Nhìn thấy người này giống như đại hắc chuột chui vào WC, Thẩm Ninh Hinh vốn dĩ là muốn duỗi tay bắt lấy nàng.
Ai biết tốc độ di chuyển của quân địch quá nhanh, nàng duỗi tay ra cũng chỉ nắm được một cái góc áo mà thôi.
Nhưng động tác của tiểu miêu lại rất nhanh, thấy tiểu khóc bao vội vàng chui vào WC, còn tưởng rằng bên trong có thứ gì tốt, tức khắc cũng đi vào theo.
Khâu Diệc Bạch phanh một tiếng đóng cửa lại, vừa lúc cả người lẫn mèo đều bị nhốt ở bên trong.
Không bao lâu sau, từ bên trong liền truyền đến tiếng kêu sợ hãi.
Lại qua một lát, cửa WC chậm rãi mở ra một khe nhỏ, từ bên trong vươn ra một cánh tay trắng nõn, nơm nớp lo sợ ôm lấy tiểu miêu kia, một lần nữa thả ra bên ngoài.
Giống như đang đưa khách quý đi vậy, còn nói một tiếng cẩn thận.
Thẩm Ninh Hinh quả thực dở khóc dở cười, vừa mới chuẩn bị đi qua, lại thấy người này lấy tốc đọ sét đánh không kịp bưng tai đóng cửa lại.
Xem ra một tiếng ngoan ngoãn này tạo thành ảnh hưởng thực sự quá lớn.
Thẩm Ninh Hinh thở dài, lắc đầu đem tiểu miêu bế lên vuốt ve hai cái, lại một lần nữa an bài cho nó hảo hảo đi ăn cơm.
Còn chính mình thì đi đến bàn ăn lấy một cái ghế dựa đặt gần cửa WC, chuẩn bị cùng Khâu Diệc Bạch triển khai một tràng đánh lâu dài.
Cùng lúc đó còn mở Weibo ra, bên trong người nọ phát một cái mình liền xem một cái.
【 ô ô ô như thế nào chỉ miêu kia lại trùng tên với ta a! Nó không riêng gì đoạt Hinh Hinh của ta, còn đoạt luôn tên của ta, xấu lắm QAQ 】
【 Vừa rồi có phải ta đã bị bại lộ hay không? Ta chưa từng nói nhũ danh của ta với Hinh Hinh! Như vậy không phải là không đánh đã khai sao QAQ 】
【 Hinh Hinh nhất định sẽ chê cười ta, tiểu hài tử cùng tiểu miêu mới gọi là ngoan ngoãn......】
Như thế như vậy, lâm vào trạng thái điên cuồng tự mình hoài nghi.
Tốc độ của người này vốn dĩ rất nhanh.
Tốc độ xem của Thẩm Ninh Hinh đều mau không đuổi kịp tốc độ nàng phát, một cái lại một cái thật là hoa cả mắt.
Trong lúc nhất thời chưa kịp gõ cửa hống người.
Người nọ ở bên trong đột nhiên không làm đại hắc chuột nữa, mà đi đến cửa lén lút nhìn ra bên ngoài, sau một lúc lâu lại dịch trở về tiếp tục phát động thái mới ——
【 Xú miêu không để ý tới ta, Hinh Hinh cũng không để ý tới ta, ta là một cây cải thìa không ai đau không ai yêu QAQ 】
Thẩm Ninh Hinh thấy thế thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Đây là làm sao vậy nha!
Thật sự không đành lòng nhìn người nọ đáng thương trốn ở trong WC, Thẩm Ninh Hinh cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, cuối cùng vẫn đi gõ gõ cửa.
Thanh âm cũng phóng tới nhẹ nhất ôn nhu nhất, nói một câu: "Bạn gái ta như thế nào rồi?"
"Không như thế nào cả!" Vừa dứt lời, Khâu Diệc Bạch ở bên trong liền đáp lời với nàng.
Trong thanh âm còn mang theo chờ mong, nhưng bởi vì thẹn thùng cùng giận dỗi, cũng có chút hung ba ba.
Thẩm Ninh Hinh không khỏi hơi hơi gợi lên khóe miệng, tiếp tục gõ cửa kêu nàng: "Ra tới ăn cơm nha, cơm còn chưa có ăn xong đâu."
"Ta không......" Người nọ ở bên trong vốn định trả lời không ăn.
Nhưng nghĩ đến là bạn gái cực cực khổ khổ làm cho mình, lời nói đến bên miệng lại do dự một hồi lâu, cuối cùng biến thành: "Qua một lát ta lại ăn."
Còn có điểm ủy khuất.
Thẩm Ninh Hinh thiếu chút nữa liền cười ra tiếng.
Để sớm làm người ra tới, cũng không tiếp tục dây dưa nữa, lần này trực tiếp dùng đại chiêu.
Mắt nhìn bóng dáng lay động ở bên trong, sau một lúc lâu cười như không cười nói một câu: "Ngoan ngoãn?"
Người nọ ở bên trong nghe thấy tức khắc liền sửng sốt.
Mặt cũng xoát một chút liền đỏ, vội vàng lắc đầu nói: "Ta không phải ngoan ngoãn!"
"Phải không?" Thẩm Ninh Hinh ứng thanh, "Ân, ta biết rồi."
"Bất quá mới vừa rồi ta không kêu ngươi nga." Nàng nói, "Ta kêu là mèo con......"
Lời còn chưa nói xong, liền nghe thấy tiếng bước chân thịch thịch thịch từ bên trong truyền đến.
Sau đó cửa được mở ra, nguyên bản đại hắc chuột còn đang đáng thương vô cùng trốn trốn tránh tránh từ bên trong dò đầu ra.
Hai mắt nhìn chằm chằm Thẩm Ninh Hinh, sau một lúc lâu hốc mắt liền đỏ.
Trong miệng cũng bắt đầu dong dài, nói: "Được rồi ta ngả bài, nhũ danh của ta đúng là ngoan ngoãn!"
"Ta mới là ngoan ngoãn!" Càng nói càng ủy khuất, một lát sau dứt khoát trực tiếp dính lên trên người Thẩm Ninh Hinh, cả người dán ở trên người nàng gắt gao ôm lấy, "Ngươi chỉ có thể kêu ta như vậy, nó không phải!"
Ngữ khí này nghe như hai bình dấm chua đều bị đổ.
Thẩm Ninh Hinh vội vàng gật gật đầu thừa nhận, một bên sờ sờ đầu nàng một bên hống, cuối cùng thành công hống người một lần nữa đi ăn mì.
Chớp mắt liền thấy tiểu miêu cũng ăn xong rồi, vì thế đi qua vuốt ve hai cái lại đem nó thả vào lồng sắt.
Sau đó lại nói: "Ngủ ngon, hảo hảo ngủ nha."
Nhớ tới lời nói mà Khâu Diệc Bạch đã dặn dò, quả thực không tiếp tục gọi người ta là ngoan ngoãn nữa, mà bỏ thêm một chữ ' tiểu ' ở phía trước.
Một đại ngoan ngoãn, một tiểu ngoan ngoãn, lần này tổng có thể phân rõ đi.
Khâu Diệc Bạch ăn xong chén mì kia, lúc này mới cảm giác thẹn cùng ghen tuông ở trên người cuối cùng cũng tiêu tán đi không ít.
Nhìn Thẩm Ninh Hinh đang đứng ở trong phòng bếp rửa quả táo, đáy lòng không khỏi lại dâng lên một trận áy náy.
Nghĩ chính mình vừa rồi quả thực quá ngây thơ, cùng một con mèo ghen cái gì a.
Bạn gái đi làm cả một ngày bản thân cũng thực vất vả, chính mình còn tạo thêm phiền cho nàng......
Trong lúc nhất thời, người này suy nghĩ rất nhiều, càng nghĩ càng cảm thấy nghiệp chướng nặng nề.
Khuôn mặt nhỏ vì áy náy mà rũ xuống, suy nghĩ phải làm chút gì đó để bồi thường.
Vì thế liền ôm chén đũa khẽ meo meo tiến vào phòng bếp rửa chén, qua một lát lại chui vào phòng tắm chuẩn bị nước tắm cho Thẩm Ninh Hinh.
Duỗi tay xoa bóp cho bạn gái, ngạo kiều lại ngượng ngùng nói một câu: "Lát nữa ta giúp ngươi tắm rửa đi."
Như thế nào đột nhiên muốn giúp nàng tắm rửa?!
Thẩm Ninh Hinh vừa nghe liền ngốc, trầm mặc một lúc lâu thiếu chút nữa lại muốn cười ra tiếng.
Vốn định lắc đầu nói không cần, ngày mai ngươi còn phải đi làm, đừng phiền toái sớm một chút tắm xong đi ngủ sớm một chút đi.
Nhưng chưa kịp mở miệng, vừa nhấc mắt lên liền thấy được tràn đầy chờ mong từ trong đáy mắt của người nọ.
Vội vàng ngậm miệng, vài lần suy nghĩ lựa lời để nói, cuối cùng một câu cũng không nói ra được.
Thậm chí còn ma xui quỷ khiến gật gật đầu nói: "Được rồi."
Vừa dứt lời, đáy mắt của Khâu Diệc Bạch tức khắc liền sáng lên.
Sau đó liền chạy tới phòng ngủ chuẩn bị áo ngủ cho Thẩm Ninh Hinh, tiếp theo đi trước một bước đến bồn tắm cho tay vào thử nước, cảm thấy nhiệt độ được rồi lúc này mới gọi Thẩm Ninh Hinh vào đỡ người ngồi xuống.
Nào là xoa vai nào là bóp chân hầu hạ một hồi, được một lúc đột nhiên nghĩ tới cái gì, còn thần bí hề hề nói Thẩm Ninh Hinh nhắm mắt lại, nói là có kinh hỉ.
"Cái gì kinh hỉ vậy nha?" Thẩm Ninh Hinh mạc danh nhớ tới chuyện đuôi cá trước đó, trong lúc nhất thời lại có điểm sợ hãi.
Nhưng vì giữ mặt mũi cho tiểu khóc bao, rốt cuộc vẫn nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Sau đó liền nghe thấy người này nhẹ nhàng chạy vào phòng ngủ, giống như mở mấy cái túi lớn không lâu trước đó đã mang về, ở bên trong tìm kiếm gì đó.
Lúc sau lại lặng lẽ trở lại bồn tắm, đầu tiên là cầm thứ gì đó đi đến vòi nước tỉ mỉ rửa rửa, rồi lại như ném bom ném hết toàn bộ chúng nó vào trong nước.
Thẩm Ninh Hinh sợ tới mức lập tức mở mắt ra, theo bản năng nắm chặt lấy thành bồn tắm.
Ngay sau đó...... Liền phát hiện bên trong nổi lơ lửng một đống lớn A Cát.
Chuẩn xác mà nói, là A Cát đầu chó thân vịt, mặt trên là xanh, phía dưới là vàng, vài con còn kết bè kết đội ở trong bồn tắm bơi qua bơi lại.
Thẩm Ninh Hinh: "......"
Này cũng quá đáng sợ đi!
Cố tình người nọ ở trước mắt còn mỹ tư tư cùng nàng giới thiệu, nói đây là sản phẩm liên doanh giữa A Cát cùng vịt tiểu hoàng số lượng có hạn, chính mình ngồi xổm thật lâu mới mua được.
Thậm chí còn đặc biệt vui vẻ hỏi nàng: "Đẹp không?"
Thẩm Ninh Hinh sầu đều nói không ra lời, chỉ có thể gật gật đầu miễn cưỡng duy trì ý cười hướng nàng giơ ngón tay cái lên.
Bất quá như vậy là đủ rồi.
Thấy bộ dạng của nàng giống như thực thích, Khâu Diệc Bạch bỗng nhiên cảm giác vui vẻ, sau đó liền duỗi tay từ bên trong vớt ra một con, nhẹ giọng nói với nàng: "Kỳ thật nó không chỉ có đáng yêu như vậy nga."
Thẩm Ninh Hinh nghe vậy từ dưới đáy lòng không ngừng phun tào: Không, ngay cả đáng yêu cũng không có.
Nhưng vì giữ gìn mặt mũi cho người này, vẫn luôn gợi lên khóe miệng, trong thanh âm mang theo ý cười hỏi một câu: "Còn có chỗ nào đặc biệt nha?"
Vừa dứt lời, Khâu Diệc Bạch liền nhẹ nhàng nhéo vịt A Cát kia một chút.
Vịt A Cát đầu tiên là chậm rãi xẹp xuống, sau đó nhanh chóng bắn ngược, phát ra một tiếng vang lớn kinh người:
"Uông dát!!!"
Thẩm Ninh Hinh: "Phốc!"
Trận tắm rửa này chính là chung thân khó quên a.
Thẩm Ninh Hinh bị mấy con vịt A Cát kia làm cho dở khóc dở cười, lại bất hạnh không thể mở miệng phun tào, cơ hồ là nghẹn thành nội thương.
Thật vất vả mới tắm rửa xong, được người nọ bọc khăn tắm ôm đến sô pha lau tóc.
Lúc này thời gian đã không còn sớm.
Thẩm Ninh Hinh nghĩ ngày mai Khâu Diệc Bạch còn có nhiều chuyện muốn làm như vậy, liền không chậm trễ thời gian của nàng nữa, nói tự mình lau tóc, kêu nàng nhanh đi tắm rửa đi.
Nói một hồi lâu người nọ mới chịu động đậy.
Bất quá người này không có lập tức đi tắm, mà hảo hảo thu thập những con vịt A Cát kia, những con đã dùng quá thì đặt ở trong một cái túi, còn chưa dùng thì đặt ở trong một cái túi khác, cầm như cầm bảo bối hướng đến ban công phơi.
Nghĩ lần sau lại đưa cho bạn gái giải buồn lúc tắm rửa.
Lúc đi ngang qua lồng sắt của tiểu miêu, nhìn thấy nó nằm một mình rất cô độc, không khỏi ngạo kiều hừ lạnh một tiếng, đại phát từ bi từ trong túi vịt A Cát chưa dùng qua lấy ra một con xấu nhất ném cho nó.
Vung tay lên nói với nó: "Thưởng cho ngươi, ta đều không bỏ được dùng!"
Nghe được Thẩm Ninh Hinh tức khắc lại gợi lên khóe miệng, vội vàng lại mở miệng kêu nàng vài tiếng, nói người nọ nhanh nhanh đi tắm rửa.
Qua một hồi lâu cuối cùng cả hai mới nằm trở về trên giường.
Có lẽ là bởi vì hôm nay vừa mới ăn qua một hồi dấm, cho nên đêm nay Khâu Diệc Bạch phá lệ dính người.
Không riêng gì từ lúc vừa lên giường liền chui vào ổ chăn của nàng, sau đó còn nâng tay lên ôm chặt quấn lấy nàng hàn huyên một hồi lâu.
Qua một lát cảm giác được thật sự đã quá muộn, lúc này mới hậu tri hậu giác vội vàng ngậm miệng lại.
Nhìn bạn gái nằm ở bên cạnh được ánh trăng bao bọc, nghe trên người nàng tản mát ra hương thơm, rốt cuộc vẫn cảm thấy động tâm.
Vì thế liền lặng lẽ ngồi dậy, một tay chống giường, một tay khác nhẹ nhàng sờ sờ mặt nàng.
Sau một lúc lâu thậm chí còn cúi đầu hôn lên, giống như tiểu miêu ở trên mặt nàng nhẹ nhàng cọ cọ.
Môi cũng khẽ mở, thẹn thùng lại nhỏ giọng nói với nàng: "Hôm nay ta không phải nhân ngư, cũng là tiểu miêu."
"Tóc ta sờ cũng thực hảo, mặt cũng vậy, dù sao một chút cũng không hề thua kém so với tiểu miêu bên ngoài kia."
"Cho nên...... Thích nó đồng thời ngươi cũng phải thích ta!"
"So với thích nó phải nhiều hơn một chút, lại nhiều hơn một chút, vậy càng tốt."