(Trà xanh – Lục trà biểu (绿茶婊): là một từ lóng của cộng đồng mạng Trung Quốc, chỉ những cô gái luôn tỏ vẻ trong sáng, ngây thơ nhưng thực chất lại thủ đoạn và đầy toan tính)
Bùi Thanh bị Thẩm Ninh Hinh liên tiếp đập trúng hai lần, vốn định sinh khí, nhưng xung quanh có nhiều người nhìn như vậy, sợ hình tượng của mình bị hao tổn, rốt cuộc vẫn không phát khí ra ngoài.
Nhưng nàng lại không phải ngốc tử, thực nhanh liền hiểu rõ người này chính là cố ý, sau đó liền ghi hận trong lòng, mặt ngoài chỉ có thể cùng Thẩm Ninh Hinh mở ra cái miệng nhỏ bá bá kêu đau.
Thẩm Ninh Hinh lười để ý đến nàng.
Chỉ coi như ruồi bọ đang ong ong ở bên tai.
Thời gian từng chút một trôi đi, hai ngày qua đi, Khâu Diệc Bạch vẫn chưa trở về.
Trong lúc đó, chuyện Vương Hi được thăng chức đã chứng thực.
Chức vụ phó giám đốc, tiền lương trực tiếp tăng gấp đôi.
Cùng lúc đó, cũng thăng chức giống nàng quả nhiên còn có một người ——
Bùi Thanh.
Người này từ viên chức bình thường trực tiếp tăng lên thành tiểu tổ trưởng của tổ Thẩm Ninh Hinh các nàng.
Đối với kết quả này, trừ bỏ Triệu tỷ cùng Thẩm Ninh Hinh đã sớm biết tin tức, còn lại những người khác đều rất giật mình.
Nhưng không có biện pháp, dù sao cũng là cấp trên quyết định, điều mọi người có thể làm cũng chỉ có chúc mừng.
Thẩm Ninh Hinh cũng theo mọi người vỗ tay chúc mừng một cái, ngay sau đó lại tiếp tục xuống tay hoàn thành công việc trên tay, vừa nhấc mắt lên lần nữa, vừa vặn thấy Bùi Thanh trong tay xách theo túi trái cây lại đây chia trái cây.
Bên trong trái cây rất nhiều, nào táo, nào đào lê, mỗi quả vừa to vừa căng mọng.
Nhưng người này lại cố tình duỗi tay ở bên trong chọn lựa một trận, cuối cùng lấy ra hai quả vừa nhỏ lại vừa bẹp đặt ở trên bàn của nàng.
Trên mặt lại còn cười dối trá, cùng nàng nói: "Rất ngọt, ngươi mau nếm thử."
"Cố ý vì ngươi mà mua a~"
Nga, vậy càng không thể ăn.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế cười cười, duỗi tay đem hai quả đào để qua một bên, sau đó nghiêm trang cùng nàng nói cảm tạ, đôi mắt cong cong, cười phá lệ ngọt.
Đáy lòng lại không ngừng phun tào, chỉ sợ là ngươi muốn chua chết ta đi.
Thấy nàng một bộ dạng hảo tính tình, Bùi Thanh không thấy được kết quả mình mong muốn, tức khắc có chút khó chịu thu hồi tươi cười, bước nhanh rời đi.
Trong miệng giống như còn đang lẩm bẩm, Thẩm Ninh Hinh đại khái hiểu được một chút, cảm giác giống như nàng đang nói là ngươi chờ cho ta.
Xem ra còn muốn trả thù nàng.
Người này tâm nhãn sao lại nhỏ như vậy đây.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế thở dài, sau đó bưng cà phê ở một bên lên nhấp một chút.
Cẩn thận ngẫm lại, kỳ thật lúc ấy nàng xác thật là xúc động, nghe thấy người này ở đàng kia há mồm ngậm miệng đều là chửi bới Khâu Diệc Bạch, nàng liền không tự chủ được tức giận lên, tiện đà lại chọn dùng một phương pháp ấu trĩ như vậy.
Nhưng nàng không hối hận, nếu lại đến một lần nữa, nàng vẫn sẽ lựa chọn như vậy.
Bởi vì nàng biết bộ dạng chân thật của tiểu khóc bao là gì, tuyệt không có khả năng giống như trong miệng người nọ nói như vậy.
Nàng vô pháp lừa gạt chính mình.
Cũng không muốn làm trái nội tâm của mình.
Cái gọi là trả thù ở trong miệng Bùi Thanh rốt cuộc cũng không nhấc lên được bao lớn gợn sóng.
Từ một viên chức bình thường tăng lên thành tổ trưởng, chức vị bay lên trách nhiệm cũng lớn hơn, lượng công việc tăng nhiều hơn, mỗi ngày nàng vội vàng thích ứng, thời gian nhàn hạ giảm bớt, cũng không có cơ hội để gây sóng gió.
Dùng lời nói của Triệu tỷ để nói, đại khái chính là đức không xứng vị.
Trừ phi thật sự kiên định chịu làm chịu trả giá, nếu không sớm muộn gì cũng lật xe.
Hơn nữa cho tới bây giờ Thẩm Ninh Hinh vẫn còn là một thực tập sinh, không có yêu cầu về doanh số tiêu thụ, nàng ta cũng không thể xuống tay từ phương diện này.
Cho nên trước mắt, trừ bỏ kêu Thẩm Ninh Hinh chạy việc chân tay cùng cố ý tăng lượng công việc bên ngoài của nàng ra, Bùi Thanh cũng không có biện pháp gì khác.
Thẩm Ninh Hinh nhất nhất đối chiếu toàn bộ đơn hàng.
Không riêng gì nhận hết toàn bộ, còn nỗ lực hoàn thành đến tốt nhất, làm người này căn bản không bắt được tật xấu gì.
Nàng nghĩ.
Xem hai ta ai ghê tởm chết ai trước.
Mấy ngày qua đi, Khâu Diệc Bạch vẫn chưa trở về từ nhà xưởng.
Thời gian lâu lắm, đều mau đuổi kịp thời gian nàng ngày thường xuất ngoại đi công tác rồi, chỉ sợ bên kia thật sự là có đại sự cần phải xử lý.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ là thật sự rất bận, vội đến ngay cả Weibo cũng không có thời gian phát mới.
Thẩm Ninh Hinh thở dài, thừa dịp công tác rất nhiều hoạt động trên di động vội vàng nhìn vào Weibo, một lát sau rời khỏi lại click mở WeChat.
Do dự một lúc lâu sau, rốt cuộc vẫn gửi một tin nhắn qua, muốn hỏi một chút nàng gần đây thế nào.
Vừa đánh chữ xong, gửi đi, Bùi Thanh ở phía sau tức khắc đã kêu tên nàng: "Thẩm Ninh Hinh! Trong lúc đi làm thất thần cái gì!"
Thanh âm phá lệ lớn.
Giống như bắt được tật xấu của nàng.
Thẩm Ninh Hinh nghe vậy biểu tình cứng đờ, trầm mặc điều chỉnh lại một lát, lúc này mới một lần nữa chuyển đầu qua.
"Thực xin lỗi." Nàng cười cười, tự đáy lòng cùng nàng xin lỗi, "Ta đây liền tiếp tục làm việc."
Sau đó nàng không nói gì nữa, lập tức đứng lên, ôm văn kiện trong tay đi bộ phận đơn chứng.
Không cho Bùi Thanh cơ hội nói nửa lời.
Nhìn bóng dáng nàng rời đi, Bùi Thanh cơ hồ sắp cắn một ngụm nha, biểu tình cũng dữ tợn hơn so với trước đây nhiều.
Nhưng không biết nhớ tới cái gì, một lát sau lại khôi phục lại bộ dạng của ngày thường.
Thậm chí còn gợi lên khóe môi, nhẹ nhàng cười cười.
- --------------------------------------------------------------------------
Buổi chiều thực mau qua đi.
Thẩm Ninh Hinh vội vàng xử lý biên lai, trong lúc nhất thời quên mất thời gian, nhấc mắt lên lần nữa người trong văn phòng đã đi hết rồi.
Nhưng vừa chuyển đầu, lại thấy Bùi Thanh vẫn như cũ lưu lại trong văn phòng.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế không khỏi sửng sốt.
Đây là, mặt trời mọc từ hướng Tây sao?
Bùi Thanh từ trước đến nay thường ngày sẽ không lưu lại tăng ca, vậy mà hôm nay thật hiếm thấy cũng nỗ lực một hồi.
Trong lòng dần dần dâng lên mạt nghi hoặc, bất quá Thẩm Ninh Hinh thật sự đối với người này là cảm thấy phiền chán, cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều.
Vội vàng sửa sang lại xong văn kiện trên bàn, vì phòng ngừa người này làm hư gì đó, thật cẩn thận đem tất cả những biên lai quan trọng khóa vào trong ngăn kéo.
Sau đó nàng đứng lên, tắt máy tính đang chuẩn bị đi.
Còn chưa đi được vài bước, đột nhiên Bùi Thanh từ phía sau đi lên trước giữ nàng lại.
Đôi mắt hẹp dài híp thành một đường thẳng tắp, môi chậm rãi mở, tiếu lí tàng đao đối với nàng nói: "Chúng ta nói chuyện?"
"Đã tan tầm rồi." Thẩm Ninh Hinh nghe vậy xoay thân, sau đó cũng gợi lên một mạt cười, "Chuyện công tác ngày mai rồi nói sau."
"Không phải chuyện công tác." Bùi Thanh lắc đầu, thói quen tính duỗi tay cuốn cuốn tóc, tươi cười cực kỳ thâm ý, "Là việc tư."
"Việc tư, vậy càng không cần nói chuyện." Thẩm Ninh Hinh nhìn nàng nhẹ nhàng nhướng mày, "Ta và ngươi hẳn là không có việc tư gì để nói đi."
Nói dứt lời, liền xoay người muốn đi.
"Thẩm Ninh Hinh!" Bùi Thanh thấy thế nóng nảy, tức khắc lại duỗi tay ra kéo nàng lại.
Cùng lúc đó, còn giơ lên di động phóng tới trước mặt nàng, cao giọng nói: "Ngươi nhìn xem đây là cái gì!"
Không khí trầm mặc xuống, sau một lúc lâu Thẩm Ninh Hinh quay đầu lại.
Xem một cái, ngay sau đó liền khiếp sợ tại chỗ.
Xuất hiện ở trên màn hình, là lịch sử trò chuyện của Bùi Thanh cùng Vương tổng của bộ phận nội mậu.
Tuy rằng chỉ thoáng liếc mắt một cái, nhưng Thẩm Ninh Hinh vẫn chú ý tới không ít từ ngữ mẫn cảm.
"Bảo bối." "Thân ái." "Yêu ngươi."
Vô luận là từ ngữ nào, toàn bộ đều chỉ hướng về một cái kết luận ——
Bùi Thanh cùng vương tổng quan hệ không bình thường.
Trong lòng tức khắc lộp bộp một chút.
"Giật mình sao?" Bùi Thanh thu hồi di động, ôm tay đứng tại chỗ nhìn nàng, "Có phải không nghĩ tới hay không?"
"Ngươi cho rằng ta vì cái gì mà thăng chức, ngươi cho rằng ta thật sự dễ khi dễ?"
Nàng nói như vậy, dần dần tới gần từng chút một, giơ tay nhẹ nhàng sửa sang lại cổ áo của Thẩm Ninh Hinh, trên mặt ý cười rõ ràng: "Ngươi không nên cùng ta đối nghịch, ta biết ngươi là muốn giữ gìn Khâu tổng của chúng ta, nhưng...... Ngươi cũng nên thấy rõ chính mình mấy cân mấy lượng nha ~"
"Vương tổng so với Khâu tổng vào công ty sớm hơn rất nhiều, sự tình gì chỉ cần hắn nói một câu, Khâu tổng đều phải bán cho hắn một cái nhân tình, ngươi một tiểu thực tập sinh, ở trong mắt nàng tính là cái gì, nếu thật xảy ra chuyện, ngươi cho rằng nàng sẽ bảo vệ ngươi sao?"
"Ta nghĩ Vương tổng lập tức vội xong liền trở lại, chúng ta từ từ xem?"
Trong văn phòng thực yên tĩnh.
Bùi Thanh đã rời đi một hồi lâu, trừ bỏ Thẩm Ninh Hinh ra, quanh thân không có lấy một người.
Ánh mặt trời theo cửa sổ tưới vào một mảnh dư quang, bao phủ ở trên người thực mỹ cũng thực ấm áp, mang theo cảm giác thích ý.
Nhưng vào giờ phút này, Thẩm Ninh Hinh chỉ cảm thấy tâm tình thực không tốt.
Rốt cuộc là nàng xem thường Bùi Thanh, lúc ấy nàng đoán được phía sau người này có lẽ sẽ có người, nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ là một đại nhân vật như vương tổng.
Nàng nói rất đúng, Vương tổng là thâm niên, năng lực cao, Khâu Diệc Bạch xác thật phải kính hắn vài phần.
Cùng một cá nhân như vậy đối nghịch, chính mình không có phần thắng.
Thời điểm ý thức được điểm này, đầu óc của Thẩm Ninh Hinh đột nhiên có điểm trống rỗng.
Đáy lòng cũng dần dần hiện ra một suy đoán, chỉ sợ chờ Vương tổng trở về, chính mình nói không chừng sẽ bị hai người chèn ép đến chủ động từ chức.
Một khi đã như vậy, vừa rồi nàng nên dỗi vài câu trở về mới đúng, vừa rồi im lặng để nàng lên mặt như vậy vẫn là quá tiện nghi cho Bùi Thanh.
Trong đầu thoáng qua rất nhiều thứ lung tung rối loạn.
Thẩm Ninh Hinh bực bội giật nhẹ khóe miệng, cuối cùng tùy tay lấy điện thoại di động ra.
Cũng không biết muốn làm cái gì, chỉ một lần lại một lần hoạt động icon trên màn hình.
Điểm đi vào, rồi rời khỏi, lại điểm đi vào, rồi lại rời khỏi.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần, đột nhiên WeChat vang lên một chút.
Nàng nghe tiếng liền sửng sốt, một hồi lâu mới phản ứng, cuối cùng giơ tay ấn vào xem.
Là tiểu khóc bao phát tới ——
Sự tình kết thúc không sai biệt lắm, hai ngày nữa liền trở về.
Cơm ở nhà xưởng quá khó ăn, vừa lúc ngươi còn thiếu ta một cái nhân tình, chờ ta trở lại mời ta ăn cơm.
Nàng còn nói, đừng nghĩ quỵt nợ a Thẩm Ninh Hinh.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế không khỏi khựng lại vài giây.
Cái gì a, đều vội thành như vậy mà còn không có quên chuyện nợ nhân tình, thậm chí còn chủ động yêu cầu người ta mời khách.
Tiểu khóc bao này cũng quá ngây thơ, hai tuổi rưỡi thật sự không có lớn lên mà.
Nghĩ, đột nhiên có điểm muốn cười.
Nhưng khóe miệng xả nửa ngày vẫn không gợi lên được, ngược lại trái tim lại trầm trầm đi xuống.
Cũng không biết như thế nào, nước mắt cứ thế ở thời điểm nàng không chú ý tới liền lặng lẽ chảy xuống.
Rõ ràng đã rất nhiều năm không khóc......
Thẩm Ninh Hinh thở dài, duỗi tay rút ra tờ giấy tùy tiện hướng trên mặt lau vài cái lau khô nước mắt, một lát sau gục đầu xuống, giơ tay chậm rãi trả về một cái hảo.
Sau đó nàng đứng lên, thở sâu đeo bọc nhỏ trên lưng đi vào thang máy, trong lòng vẫn như cũ ngũ vị trần tạp.
Nhưng lần này nghĩ, phần lớn đều là sự tình có quan hệ với Khâu Diệc Bạch.
Vậy ngươi cần phải về sớm một chút.
Nàng một bên đi về phía trước một bên nghĩ.
Trễ một bước, khả năng liền không thấy được ta......
- ----------------------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Mặc kệ là Hinh Hinh hay là Khâu tổng, ở thời điểm không vui nhìn thấy đối phương đều sẽ thực mau vui vẻ lại.
Hai người đều là sự cứu rỗi của nhau nha QwQ, lại còn bổ sung cho nhau nữa hhh