại là độc đinh của trùm hàng hải trong nước.

Ngồi trên sô pha trong phòng khách nhà họ Dịch, Nhậm Trúc nhìn hai vợ chồng giàu có tuổi trung niên đối diện, do Mạnh Tích Xuân và một thanh niên trông như cảnh sát tinh anh dẫn tới, anh làm bộ không nhìn thấy Bàng Phi sốt ruột đến bay vòng tròn.

"Thầy Dịch! Lần này bất luận ra sao ngài cũng phải cứu con tôi với! Chúng tôi chỉ có một đứa con là nó thôi! Lại bị ác quỷ bắt mất! Hiện giờ cảnh sát không có một chút manh mối nào, mọi người đều nói ngài là người lợi hại nhất trong huyền đạo, cầu xin ngài giúp chúng tôi với! Tôi sẵn lòng cho ngài một phần năm gia sản của tôi làm thù lao!"

Anh cảnh sát kia tức khắc trợn tròn mắt, trời biết một phần năm gia sản của trùm hàng hải có bao nhiêu!? Ít nhất cũng phải 1 tỷ đi?

Dịch Tiêu không để ý tới ông ta, đẩy đĩa trái cây trên bàn qua cho bạn đờinhà mình, coi tiền tài như cặn bã.

Mạnh Tích Xuân lúc này mới vội mở miệng nói: "Đại ca, đừng quan tâm tới tiền, bên chúng ta có tin tức xác thực, Lý Ngọc kia lúc bắt bọn họ có lẽ đã dùng lực hỗn độn trong viên ngũ sắc lưu ly, viên ngũ sắc lưu ly kia không phải thứ anh vẫn luôn tìm sao? Cho nên..."

Mạnh Tích Xuân còn chưa nói xong, Dịch Tiêu đã ngồi ngay ngắn, không biết khi nào trong tay xuất hiện một tấm bùa màu bạc, hắn khéo léo gấp vài đường, sau đó lá bùa biến thành một con hạc giấy màu bạc, có thể tự mình hoạt động.

Vợ chồng trùm hàng hải:!!!

Dịch Tiêu rút ra một tờ giấy, vẽ một vòng tròn trên đó.

Hạc giấy liền ngồi xổm ở góc Đông Nam vòng tròn bất động.

Dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, thầy Dịch hộc ra năm chữ: "Phía nam biển Hoa Đông."

Trùm hàng hải: "Mau mau mau! Mau đi lái du thuyền Hải Long của ta tới!"

Tác giả có lời muốn nói: Thế giới này có thể liên kết linh hồn nha, về sau sẽ dần dần nhớ lại, tất cả lịch sử - đen :)

Thầy Dịch:...... Tôi đương nhiên là người lợi hại nhất.

Nhậm Trúc: Ha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK