Nghỉ trưa, ở quán trà sữa gần trường học, quán bật nhạc Châu Kiệt Luân, thỉnh thoảng lại nghe tiếng học sinh nói chuyện với nhau.
An Tĩnh một tay chống cằm, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, hiếm khi để đầu óc trống rỗng như vậy.
Một cốc trà sữa khoai môn đơn giản đặt trên bàn.
Kỷ Nguyên gọi cô mấy lần liền.
Lúc ấy An Tĩnh mới giật mình: "Sao vậy?"
Ky Nguyên nghiêng đầu nhìn cô, "Dạo này đầu óc cậu cứ để đâu đâu vậy?"
"Thật sao?" An Tĩnh cười, cúi đầu hút trà sữa.
Ngoài cửa quán trà sữa bỗng trở nên náo nhiệt.
Hai người vô tình nhìn ra ngoài cửa. An Tĩnh sững người. Là nhóm Trần Thuật.
Tống Tư kéo tay Trần Thuật vào quán, vừa đi vừa lải nhải: "Chẳng phải tôi bảo đi mua trà sữa cùng tôi sao, ông khó chịu như vậy làm gì, chơi bóng chưa đủ mệt sao, ông không mệt nhưng tôi mệt rồi, mua cốc trà sữa uống đi, nào."
Trần Thuật khó chịu, nhưng vẫn bị cậu ta lôi vào quán.
"Ôi, các cậu cũng ở đây à?" Tống Tư phát hiện ra bọn họ liền chào hỏi.
Kỷ Nguyên gật đầu.
Trần Thuật sững người khi thấy cô.
Ánh mắt hai người gặp nhau.
Trần Thuật cau mày, nhìn cô một lúc bằng ánh mắt phức tạp, sau đó quay mặt đi trước, ngồi xuống ghế trống bên cạnh. Cậu bực bội nhìn Tống Tư: "Nhanh lên." Dứt lời, cậu liền cúi đầu chơi game trên điện thoại.
An Tĩnh cụp mắt, uống ngụm trà sữa. Rất ngọt, nhưng cô không nhận ra được vị đường, chỉ thấy miệng đăng đắng.
Sau lần tức giận bỏ đi đó, trên lớp, Trần Thuật không còn nói chuyện với cô như trước đây nữa, những khi bắt buộc phải tiếp xúc, giọng điệu của cậu rất thờ ơ lạnh lùng, nếu gặp bên ngoài sẽ coi như cô không tồn tại.
Gọi đồ uống xong, Tống Tư đi đến cạnh bàn hai người nói chuyện.
Cậu ta cười cợt, bắt đầu ba hoa khoác lác.
Nói một hồi cậu ta mới chợt nhạn ra có gì đó không đúng, cho dù cậu ta gợi bao nhiêu chuyện An Tĩnh trước sau chỉ cúi đầu, không nói một lời. Còn Kỷ Nguyên lúc nào cũng lạnh lùng băng giá, nhát thời cậu ta khó xử vô cùng.
Cậu ta khẽ ho một tiếng, nhận thấy bầu không khí thật kỳ lạ.
Rốt cuộc giữa An Tĩnh và Trần Thuật đã xảy ra chuyện gì.
Mấy ngày nay cậu ta đã gặng hỏi nhưng Trần Thuật không nói, những người khác cũng ngơ ngác không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hơn nữa, gần đây chỉ cần tan học là Ttrần Thuật lại ôm bóng ra sân vận động, như thể thừa năng lượng vậy, cũng khó tính hơn thường ngày rất nhiều, không nói chuyện thì thôi, cứ hễ mở miệng là khiến mọi người tức giận.
Cậu ta chưa thấy ai có thể khiến tâm trạng Trần Thuật xao động như vậy.
Không khí tĩnh lặng. May mà lúc ấy nhân viên cửa hàng đã đóng gói xong trà sữa cho Tống Tư. Cậu ta cầm lấy, do dự một lúc, cuối cùng vẫn chào tạm biệt hai cô gái.
Trần Thuật đứng dậy rất dứt khoát, cậu ta nhét điện thoại vài túi, hai tay đút túi, quay người bước đi.
Lúc ấy An Tĩnh mới ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh trông theo bóng dáng cao gầy của cậu. Hai chàng trai đi ra khỏi quán, có thể thoáng thấy mấy cô gái lớp mười đang đứng đợi với vẻ mặt vô cùng phấn khích cũng yểu điệu đi theo.
"An Tĩnh, cậu và Trần Thuật sao vậy?" Đột nhiên Kỷ Nguyên hỏi.
An Tĩnh "hả" một tiếng, chợt thấy hoảng hốt.
"Mình và cậu ấy không có gì." Cô có chút lắp bắp, "Chỉ là bạn bè mà thôi."
Kỷ Nguyên cười: "Mình có thể nhận ra, Trần Thuật thích cậu lắm, rất thích."
An Tĩnh cầm chặt cốc trà sữa trên tay, vẫn còn hơi nóng. Đôi mắt cô run run, không nói gì.
"Vậy..." Kỷ Nguyên ngừng một lúc mới hỏi tiếp: "Cậu thì sao?"
"Mình làm sao?" Cô ngước mắt.
"Cậu có thích cậu ấy không?"
An Tĩnh im lặng một lúc, khẽ mở miệng: "Mình không biết."
Cô thực sự không biết, không biết thích một người có cảm giác như thế nào. Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ làm trái lời bà Lục Mỹ Hoa, chuyện yêu sớm chỉ nghĩ thôi cũng không dám nghĩ.
Nhưng, đột nhiên bên cạnh cô xuất hiện Trần Thuật. Cậu lặng lẽ ở bên cô lúc cô thấy cô đơn, đặt mình vào vị trí của cô, suy nghĩ mọi thứ cho cô, thẳng thắn bày tỏ tình cảm với cô mà không hề giấu giếm.
Cô thấy lòng rối bời, cảm nhận được sự ngọt ngào, ấm áp, chua xót chưa từng trải qua.
Khuôn mặt thanh tú của Kỷ Nguyên hiếm khi xuất hiện nụ cười trêu chọc: "Mình kể cho cậu một bí mật."
"Bí mật gì vậy?" An Tĩnh nghiêng đầu.
"Từ hồi lớp mười, mình bắt đầu yêu thầm một người." Kỷ Nguyên cầm ống hút, chầm chậm ngoáy ngoáy, khóe miệng nở nụ cười.
An Tĩnh tròn mắt, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Kỷ Nguyên sẽ thích người khác, mà lại còn là yêu thầm.
"Nhưng cậu ấy có bạn gái rồi, lúc nào cũng có." Bỗng nhiên, Kỷ Nguyên nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói có chút buồn bã.
"Vậy cậu..." Cô mở miệng nhưng không biết phải nói tiếp thế nào, cảm thấy xót xa cho cô ấy.
"Ừ, cảm giác này rất buồn."
Kỷ Nguyên chuyển chủ đề, "Còn cậu thì sao, bây giờ cậu có buồn không?'
An Tĩnh cụp mắt, có buồn không.
Buồn, buồn hơn cả khi bị mẹ coi nhẹ.
Cứ cảm thấy trong lòng đắng ngắt.
Ngày diễn ra đại hội thể thao trời rát đẹp, mặt trời ở trên cao, gió mát hiu hiu.
Cả trường náo nhiệt hẳn lên, loa phát thanh không ngừng một phút nào, lúc thì mở nhạc, lúc là tiếng lãnh đạo phát biểu.
Học sinh các lớp kê ghế ngồi của lớp mình ra sân vận động từ sáng sớm, tìm vị trí ngồi của lớp mình rồi xếp thành hàng.
Trên bục có học sinh phát biểu khai mạc vô cùng khí thế. Ở dưới học sinh chen chúc với nhau, tay cầm đồ ăn vặt, nước ngọt hoa quả, mỗi người một câu, cười nói vui vẻ.
Nam nữ sinh nô tức thay quần áo trong nhà vệ sinh. Những thứ này đều do An Nguyệt mua bằng tiền quỹ lớp. Nam sinh mặc áo phông đen, quần bò màu xanh lam. Nữ sinh mặc khá mát mẻ, áo đen bó sát hở bụng, váy ngắn đến đầu gối.
Vì là vũ điệu đường phố nên trang phục phải toát lên vẻ trẻ trung tràn đầy sức sống.
Trong nhà vệ sinh, Kỷ Nguyên gọi An Tĩnh. An Tĩnh thay quần áo rất lâu mà vẫn chưa thay xong. Cô hơi sốt ruột, trên trán lấm tấm mồ hôi, không muốn làm lỡ thời gian của Kỷ Nguyên, bèn nói vọng ra ngoài: "Kỷ Nguyên cậu đi trước đi, đừng đợi mình nữa, mình thay xong sẽ ra ngay."
Kỷ Nguyên ừ một tiếng, trước khi đi lại hỏi lại lần nữa có cần giúp gì không, An Tĩnh bảo không cần, Kỷ Nguyên liền đi trước.
Đới đến khi cô thay xong, trong nhà vệ sinh cũng không còn ai. Cô đứng trước gương ngắm nhìn bản thân thêm lần nữa, cảm thấy có gì đó là lạ, một vùng eo trắng trẻo vô cùng uyển chuyển lộ ra ngoài.
Thôi kệ.
Lúc ra khỏi nhà vệ sinh cô vẫn cúi đầu kéo chiếc váy ngắn xuống dưới, váy đến đùi cô, chẳng biết ngắn thật hay cô lại cao thêm rồi? Vùng đùi trắng trẻo, cân đối, nhỏ nhắn của cô lộ ra ngoài, khiến cô luôn cảm thấy rất ngại ngùng.
Lúc đi ra ngoài cô không nhìn phía trước. Không cẩn thận va vào người một bạn nam đi từ nhà vệ sinh nam bên cạnh ra ngoài.
Tay An Tĩnh chạm vào ngực của người đối diện, cô lập tức đứng vững, vội vàng ngẩng đầu khẽ xin lõi: "Xin lỗi..."
Còn chưa nói hết, ngừng một lát, khoảnh khắc ngẩng đầu lên cô liền nhận ra đó là Trần Thuật, cô bất giác hạ thấp giọng rồi im bặt.
Không khí như đóng băng, hai người đều ngây tại chỗ.
Khuôn mặt Trần Thuật lạnh lùng, ánh mắt thờ ơ, lướt nhìn từ trên xuống dưới, đôi mắt đen láy sững lại lúc thấy eo và đùi của An Tĩnh, sau đó đôi lông mày đẹp nhíu lại, ánh mắt tối sầm.
An Tĩnh liếc thấy ánh nhìn của cậu, cảm thấy không tự nhiên, vội vàng thò tay ra sau, túm lấy vạt váy ra sức kéo xuống, mặt ửng đỏ, có chút ngượng ngùng, mũi chân từ từ lùi ra phía sau.
Làn môi mỏng của Trần Thuật khẽ run run, dường như muốn nói gì đó, nhưng khóe mắt liếc thấy An Nguyệt từ xa đi tới, ánh mắt cậu bỗng trở nên lạnh lùng, cố kìm nén hít một hơi thật sau, cuối cùng không nói gì cả mà bỏ đi luôn.
An Tĩnh nhìn theo bóng cậu, cứ im lặng đứng đó.
An Nguyệt đi tới bên cjanh An Tĩnh, đi một vòng xung quanh cô, khẽ thốt lên: "Trời ơi, rõ ràng chị đã mua một loạt váy đến đầu gối rồi, sao của em lại biến thành thế này?"
"Hay chân dài ra rồi?" Cô khẽ lẩm bẩm: "Lại lén lút cao thêm rồi."
An Tĩnh cười.
Hai chị em quay về khu vực lớp mình ở sân vận động.
Các bạn nam ban đầu vừa nhìn thấy quần áo của nữ sinh trong lớp, hai mắt liền sáng lên, luôn miệng huýt sáo trêu đùa. Thật không ngờ, lúc đi học chỉ thấy các bạn nữ mặc đồng phục, hiếm khi tháy các bạn nữ mặc váy, một số người rất phấn khích.
Mấy người thấy An Tĩnh đi tới, ai nấy đều kinh ngạc.
Không ngờ An Tĩnh ít nói lại có vóc dáng chuẩn như vậy, làn da mịn màng như ngọc ngà, dưới ánh nắng mặt trời cảm giác gần như trong suốt, mềm mịn mỏng manh, dặc biệt là đôi chân, trắng tới mức khiến người ta chói mắt. Lúc cô không cười, khuôn mặt cô toát lên vẻ đẹp của mỹ nhân lạnh lùng.
Một số bạn nam lớp khác cũng thò đầu nghển cổ nhìn sang.
An Tĩnh xấu hổ ngồi xuống.
Trần Thuật thở dài nặng nề, kìm ném tâm trạng tệ hại ucra mình. Cậu tùy ý tìm một chỗ trong góc rồi ngồi xuống, luôn cảm thấy mình phải làm cái gì đó, nếu không sẽ không khống chế được bản thân mất.
An Nguyệt phát mũ lưỡi trai đội khi khiêu vũ, tất cả đều là màu đen, ai cũng phải đội.
An Tĩnh cầm mũ, che lên đùi. Cô liếc mắt nhìn ra phía sau, Trần Thuật ngồi chếch ở đó, đôi chân dài của cậu giơ lên gác lên ghế người ngồi trước, dáng ngồi thả lỏng, cúi đầu, ánh nắng mặt trời hắt xuống mái tóc đen bóng.
Cậu đang chơi game trên điện thoại, đôi lông mày nhíu lại, dáng vẻ rất khó chịu, khuôn mặt vô cùng lạnh lùng, ngón tay lướt màn hình rất nhanh, dường như đang xả nỗi bực bội trong lòng vậy.
Bên cạnh có bạn nữ e thẹn đưa đồ ăn vặt cho cậu. Cậu ngừng tay liếc nhìn, nhưng không nhận.
Sân vận động phát nhạc rất ồn ào, phía trước là học sinh lớp mười đang diễu hành, có tận mười mấy lớp, đi từng vòng từng vòng, lúc qua bàn của ban giám hiệu liền đồng thanh hô khẩu hiệu rồi bắt đầu biểu diễn.
Kỷ Nguyên hơi căng thẳng, đứng ngồi không yên, vội kéo cô ra chỗ trống ở phía sau luyện lại vũ đạo, có vài động tác cô ấy không nhớ, cần phải tập lại.
Rất nhiều bạn nữ trong lớp vây lấy Tống Tư, cậu ta bận rộn không thể để ý tới họ được.
Kỷ Nguyên nhảy theo nhịp, người cô hơi cứng, rất gượng gạo, bỗng nhiên dừng lại một lúc, cau mày hỏi cô: "Động tác tiếp theo là gì nhỉ, mình không nhớ."
An Tĩnh cũng không giỏi lắm, có điều cô khá hơn Kỷ Nguyên một chút, lục lại trí nhớ, làm mẫu động tác, nói: "Mình nhớ hình như chỗ này phải nhảy lên."
Đúng lúc cô nhảy lên, bên cạnh có nữ sinh cười đùa. Đột nhiên có người va vào người cô, An Tĩnh đang lơ lửng giữa không trung, sự việc bất ngờ xảy đến, cô không đứng vãng, ngã xuống đất.
Lúc ngã xuống, cô bất giác nghiêng người lại, bảo vệ những bộ phận quan trọng.
Chỉ thấy "bịch" một tiếng, cô cúi đầu, cảm giác đau nhói khắp mình mẩy khiến cô không kìm được khẽ kêu lên.
Kỷ Nguyên sợ hết hồn, vội vàng chạy tới bên cạnh cô, sốt sắng hỏi: "Không sao chứ, An Tĩnh?"
An Tĩnh ngồi yên một lúc, mở mắt, hình như đây là lần đầu tiên cô thấy Kỷ Nguyên vốn rất bình tĩnh đột nhiên hoảng loạn như vậy.
Cô từ từ ngồi thẳng người, không cẩn thận chạm vào chỗ bị thương, đau thấu tận tim gan, cô nhăn mặt: "Đau quá."
Long Ni đứng bên cạnh, bụm miệng phàn nàn: "Sao cậu lại đứng sau tôi thế, thật là, tôi không nhìn thấy cậu mà cậu cũng chả cẩn thận gì cả."
Triệu Thái Giao cũng đi tới, nói giúp cô ta: "Bọn tôi chơi ở đây, cậu không có việc gì đứng sau lưng người ta làm gì? Thật không còn gì để nói."
An Tĩnh mím môi, không nói gì. Cô nhìn vết thương của mình, cánh tay và chân xây xước nhiều chỗ, đôi chân trắng nõn chảy rát nhiều máu, rất may không trẹo chân.
Kỷ Nguyên đứng dậy muốn tranh luận với Long Ni. Cô đứng bên cạnh, chứng kiến rất rõ Long Ni chạy rồi lại ngừng lại, hùng hồ va vào người An Tĩnh.
Nhưng cô cũng không phải là người biết ăn nói, chưa kịp lên tiếng đã bị Long Ni át đi.
"Hai người còn nhìn tôi làm gì? Tự mình đứng dậy đi dến phòng y tế đi, không ai có lòng tốt bế cậu đâu." Long Ni đứng một bên khoanh tay, nhíu mày nhìn vết thương của An Tĩnh.
Các bạn xung quanh nghe thấy bọn họ to tiếng dần dần xúm lại, Tống Tư cũng chạy tới, không kìm được trợn tròn mắt, lẩm bẩm: "Cái gì thế này, em gái, cậu làm sao thế, sao lại thành ra thế này? Haizz, không để thế này được, mau tới phòng y tế, mình đỡ cậu nhé?"
Lòng bàn tay của An Tĩnh đầy bụi, cô phủi phủi, cụp mắt lắc đầu, khẽ nói: "Để mình tự đi, không nghiêm trọng lắm đâu, mọi người luyện tiếp đi."
Cô nói rồi chống tay xuống đất định đứng dậy, nhưng cả lòng bàn tay cũng xây xước, vết thương đau nhói như thể có kim đâm vào vết thương vậy.
Một giây sau, đám đông bỗng "ồ" lên.
Tống Tư kêu lên: "Này, trần Thuật ông làm gì vậy?"
An Tĩnh vẫn chưa ngẩng đầu, mũi ngửi thấy mùi bạc hà thanh mát.
Trong nháy mắt, một chiếc áo phông liền mũ màu đen phủ lên đùi cô, không để cho mọi người nhìn thấy, sau đó một bàn tay ấm áp luồn qua đầu gối cô, tay kia vòng qua lưng, nhẹ nhàng bế cô lên.
Đám đông lại "ồ" lên lần nữa.
Trần Thuật đã bế bổng An Tĩnh lên rồi.
Mọi người xung quanh trợn mắt há mồm, trăm người mọt biểu cảm.
An Tĩnh cũng sững người.
Trần Thuật bế cô lên, nhích nhích tay, tránh chạm vào vết thương của cô. Cậu quay sang, nghiêm mặt nói với Tống Tư: "Tôi đưa cô ấy tới phòng y tế trước, ông điều tra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Tống Tư nhìn quanh một lượt, chợt tỉnh ra, ồ một tiếng, cười khì khì nói: "Tôi nhất định sẽ làm rõ chân tướng."
Long Ni ngây người đứng đó, không dám tin vào mắt mình, đơ người nhìn An Tĩnh trong vòng tay Trần Thuật.
Trần Thuật đi thẳng qua mặt cô ta, bế An Tĩnh đi.
Lúc ấy An Nguyệt mới từ xa đi tới, cô ngạc nhiên hỏi: "Em mình làm sao vậy?"
Tống Tư liếc mắt nhìn về phía Long Ni, thản nhiên nói: "Có người va vào em gái cậu, nhưng sống chết không chịu thừa nhận."
An Nguyệt liền sa sầm mặt.
Do mất trọng tâm, An Tĩnh khẽ khoác tay lên vai Trần Thuật.
Cơ bắp bên dưới rất rắn chắc, vai rộng eo nhỏ.
Khuôn mặt của Trần Thuật không lộ cảm xúc, môi mím lại, hai mắt nhìn phía trước, bước rất nhanh nhưng vẫn vững vàng.
Cậu không nói gì, An Tĩnh cũng không dám lên tiếng.
Do tất cả học sinh và giáo viên đều ở sân vận động nên khu phòng học không còn một ai.
Bọn họ đến phòng y tế của trường. Gõ cửa không thấy ai đáp lại.
Trần Thuật mở cửa, bên trong trắng toát.
Không biết y tá đã đi đâu. Có lẽ cũng tới sân vận động xem lễ khai mạc.
Tiếng nhạc ồn ào từ phía sân vận động vọng tới, cậu nhẹ nhàng đặt An Tĩnh xuống giường, ngẩng đầu nhìn xung quanh, phát hiện thuốc sát trùng và bông tăm ở trên bàn.
Cậu lấy một cái khay nhỏ đựng những thứ ấy, chậm rãi kéo ghế, ngồi xuống trước mặt cô.
An Tĩnh lặng lẽ nhìn cậu.
Trần Thuật không nhìn cô, cậu bỏ chiếc áo phông liền mũ ra, đặt xuống giường, bên dưới là cặp chân trắng trẻo nhỏ nhắn của cô, có điều mấy chỗ bị thương đều rớm máu, còn dính rất nhiều bụi cát. Cậu cau mày, như thể đang bực tức trong lòng.
Trần Thuật chầm chậm gác chân An Tĩnh lên đùi của mình, cúi dầu, lấy bông tăm chấm vào thuốc sát trùng, nhẹ nhàng, từ từ bôi lên vết thương của cô.
An Tĩnh không thoải mái khẽ nhúc nhích bắp chân, bàn tay ấm nóng cú cậu như có ma lực vậy, chạm vào khiến cô run khe khẽ.
Cậu nhíu mày, nhưng bàn tay rất cẩn thận, nhẹ nhàng như thể sợ cô bị đau.
An Tĩnh nhìn cậu một lúc rất lâu, khẽ gọi: "Trần Thuật."
Trần Thuật như không nghe thấy, hàng mi dài và rậm rủ xuống, không nói gì, chỉ tập trung vào động tác trên tay, đôi môi mím chặt, khuôn mặt nhìn nghiêng rất trắng.
An Tĩnh thở dài, cô nắm lấy bàn tay đang bôi thuốc cho mình, Trần Thuật bị cô giữ tay, dừng lại nhưng mắt vẫn nhìn xuống, miệng khẽ nói: "Buông ra."
"Không buông."
"Mình nói lại một lần nữa, buông ra." Giọng cậu lớn hơn vài phần.
"Không buông." Cô nói khẽ, giọng vô cùng dịu dàng.
Trần Thuật không biết làm thế nào, cậu nhíu mày, ngước mắt nhìn cô, nói bằng giọng hơi khó chịu: "An Tĩnh, cậu không cần đôi chân này nữa đúng không..."
Chưa nói hết câu, chợt thấy cô gái xinh đẹp trước mắt ghé sát lại, cô nhanh chóng nhắm mắt, hôn lên khóe môi của cậu.
Sợi dây đang căng lên trong đầu Trần Thuật bỗng đứt phựt, lúc nãy còn bực mình muốn dạy dỗ người không chịu nghe lời là cô, nhưng bây giờ thì chẳng nói nổi gì nữa, cứ ngây ra tại chỗ.
Mùi hương thoang thoảng của cô xộc vào mũi, lan tỏa ra khắp cơ thể. Cậu không biết đó làm cảm giác gì, chỉ biết bao nhiêu bực tức khó chịu tích tụ suốt bao ngày chợt tan biến như mây khói.
Tất cả những ấm ức đó đều hóa thành vô ích.
Cậu mím môi, cổ họng khàn khàn, nhìn cô gái lóng ngóng vụng về trước mặt bằng ánh mắt kiềm chế và phức tạp, khẽ hỏi: "Cậu... có ý gì vậy?"
An Tĩnh nắm chặt áo cậu trong tay, hàng mi khẽ run run, hai má nóng ran. Cô chạm vào bờ môi hơi lành lạnh của cậu, dịu dàng nói: "Trần Thuật, cậu quản mình đi, được không?"
Danh Sách Chương: