Cô sững sờ, không biết phải nhắn lại thế nào.
Thực ra.
Tính cách của An Tĩnh giống như cái tên của cô, là một cô gái rất dịu dàng và nhẹ nhàng. Do tính cách trời sinh, nên dù chẳng nói nhiều, nhưng không có nghĩa cô là người chậm hiểu.
Hoàn toàn ngược lại, tâm tư của cô rất nhạy bén, không hề nhu nhược mềm yếu giống như người ta lầm tưởng.
Lúc ở trường, cô lờ mờ nhận ra hình như người này đối xử với mình khác hẳn mọi người. Thứ cảm xúc thầm kín này cũng chỉ người trong cuộc mới có thể nhận thấy rõ rang.
Có điều, lúc ấy cô hoàn toàn không bận tâm. Chỉ muốn chăm chỉ học hành mà thôi.
Bây giờ, hai tin nhắn trong điện thoại như hai quả bom nổ chậm, khiến cô lúng túng không biết phải làm thế nào.
Cô chưa bao giờ phải đối mặt với những chuyện này.
Trước đây cũng từng có người thích và bảy tỏ tình cảm với cô, còn gửi cả thư tình gì gì đó, có điều bà Lục Mỹ Hoa quản lý rất nghiêm, hơn nữa cô cũng chẳng hứng thú với chuyện yêu đương, nên đều thẳng thắn từ chối.
Nếu có người thẹn thùng xin số điện thoại của cô, cô chỉ cười cười trả lời mình không có điện thoại.
Tuy chàng trai này không hề bày tỏ cái gì, nhưng những chuyện cậu làm tối nay, ví như kiên nhẫn ở bên cạnh cô cả buổi tối, dạy cô chơi game, đưa cô ra bến xe, có lẽ An Tĩnh không hiểu sai ý cậu.
Giữa bạn bè cùng lớp có chuyện đó sao?
Tối nay, đôi mắt đen láy sâu thẳm của Trần Thuật nhìn cô chăm chú, khoảnh khắc cậu hỏi số điện thoại của cô, thú thực, cô cũng do dự vài giây, trong đầu hiện lên một loạt hình ảnh trước đây khi An Nguyệt vô tình nhìn về phía Trần Thuật, An Nguyệt hỏi cậu bài tập.
Không biết vì sao, cô bất giác cho cậu số điện thoại của mình.
Hai người là chị em sinh đôi, cô hiểu rõ tính cách của An Nguyệt hơn ai hết.
An Nguyệt là một người vô cùng hiếu thắng, chị ấy thích cái gì cũng đều phải làm đến mức tốt nhất, hoàn hảo nhất. Hồi học lớp mười, chị ấy biết về sự tồn tại của một bạn nam tên là Trần Thuật, kết quả thi luôn dễ dàng đè bẹp mình, vì thế, trong mắt An Nguyệt lúc nào cũng ẩn chứa cảm giác hiếu kỳ và không phục.
Hơn nữa, từ ngày bắt đầu năm học mới, An Nguyệt lúc nào cũng đặc biệt chú ý tới Trần Thuật.
Khoảnh khắc ấy, cô cũng không biết vì sao, giống như ma đưa lối quỷ dẫn đường, cô đã cho cậu số điện thoại của mình.
Bây giờ cô lại cảm thấy hơi hối hận, thấy mình thật tầm thường.
Thật sự rất tầm thường.
Cô bực tức mím môi, cúi đầu định lưu lại số điện thoại của Trần Thuật, nhưng đúng khoảnh khắc nhập ký tự, cô sững người, rồi bỏ qua.
Cô chầm chậm buông tay ra, khóa bàn phím, kiên quyết không nhìn số điện thoại lạ ấy nữa.
Chiếc điện thoại bị cô ném sang một bên.
.
Sau khi đưa An Tĩnh ra bến xe buýt, Trần Thuật cúi đầu châm một điếu thuốc nữa.
Toàn thân cậu chìm khuất trong bóng tối, đôi môi mỏng khẽ mở ra, chầm chậm nhả khói thuốc, ánh mắt hướng về phía ánh đèn neon ở phía xa. Dưới vành mũ lưỡi trai, đôi mắt lạnh lùng xa cách không biết đang ẩn chứa tâm trạng gì.
Bên đường thỉnh thoảng có nữ sinh trung học đi ngang qua, lén nhìn trộm cậu đầy phấn khích, muốn chụp tấm ảnh khoa khoang với các bạn.
Trần Thuật dường như phát hiện ra, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn họ, rồi lại tỏ vẻ bình thản quay mặt đi, không bận tâm.
Ánh nhìn đó khiến mấy cô gái cảm thấy e thẹn sợ hãi, trong lòng có chút căng thẳng, chưa kịp mở khóa điện thoại liền vội vàng chạy đi.
Làn khói mỏng bay lên, làm nhòa đi khuôn mặt khôi ngô của cậu.
Hết một điếu thuốc, cậu lấy điện thoại ra gọi điện. Sau khi điện thoại kết nối, giọng nói của Tống Tư vang lên.
"Alo alo, A Thuật à?"
"Đang ở đâu?" Cậu lạnh lùng nói.
"Ông xong việc rồi à, đưa gái về rồi à? Hai người chơi gì vậy?"
"Ở đâu?" Trần Thuật không bận tâm tới cậu ta, chỉ hỏi ngắn gọn một câu.
Đầu dây bên kia ồn ào náo nhiệt, có tiếng nói chuyện của con trai con gái. Mấy cô gái rất nũng nịu, còn cả tiếng bóng bowling đánh đổ những chai gỗ.
"Ồ ồ, ở chỗ cũ, vẫn là sân bowling ở đường số 15, nhanh lên, mọi người đang đợi ông đây."
"Ừ, tới đây." Trần Thuật uể oải đáp.
Mười lăm phút sau, Trần Thuật bước vào sân bowling sáng rực ánh đèn, nam thanh nữ tú chen chúc trong sân chơi, ai nấy phì phèo thuốc lá.
Lúc cậu đến, đám người Tống Tư đã chơi được một lượt rồi.
Từ Lâm đứng bên cạnh dạy bạn gái cậu ta chơi bowling, tư thế rất thân mật, cô gái nũng nịu, cố tình nói không biết chơi. Từ Lâm ngứa ngáy trong lòng, khó mà kìm ném được, trong lúc dạy bảo cũng nhân tiện "sờ mó" tận hưởng.
Trần Thuật ngồi xuống ghế ở khu vực ngồi nghỉ, ánh đèn quá chói, cậu kéo mũ lưỡi trai xuống.
Từ Lâm và đám bạn thường xuyên chơi với cậu giơ tay chào cậu.
Trần Thuật cười, bình tĩnh đáp lại một tiếng. Cậu bắt chéo chân, khoanh tay trước ngực, nhìn Châu Tề và Hứa Gia Nghiệp chơi bowling một lúc.
Rồi lại cảm thấy có chút tẻ nhạt, cậu thổi phù một tiếng, lấy điện thoại ra nghịch, bất chợt, cậu nheo mắt lại, khóe miệng nở nụ cười, nhắn tin vào số điện thoại vừa mới xin được, vẫn còn nóng bỏng tay.
Tống Tư vẫy tay với các bạn, nói lát nữa chơi tiếp. Cậu ta ngồi xuống cạnh Trần Thuật, khoác vai cậu, ngắm nghía khuôn mặt cậu, ánh mắt càng nhìn càng kỳ quái.
"Nhìn đủ chưa?" Trần Thuật không rời mắt khỏi điện thoại, lạnh lùng mở miệng nói.
Tống Tư gãi đầu cười khì khì, "Sao cơ? Không phải, không phải, định hỏi ông vài câu thôi, nhưng thấy ông đang nhắn tin nên không muốn làm phiền."
Bắt đầu từ khi nào lại lịch sự như vậy, Trần Thuật liếc nhìn cậu ta.
"Hỏi đi."
Tống Tư gật đầu, hỏi cậu: "Cậu đưa em gái đi đâu chơi vậy?"
"Quán net."
"Chơi gì ở quán net?" Cậu ta không thể hiểu nổi.
"Chơi game."
Tống Tư thấy cậu không nói gì, lại lẩm bẩm: "Vậy còn Hạ Tâm Vũ thì sao, còn cả Long Ni gì gì đó nữa chứ, bọn họ phải làm sao đây, trái tim dâng hiến cho ông rồi."
Trần Thuật cau mày, phản bác lại một cách khó hiểu: "Đầu óc ông có vấn đề à? Bọn họ liên quan gì đến tôi?"
Tống Tư cạn lời, chỉ biết lắc đầu. Quả nhiên Trần Thuật vẫn là Trần Thuật trước đây, chưa bao giờ nể tình bất kỳ cô gái nào khác.
"Không nói nữa."
Trần Thuật đứng dậy, lắc lắc cần cổ, sau đó nhấc một quả bóng, những người xung quanh thấy Trần Thuật muốn chơi, thi nhau cổ vũ, tiếng huýt sáo vang lên từng hồi.
Trần Thuật nhếch mép, nở nụ cười. Cậu nheo mắt, nhìn chằm chằm về phía trước, chuẩn bị sẵn sàng, quả bóng lao vào chính giữa, toàn bộ ki gỗ đổ rạp xuống.
.
An Tĩnh dịu dàng nhìn cậu, đôi mắt ươn ướt, thân thể như một chú nai con ngơ ngác run rẩy, hai mắt ngấn lệ.
Tay cô nắm chặt vạt áo phông đen của cậu với dáng vẻ lo lắng bất an, toàn thân toát lên vẻ quyến rũ. Cô khẽ gọi tên cậu: "Trần Thuật."
Giọng mềm mại, âm cuối hơi ngân lên, mang theo sức hấp dẫn khó diễn tả thành lời.
Cô chầm chậm nghiêng người, ghé sát về phía cậu, nhón chân.
Trần Thuật sững sờ, không biết nên phản ứng như thế nào. Lúc này đầu óc cậu trống rỗng. Trong mắt chỉ còn đôi môi đỏ càng lúc càng áp sát lại của cô, nhỏ nhắn non nớt như cánh hoa mong manh.
Mùi hương rất thơm trên người An Tĩnh khiến cậu đắm say, vẻ đáng thương ẩn trong đôi mắt của cô khiến cậu bất giác siết chặt tay ôm cô trong lòng.
Đúng lúc hai bờ môi sắp chạm vào nhau, Trần Thuật bất chợt tỉnh giấc.
Đêm khuya, căn phòng chìm trong bóng tối, màn đêm dày đặc.
Mồ hôi túa ra ướt tóc, cậu thở hổn hển một hồi.
Trần Thuật vò đầu, đứng dậy, ngồi cạnh mép giường, cậu cầm cốc nước trên chiếc kệ cạnh giường, ngửa đầu, dốc thẳng vào miệng, đường cong của yết hầu lộ ra rõ rệt.
Nước chảy vào cổ họng, lúc ấy cậu mới cảm thấy cảm giác nóng rát trong người từ từ lắng xuống.
Uống hết một hơi, cậu đặt chiếc cốc lên kệ. Khuỷu tay chống xuống gối, tay đỡ lấy trán, cụp mắt một hồi lâu. Cậu khẽ khàn khàn nói: "Chết tiệt."
Đến tận bây giờ, cơ thể vẫn còn chảy mồ hôi, cậu nghỉ ngơi một lúc, lấy điều khiển, giảm điều hòa xuống mấy độ, đi vào phòng tắm.
Một lúc sau, tiếng nước chảy vang lên. Năm phút sau, cậu bình thản bước ra ngoài, sau khi tắm nước lạnh, thân thể dần dần trở lại bình tĩnh.
Đang trong phòng riêng, cậu cởi trần, chỉ mặc độc một chiếc quần rộng màu đen, làn da trắng trẻo, cơ thể khỏe khoắn, vùng eo của chàng thiếu niên cao gầy thấp thoáng vài múi cơ bụng.
Tóc cậu ướt sũng, còn chảy nước, những giọt nước nhỏ xuống, lăn qua xương quai xanh, chảy xuống dưới.
Cậu lau tóc qua loa bằng khăn rồi ném xuống giường với lấy chiếc điện thoại màu đen trên kệ đầu giường, mở máy nhưng chẳng thấy tin nhắn đến nào.
Trần Thuật uể oải nằm trên giường, tin nhắn gửi Tiểu Tiên Nữ không nhận được hồi âm, nét mặt cậu chẳng biết đang ẩn chứa tâm trạng gì, một lúc sau, khóe miệng nhếch lên tự nhạo mình.
Cậu cảm thấy mình hệt như bị ma xui quỷ khiến. Cậu vốn tưởng rằng mình không phải kiểu người dễ dàng đắm chìm vào chuyện tình cảm. Hồi học lớp mười, càng không có cô gái nào có thể khiến tim cậu đập loạn nhịp.
Cậu luôn có cảm giác những cô gái cố tình gần gũi với cậu, cố tình làm bộ làm tịch, cố làm ra vẻ trong sáng thuần khiết trước mặt cậu thật tẻ nhạt vô vị.
Cậu cũng không biết mình đã bắt đầu để ý đến cô từ khi nào, chỉ là dần dần ánh mắt không kiểm soát được luôn trông về phía cô, từng chút tứng chút ăn sâu vào trái tim cậu.
Đêm nay, lần đầu tiên cậu mơ thấy cô, cũng là lần đầu tiên có cảm giác ham muốn. Trong giấc mơ, cô dịu dàng miên man gọi tên cậu.
Đôi mắt sợ sệt nhìn cậu, đồng thời chủ động áp sát lại, để cậu cảm nhận được mùi hương của cô. Cậu vẫn nhớ cảm giá khi chạm vào eo của cô, mềm mại mịn màng, uyển chuyển dịu dàng.
Cậu buông một tiếng, chửi thề khe khẽ, bực tức cau mày, sao đang mơ lại tỉnh giữa chừng? Thật mất hứng.
Trần Thuật "phù" một tiếng, nhắm mắt, đặt tay lên trán, không dám nghĩ nhiều nữa, cố gắng kìm nén cảm giác bồn chồn rực cháy đang bùng lên tận sâu trong đáy lòng.
27/08/2020.
Danh Sách Chương: