Dù sao cũng thấy tiểu khóc bao mang khẩu trang lên rồi, vừa nhìn liền biết chính là tức giận không nhẹ, nếu nàng lại vội vàng đi đáp lời Khâu Diệc Bạch nói không chừng nửa đường có thể sẽ ném nàng xuống.
Nếu không...... Trước nhẫn nhịn một chút đi, chờ tâm tình của nàng hảo rồi lại nói.
Thẩm Ninh Hinh thở dài, lắc đầu theo bản năng ngậm miệng lại, ngồi ở trong xe móc di động ra chơi.
Bởi vì hôm nay đi ra ngoài không chỉ có hai người, cho nên nàng mới cố ý chọn vị trí ở phía sau, hàng phía trước để lại cho người có địa vị cao hơn nàng là Triệu tỷ.
Tuy nói cách Khâu Diệc Bạch có chút xa, nhưng muốn làm chuyện cũng thuận tiện hơn rất nhiều, hoàn toàn không cần lo lắng bị nàng nhìn thấy.
Liền thí dụ như ——
Lướt Weibo.
Ngày hôm qua nàng vẫn luôn lo lắng trạng thái của Khâu Diệc Bạch, cộng thêm không cẩn thận nói lỡ miệng làm tâm thần không yên, liền quên mất chuyện xem Weibo, thẳng đến lúc này mới nhớ tới.
Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, dựa theo thói quen thường ngày của Khâu Diệc Bạch, chắc chắn nàng sẽ phát Weibo.
Thẩm Ninh Hinh đối với nàng đã hiểu đến rõ ràng rồi.
Sự thật chứng minh, quả thật là như vậy.
Thẩm Ninh Hinh chỉ vừa mới tiến vào Weibo, tức khắc liền có một đống lớn động thái mới mãnh liệt đập vào mi mắt.
Cái mới nhất cũng là nói đến buổi tối ngày đó.
【 Thẩm Ninh Hinh như thế nào lại hôn ta, lại cắn ta QAQ, nàng có ý tứ gì, nguyên lai người này sau khi uống nhiều chính là cái dạng này sao! 】
【 Vì cái gì ta bị hất một thân canh còn phải làm việc?! Nào là lau nhà nào là giặt quần áo, tức chết rồi tức chết rồi! 】
【 Ta mới không tin Thẩm Ninh Hinh nói đâu, nàng chính là tiểu cẩu nhi, chỉ biết cắn người cùng kêu gâu gâu QAQ 】
Thẩm Ninh Hinh: "......"
Quá mức a, tiểu cẩu nhi thì thôi đi, nàng khi nào thì kêu gâu gâu.
Nàng thở dài ở trong lòng, trộm liếc mắt một cái nhìn Khâu Diệc Bạch đang ngồi nghiêm trang lái xe ở phía trước, không khỏi cảm thán người này không riêng gì mang thù, mà gần đây còn học được bẻ cong sự thật.
Cũng không nhàn rỗi, tiếp tục kéo lên trên, sau đó liền phát hiện đêm đó Khâu Diệc Bạch cả một đêm cũng không ngủ.
Cơ hồ là cách một đoạn thời gian liền phát một động thái mới lên Weibo, nội dung cũng tương tự nhau, nếu không khóc chít chít, thì chính là đang mắng nàng.
Đến cùng là có bao nhiêu tức giận a, ở trên Weibo nhớ thương mắng nàng một đêm.
Bất quá ít nhiều gì cũng có Weibo, mới giúp Thẩm Ninh Hinh hiểu hết được toàn cảnh đêm đó.
Nguyên lai sau khi mình ngủ mất là được nàng ôm trở về giường, nguyên lai những vết bẩn trên mặt đất đó cũng là nàng lau đi, ngay cả áo quần được phơi trên giá còn chưa kịp thu lại, cũng là nàng thuận tiện hỗ trợ lấy vào......
Hiền huệ như vậy a.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế đáy lòng không khỏi dâng lên vài phần ấm áp, bên môi cũng không tự giác mà nổi lên một mạt mỉm cười nhàn nhạt.
Nàng cười rộ lên thật sự rất đẹp.
Đôi mắt cong cong, má lúm đồng tiền ngọt ngào, cho dù là ai cũng không nhịn được mà nhìn thêm vài lần, không ai sẽ không thích.
Chẳng qua giờ này khắc này Khâu Diệc Bạch lại là người ngoại lệ.
Dù sao cả ngày hôm qua Thẩm Ninh Hinh cũng không thèm tìm nàng giải thích.
Ngay cả nguyên nhân cũng không có, nói không để ý tới liền không để ý tới, khiến cho Khâu Diệc Bạch càng thêm tin tưởng, hành động đêm đó của Thẩm Ninh Hinh bất quá chỉ là say rượu rồi hồ nháo mà thôi, căn bản không muốn phụ trách.
Bản thân vì cái gì lại tức giận đây.
Kết quả theo gương chiếu hậu nhìn một cái, phát hiện người này còn đang cười, phỏng chừng là lại đang nói chuyện phiếm cùng một người nào đó mà nàng không quen biết, nhìn chằm chằm màn hình nhìn đến nghiêm túc.
Không khỏi càng tức giận.
Cơ hồ là theo bản năng hừ lạnh một tiếng, dẫm phanh lại, thừa dịp thời gian chờ đèn đỏ móc di động ra chuẩn bị lên Weibo mang thù.
Chỉ là chưa kịp phát đi, bả vai đột nhiên bị người vỗ nhẹ nhẹ.
Lúc quay đầu lại, thì đối diện với tầm mắt của Thẩm Ninh Hinh.
Khâu Diệc Bạch khó chịu hỏi: "Làm gì?"
"Không có việc gì." Thẩm Ninh Hinh lắc đầu, duỗi tay về phía trước xoay một cái, lộ ra viên keo đang nắm chặt trong lòng bàn tay, "Chính là muốn hỏi ngài một chút, có muốn ăn kẹo hay không."
Lúc nãy nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn nhìn.
Vốn là muốn nhìn một chút các nàng lúc nào sẽ đến, thuận tiện thưởng thức phong cảnh cuối tuần ở bên ngoài, kết quả phong cảnh còn chưa kịp xem, đã chú ý thấy tiểu khóc bao đang lén lút liếc nàng.
Tuy không nhìn thấy miệng, nhưng cảm xúc cất giấu nơi đáy mắt kia vẫn như cũ phá lệ rõ ràng.
Là đang sinh khí, nếu không chính là tức giận nàng nửa ngày không nói lấy một câu, cũng có thể là tức giận nàng ở đàng sau chơi vui cười hớn hở.
Động tác vừa rồi cũng rất nguy hiểm, rõ ràng chính là muốn phát Weibo nhớ thương nàng đây.
Thẩm Ninh Hinh bị dọa sợ, vội vàng tìm kiếm bên trong bọc nhỏ, móc ra mấy viên kẹo bắt đầu đi hống.
Cũng may, Khâu Diệc Bạch cho nàng mặt mũi, duỗi tay nhận lấy.
Nhưng tâm lý vẫn là muốn lựa chọn, kẹo hầu như là vị ngọt, chỉ có thể lựa chọn mùi vị mà chính mình thích ăn, mới không bị ngán......
Còn đang nghĩ ngợi linh tinh, đột nhiên nhìn thấy Thẩm Ninh Hinh lại đưa cho Triệu tỷ một cái, trên mặt cũng mang theo ý cười, nhẹ giọng mời người ta nếm thử.
Khâu Diệc Bạch: "......"
Nàng sinh khí lại vô ngữ, nắm chặt viên kẹo trong lòng bàn tay, khó tránh khỏi lại hừ lạnh một tiếng, tức giận đem kẹo cất vào trong túi.
Vị sữa cũng không ăn!
Ăn ngon cái rắm!
Cứ như vậy biệt nữu cả một đường, xe chạy một buổi sáng, cuối cùng cũng tới nơi.
Trước tiên đến khách sạn đã đặt trước đó cất hành lý, đơn giản ăn qua cơm trưa, sau đó liền trực tiếp đến nơi đang hẹn gặp mặt cùng hộ khách.
Lần này là đi gặp một hộ khách mới.
Nghe nói là thông qua những người khác giới thiệu mới biết đến Khoa Thụy, sau khi nhìn qua hàng mẫu mà Triệu tỷ gửi qua bưu điện mới có ý muốn hợp tác, phía sau là một công ty rất lớn, cũng rất nổi danh.
Cho nên yêu cầu người của Khoa Thụy phải tự mình tới cửa bái phỏng.
Từ trước đến giờ loại sự tình này rất hay xảy ra.
Lúc Khâu Diệc Bạch vừa mới tiếp nhận bộ phận buôn bán ngoại mậu, tất cả mọi thứ đều bắt đầu từ con số 0, vô luận là làm cái gì cũng phải tận tâm tận lực, nhà xưởng bên kia cũng là nàng tự mình qua đi trông coi, hộ khách của giai đoạn trước là nàng mang theo nhóm tiêu thụ cùng nhau tìm được, mỗi ngày công tác rất nhiều còn phải thức đêm sửa sang lại tư liệu chuẩn bị để khi mở họp sẽ dùng.
Nếu không có nàng, Khoa Thụy sẽ không có ngày hôm nay.
Người này từ trước đến nay là có thể chịu khổ, cho nên tới cửa liền tới cửa, không một câu oán hận.
Nhưng không đại biểu cho nàng sẽ ở thế yếu, những điều nên nói đều sẽ nói, nên tranh thủ toàn bộ đều phải tranh thủ.
Không thể không nói, trên công tác Khâu Diệc Bạch thật sự rất lợi hại.
Thẩm Ninh Hinh nghiêm túc lắng nghe toàn bộ quá trình, đột nhiên thấy chính mình học được rất nhiều, ghi nhớ viết tràn đầy hai trang giấy.
Một tiếng sau, hội nghị kết thúc.
Thẩm Ninh Hinh thu thập đồ trên bàn, cũng lơ đãng nhìn thoáng qua Khâu Diệc Bạch, phát hiện người này đang cười.
Đáy mắt có ý cười, khóe môi cũng nhẹ nhàng gợi lên, nhìn qua vừa tràn đầy tự tin lại vừa khí phách hăng hái.
Làm người ta chỉ cần liếc mắt một cái liền không tự giác mà động tâm.
Thẩm Ninh Hinh nhìn nàng, một lúc lâu sau nhẹ giọng kêu tên nàng, hơi há mồm dùng khẩu hình miệng nói với nàng: "Khâu tổng giỏi quá."
Vừa nói xong, liền thấy tự tin trong đáy mắt Khâu Diệc Bạch càng tăng thêm vài phần.
Bất quá hình như là nhớ tới chính mình còn đang cùng nàng cãi nhau, khóe miệng có ý giơ lên, lại thực mau nỗ lực đè ép xuống.
Vì thế đến cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng, trả lời nàng: "Đương nhiên rồi."
Không chờ Thẩm Ninh Hinh đáp lời, liền vội không ngừng xoay người rời đi.
Giống như là chịu không nổi muốn chạy trốn chạy, mày nhăn lại, môi áp xuống, bước chân bên dưới cũng bay nhanh.
Nhưng bên tai lại đỏ bừng.
Có lẽ là được khích lệ, cho nên thẹn thùng chạy mất a.
Thẩm Ninh Hinh nhìn thấu không nói toạc, cũng vội vàng đứng lên gắt gao đuổi theo.
Nguyên bản cả một buổi trưa tâm tình có chút phiền muộn, không biết như thế nào, lúc này đột nhiên phá lệ hảo.
Hội nghị vừa xong, mấy người lại đi một nhà ăn xa hoa ăn cơm chiều.
Tuy nói người này còn đang mang thù, cũng không muốn nhiều lời với nàng, nhưng Thẩm Ninh Hinh vẫn nhạy bén phát hiện được nàng lại giúp mình chắn rượu.
Rõ ràng đã biết nàng có thể uống được, nhưng vẫn muốn giúp nàng chắn.
Người này cũng quá ôn nhu đi.
Thẩm Ninh Hinh nhìn nàng chằm chằm một lát, sợ nàng uống nhiều, vì thế liền trộm móc di động ra gửi WeChat qua cho nàng.
Đầu tiên là cảm tạ Khâu Diệc Bạch, sau đó lại nói với nàng chính mình có thể uống, kêu nàng uống ít một chút.
Vài giây sau liền thu được hồi âm ——
Ta là sợ ngươi uống nhiều cắn người! Nếu không ta mới không thay ngươi uống!
Ngữ khí ngạo kiều quen thuộc.
Thẩm Ninh Hinh dở khóc dở cười, khuyên can vài lần không có hiệu quả, liền chủ động đổ cho chính mình một ly đầy, sau đó uống sạch.
Lại một lần nữa gửi WeChat qua cho nàng ——
Ngày đó chỉ là ngoài ý muốn, kỳ thật ta vẫn có thể uống, ngài xem ta uống nhiều như vậy cũng không có việc gì nha.
Lại nói nếu ta thật sự cắn người, ngài lại mang khẩu trang lên là tốt rồi.
Tin nhắn vừa mới gửi qua, Khâu Diệc Bạch đột nhiên đỏ hồng cả mặt.
Trừng mắt nhìn mắt Thẩm Ninh Hinh, một lát sau đặc biệt khó chịu trả về một câu —
Khẩu trang quên ở khách sạn! Thẩm Ninh Hinh ngươi tốt nhất đừng uống say loạn cắn người, nếu không ta sẽ trừ tiền!
Ngươi cũng chỉ có chiêu này để dùng.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế không khỏi cười rộ lên, nhưng sợ chọc tiểu khóc bao xù lông liền vội vàng khôi phục lại, cầm lấy chiếc đũa tiếp tục tập trung chuyên môn ăn cơm.
Sau khi ăn xong, mấy người các nàng cùng hộ khách nói lời từ biệt, rồi mới quay về khách sạn.
Nửa đường Khâu Diệc Bạch nhận được một cú điện thoại.
Bất quá người này cố ý lảng tránh, cho nên Thẩm Ninh Hinh cùng Triệu tỷ không nghe được là ai gọi đến hay nội dung nói gì đó.
Chỉ biết sau khi người này cắt đứt điện thoại, trạng thái rõ ràng không còn tốt như lúc trước, cảm xúc vui vẻ nơi đáy mắt cũng phai nhạt đi rất nhiều.
Là phát sinh chuyện gì sao?
Thẩm Ninh Hinh có chút để ý, nhưng lại ngượng ngùng mở miệng hỏi, vì thế liền theo bản năng lưu tâm một chút.
Sau đó liền phát hiện, vừa mới về đến khách sạn người này liền lấy cớ chính mình mệt mỏi chui nhanh vào phòng.
Cửa vừa đóng lại, bên trong hơn nửa ngày cũng không có động tĩnh gì.
Thẩm Ninh Hinh nghe ngóng một hồi lâu, còn tưởng rằng nàng thật sự ngủ rồi, tóm lại thoáng yên tâm được một chút.
Nhìn thời gian đã gần 11 giờ tối, nghĩ ngày mai còn có công tác, chính mình cũng nên về nghỉ ngơi, vì thế liền đứng dậy chuẩn bị đi rửa mặt.
Còn không chưa kịp đi, đột nhiên nghe thấy động tĩnh từ cách vách truyền đến.
Tiểu khóc bao đi ra ngoài sao?
Thẩm Ninh Hinh sửng sốt, vội vàng thông qua mắt mèo trên cửa nhìn ra bên ngoài, quả nhiên phát hiện Khâu Diệc Bạch đang lặng lẽ không một tiếng động đi ra ngoài.
Cũng không biết muốn làm cái gì, vẫn còn mặc nghiêm túc như cũ, giày cũng không đổi, nhìn dáng vẻ có lẽ là muốn đi ra ngoài.
Chẳng qua là đi ra ngoài liền đi ra ngoài đi, như thế nào nàng còn ôm theo một cái chăn mỏng rất đáng yêu.
Thẩm Ninh Hinh: "???"
Dùng làm gì?
Bên ngoài nhiệt độ có chút lạnh, gió đêm từ nơi xa lặng lẽ thổi tới, nhấc lên vài sợi tóc cùng góc áo, lạnh lạnh nhưng cũng thực thoải mái.
Bầu trời đầy sao, sáng ngời lại lộng lẫy, giống như có thể thắp sáng mỗi một giấc mộng.
Là cảnh vật mà Khâu Diệc Bạch thích, mỗi một viên đều sáng lấp lánh.
Người này sẽ không phải là muốn ra ngắm sao đi?
Trong đầu Thẩm Ninh Hinh thực mau nhảy ra một phỏng đoán, bước chân bên dưới cũng không ngừng lại, cứ như vậy một đường đi theo phía sau nàng một hồi lâu.
Bất tri bất giác liền đi tới một phần đất trống, ở nơi xa hơn một chút còn có một mảng mặt cỏ không lớn không nhỏ.
Khâu Diệc Bạch liền xách theo tiểu chăn mỏng đến đó ngồi xuống.
Lúc sau lại giống như tiểu hài tử cuộn chân lên, tiểu chăn mỏng khoác ở trên người, hai tay nắm chặt một góc chăn.
Thật có cảm giác hai tuổi rưỡi nha, bởi vì cuộn tròn cả người lại, bóng dáng nhìn qua thật nhỏ bé.
Có gió thổi qua, lay động góc áo sợi tóc của nàng, làm cả người nàng thoạt nhìn vừa cô độc lại vừa cô đơn.
Thẩm Ninh Hinh nhìn chằm chằm vào nàng, trong lòng không biết như thế nào đột nhiên cảm thấy khó chịu một chút.
Vốn định tiến lên một bước hỏi xem rốt cuộc nàng làm sao vậy, còn chưa nhấc chân, đột nhiên nghe được tiếng khóc nho nhỏ từ nơi nàng truyền đến.
Mới đầu thực nhẹ, giống như đang cố tình nhẫn nại, thân thể run rẩy đến lợi hại.
Sau đó giống như nhớ tới quanh thân không có người, chính mình cũng không cần tiếp tục chịu đựng, vì thế tiếng khóc dần dần lớn lên.
Lần đầu tiên Thẩm Ninh Hinh thấy nàng khóc lớn như vậy.
Giống như là bị thật lớn thật lớn ủy khuất, vẫn luôn đè ép ở dưới đáy lòng, rốt cuộc có một ngày không chịu nổi nữa, vì thế tất cả cảm xúc lúc này mới có thể phát tiết.
Là bởi vì cú điện thoại kia sao?
Rốt cuộc là ai gọi tới, đã nói nhữn gì?
Thẩm Ninh Hinh không biết, cũng không nghĩ ra, thậm chí giờ này khắc này cái gì cũng không làm được, chỉ có thể đứng tại chỗ nhìn nàng thất thần khóc rống.
Không biết trải qua bao lâu......
Thẩm Ninh Hinh vẫn luôn đứng ở chỗ tối nhìn nàng chằm chằm, nghe thanh âm của nàng từ nhỏ đến lớn, lại từ lớn đến nhỏ lại.
Đến cuối cùng biến thành nhỏ giọng khóc nức nở, một bên hít hít cái mũi một bên nhéo một góc tiểu chăn mỏng tự lau nước mắt cho chính mình.
Qua một lúc lâu sau, phỏng chừng là hoàn hoãn lại rồi, liền ngã người nằm trên mặt đất.
Cái gì cũng không làm, chỉ hết sức chuyên chú nhìn chằm chằm một mảng lớn sao trời.
Thật đúng là ra ngoài ngắm sao.
Thẩm Ninh Hinh thở dài, nghĩ hiện tại có lẽ vừa đúng thời điểm rồi, lúc này mới cất bước ra khỏi chỗ tối.
Trên mặt còn phải giả vờ, trong miệng cũng nói thật trùng hợp, tỏ vẻ chính mình nửa đêm không ngủ được nên ra ngoài đi bộ, lại may mắn đụng tới Khâu tổng.
Lời này nói ngoan ngoãn lại lấy lòng.
Nhưng vẫn đem người này dọa sợ, còn tưởng rằng hơn nửa đêm gặp phải quỷ, thiếu chút nữa kêu 'a' một tiếng.
Nỗ lực nhịn một hồi lâu mới nuốt xuống được, sau đó lại bất mãn bĩu môi hướng qua một bên dịch chuyển thân thể.
Nhìn dáng vẻ giống như đang muốn trốn nàng, nhưng tiểu chăn mỏng rõ ràng không có dịch chuyển.
Cho nên...... Có thể lý giải là nàng muốn nhường một nửa cho mình sao?
Thẩm Ninh Hinh thoáng gợi lên khóe miệng, không hỏi mà trực tiếp vén chăn lên chui vào.
Một phần chăn vừa rồi được Khâu Diệc Bạch đắp lên, mặt trên còn lưu lại nhiệt độ cơ thể cùng mùi hương của nàng, Thẩm Ninh Hinh vừa mới chui vào liền cảm giác lạnh lẽo trên người được xua tan đi không ít.
Tươi cười cũng sâu thêm vài phần, dứt khoát cũng nằm xuống cùng Khâu Diệc Bạch cùng nhau ngắm sao.
Hôm nay sao trời thật là đẹp, cơ hồ là tràn đầy cả một bầu trời, viên lớn viên nhỏ hỗn loạn ở bên nhau, giống như không cẩn thận rơi ở đường viền chân trời, chỉ cần liếc mắt một cái liền làm tâm tình con người sung sướng.
Thẩm Ninh Hinh nhìn nhìn, không tự giác lại nghĩ tới buổi sáng đưa cho kẹo sữa cho Khâu Diệc Bạch.
Có lẽ là bởi vì giận dỗi nên không ăn, nếu không chính là đang oán trách nàng cũng cho Triệu tỷ một viên.
Vậy lần này chỉ có hai người các nàng, lại cho nàng một viên nàng sẽ ăn sao?
Còn may Thẩm Ninh Hinh có thói theo tùy thời mang theo bọc nhỏ ra ngoài.
Nghĩ như vậy, Thẩm Ninh Hinh gật gật đầu, rũ mắt xuống đi tìm kiếm ở trong bao một hồi, bắt được viên kẹo sữa đưa cho Khâu Diệc Bạch.
Thanh âm so với buổi sáng còn muốn ngọt hơn, vừa nhẹ lại vừa ôn nhu hỏi nàng: "Khâu tổng muốn ăn kẹo sữa không?"
Vừa nói xong, Khâu Diệc Bạch tức khắc liền nghiêng đầu qua liếc nàng một cái.
Hốc mắt hồng hồng, trên lông mi còn mang theo bọt nước, trên mặt cũng có nước mắt, giống như đứa nhỏ bị chọc tức.
Vài giây sau, đứa nhỏ bị khinh bỉ duỗi tay lấy kẹo ăn luôn.
Lần này ngoan như vậy nha.
Thẩm Ninh Hinh không khỏi cười rộ lên, chính mình cũng lấy ra một viên từ trong bao ăn luôn, sau đó thật cẩn thận xe dịch về hướng bên cạnh nàng, nhẹ giọng hỏi: "Khâu tổng như thế nào buổi tối không ngủ lại đi ra ngoài ngắm sao nha?"
"Bên ngoài còn rất lạnh." Nàng nói, trong hô hấp còn có nhàn nhạt mùi vị sữa phun trào ra, "Nếu không cẩn thận bị cảm mạo liền không tốt."
Vừa dứt lời Khâu Diệc Bạch liền mở miệng phản bác: "Thể trạng của ta rất tốt! Sao có thể bị cảm mạo!"
"Hảo hảo hảo." Thẩm Ninh Hinh theo tiếng gật đầu, lại tiếp tục nói, "Khâu tổng của chúng ta đặc biệt lợi hại, căn bản không có khả năng sinh bệnh."
Lời này nghe như thế nào giống như đang trêu chọc nàng.
Khâu Diệc Bạch bị nàng chọc tức, răng rắc cắn kẹo một ngụm, tức giận dùng sức nhai nhai.
Một hồi lâu sau mới giải thích: "Ta chỉ là tâm tình không tốt, ra ngoài giải sầu thôi......"
Lời này nói thanh âm có chút nhỉ, giống như muốn Thẩm Ninh Hinh nghe thấy, lại giống như không muốn nàng nghe thấy.
Dừng lại một chút, phỏng chừng là chính mình cũng cảm thấy có chút hối hận, vì thế lại theo bản năng hướng qua bên cạnh xê dịch.
Thậm chí còn vỗ lung tung lên lưng nàng, ngoài miệng cũng hung ba ba bắt đầu đuổi nàng đi: "Ngày mai còn có việc phải làm, mau về ngủ đi!"
Sau đó thì sao, chính ngươi lưu lại khóc đỏ mũi?
Thẩm Ninh Hinh thở dài, không gật đầu cũng không lắc đầu, làm bộ chính mình không nghe thấy.
Thậm chí còn nhẹ nhàng nở nụ cười, nắm lấy bàn tay của nàng đang lung tung vỗ vỗ tiếp tục mở miệng nói.
Thanh âm cũng càng nhẹ càng nhu, nhỏ giọng nói với nàng: "Khâu tổng tâm tình không tốt có thể nói với ta nha, tuy rằng ta tư lịch không cao, năng lực cũng không xuất chúng, nhưng nhất định sẽ đem hết toàn lực giúp ngài."
"Nếu gặp phải chuyện không giải quyết được, ngài có lẽ cũng có thể ỷ lại vào ta."
Lời này nói đến cực kỳ chân thành.
Ngay cả ánh mắt cũng vậy, hết sức chăm chú nhìn Khâu Diệc Bạch, giống như đang nghiêm túc cùng nàng hứa hẹn, ta thật sự có thể giúp ngươi chia sẻ.
Làm Khâu Diệc Bạch không tự giác mà đỏ mặt lên, ánh mắt cũng dần dần bắt đầu lơ mơ.
Qua một hồi lâu mới mở miệng lẩm bẩm: "Ta không tin, ai biết ngươi có phải lại uống nhiều rồi nói mê sảng hay không."
Xem ra là bởi vì sự tình lần trước, người này đã có bóng ma tâm lý.
Thẩm Ninh Hinh dở khóc dở cười, vội vàng mở miệng tự chứng: "Ta nói tuyệt đối là thật sự, mỗi một câu đều là thật, ta sẽ không lừa ngài!"
Nói hết lời rồi nhưng Khâu Diệc Bạch vẫn không tin.
Thẩm Ninh Hinh bất đắc dĩ, chỉ có thể liệt kê ra những lời nói mà ngày đó chính mình đã từng nói với nàng, nói xong đột nhiên lại nghĩ tới đêm đó lỡ miệng thổ lộ ra mất.
Liền quyết tâm nhân lúc thời điểm đang thanh tỉnh trực tiếp bộc lộ với nàng: "Ngay cả câu nói ta thích ngươi cũng là sự thật."
Vừa dứt lời chính mình cũng bị dọa nhảy dựng, cảm thán gần đây lá gan của nàng thật là càng lúc càng lớn.
Bất quá nàng không hối hận, dù sao cái loại thích này muốn giấu cũng giấu không được, chung quy vẫn là muốn nói ra.
Còn không bằng thừa dịp hiện tại gió đêm thoải mái, sao sáng lóng lánh.
Cho dù bị Khâu Diệc Bạch cự tuyệt, về sau khi nhớ lại vẫn là một hồi ức đẹp.
Trong lúc nhất thời nàng suy nghĩ rất nhiều, mặt bất tri bất giác càng ngày càng hồng, có chút cảm thấy thẹn thùng ngẩng đầu lên, đối diện với một khuôn mặt càng hồng hơn.
Bộ dạng của Khâu Diệc Bạch rõ ràng so với nàng còn muốn thẹn thùng hơn.
Môi theo bản năng giật giật giống như muốn nói gì đó, rồi lại vì thẹn thùng mà hơn nửa ngày cũng không nói ra được lời nào, ai biết lại nghẹn ra mấy viên nước mắt.
Cứ như vậy kiên cường giữ ở hốc mắt, liếc mắt nhìn một cái giống như sao nhỏ trên tinh không lượng lượng sáng, so với những ngôi sáng trên bầu trời còn muốn đẹp hơn nhiều.
Làm người nhịn không được lại vì nàng mà động tâm.
Thẩm Ninh Hinh thấy thế thở sâu, trầm mặc một lúc lâu không nói gì nữa, mà cúi đầu tìm gì đó ở trong bọc nhỏ, sau đó từ bên trong lấy ra một xấp tiền bắt đầu tỉ mỉ đếm đếm.
Xong xuôi lại đẩy tới trước mặt Khâu Diệc Bạch, nhỏ giọng nói với nàng: "Khâu tổng đây là nửa tháng tiền lương của ta, ngài muốn trừ liền trừ đi."
Khâu Diệc Bạch nghe vậy cảm thấy khó hiểu, vừa muốn hỏi lại.
Bất quá còn chưa kịp hỏi, liền thấy Thẩm Ninh Hinh đột nhiên dùng tay nâng mặt mình lên: "Thuận tiện Khâu tổng, lần này ngài ra ngoài lại không mang khẩu trang."
"Vậy như thế nào có thể phòng được ta đây." Nàng nói, âm cuối giơ lên, thanh âm mềm mại, trong giọng nói mang theo ý cười cùng làm nũng mà chính mình cũng không ý thức được.
"Vạn nhất...... Ta biến thành tiểu cẩu nhi, cho dù đang thanh tỉnh cũng muốn cắn ngài thì sao?"