• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kết quả Tống Triều Anh ăn xong là về ngay. Bà đến đây đơn thuần là muốn thăm con trai và bạn gái của con trai mà thôi. Lần này bà đã gặp được rồi, cũng yên tâm rồi, mọi nghi hoặc đều được giải tỏa.

An Tĩnh giữ Tống Triều Anh lại nhưng không thành công.

Nghe bà nói sau khi quay về còn có mấy người bạn chơi bài đang đợi bà, lịch trình dày đặc.

An Tĩnh và Trần Thuật tiễn bà xong, hai người nắm tay chầm chậm quay về.

An Tĩnh không hiểu lắm, tại sao cô Tống đột ngột đến, ăn một bữa cơm rồi lại đột ngột quay về, hơn nữa xấu hổ nhất là vì sao cô lại nói với cô Tống những lời ấy cơ chứ.

An Tĩnh bực bội, vừa đi vừa đá những hòn sỏi nhỏ dưới đất như trút giận vậy.

Cô thầm nghĩ mẹ người ta đến tận đây, bản thân mình phải nói gì đó thể hiện tốt một chút, kể quả không hiểu đầu óc bị làm sao mà lại nói hết tất cả những gì muốn nói ra ngoài.

Cô lén nhìn Trần Thuật một cái. Chỉ thấy người này khóe miệng nãy giờ vẫn mỉm cười, vui ra mặt. Đôi mắt cũng ánh lên niềm vui.

Tâm trạng phơi phới. Có vẻ rất vui. Bàn tay đang nắm tay cô siết chặt.

An Tĩnh thở dài, cúi đầu ủ rủ thật sự muốn ngửa mặt lên trời gào lên mất mặt quá.

Từ trước tới nay chưa từng mất như thế, đột nhiên moi hết tim gan, nói hết tất cả suy nghĩ của mình trước mặt Trần Thuật và mẹ cậu ấy. Cứ như cầu hôn vậy.

Đột nhiên Trần Thuật ghé sát về phía cô, cúi đầu gần vào tai cô, gọi cô một tiếng.

An Tĩnh vẫn đang mãi suy nghĩ, không để ý bị cậu gọi tên, giật cả mình, cô gườm gườm nhìn cậu: "Làm gì vậy?"

Trần Thuật nhướng mày, đôi mắt đen láy bắt gặp ánh mắt cô, làn môi mỏng nhếch lên, cười nhẹ chậm rãi nói: "Không có gì, chỉ muốn gọi tên em thôi."

An Tĩnh hết nói nổi. Cô mím môi tiếp tục bước đi.

"An Tĩnh."

Lần này An Tĩnh không đáp lại cậu, cứ đi một mình.

"An Tĩnh." Ai đó lại gọi cô to hơn, còn dài giọng ra.

An Tĩnh đang cảm thấy hơi ngượng vì chuyện xấu hổ lúc trước. Nghe thấy vậy bỗng dừng bước, cau mày khẽ gạt tay cậu ra: "Anh nói đi."

Người này sao phiền phức vậy. Trần Thuật cũng không đi tiếp nữa, cứ đứng đối diện với An Tĩnh, nghiêm mặt lại, chợt vòng tay ôm lấy lưng cô, ấn cô vào lòng mình, An Tĩnh không kịp trở tay ngã vào vòng tay của cậu.

Cô kéo áo cậu, trợn tròn mắt không hiểu chuyện gì.

Trần Thuật không nói gì, cứ ôm cô như thế. Hơi thở của cậu rất nhẹ, khe khẽ dập dờn bên tay cô. Lúc này họ vẫn đang ở trên đường lớn, người đi đường đi ngang qua đều liếc nhìn họ, nhưng chuyện vốn không liên quan tới mình nên lại quay mặt đi tiếp.

An Tĩnh chớp mắt mấy cái. Cô có thể cảm nhận thấy tâm trạng của Trần Thuật có gì đó khác lạ, đầu cô áp sát vào ngực cậu nên không nhìn thấy mắt cậu, thấy hơi lo lắng, liền vòng tay ôm chặt cậu, dịu dàng hỏi: "Trần Thuật, anh sao vậy?"

Một lúc rất lâu sau Trần Thuật mới cất tiếng, giọng nói có chút khàn khàn: "An Tĩnh, em có nghe thấy không?"

An Tĩnh ngơ ngác: "Nghe thấy cái gì?"

Cô muốn đẩy người Trần Thuật để ra xem xem cậu bị làm sao, nhưng Trần Thuật không cho, vẫn ôm chặt cô trong lòng.

"Có phải là đập rất nhanh không?" Trần Thuật lại nói.

An Tĩnh sững người, cậu là đang muốn nói đến nhịp tim sao? Cô vẫn chưa kịp nghe, Trần Thuật lại nói, lần này giọng điệu có gì đó ấm ức, giống như đứa trẻ đang đòi ăn kẹo vậy: "Sao này em hãy nói thật nhiều những lời như thế cho anh nghe được không?"

An Tĩnh chợt liên tưởng tới những lời cô nói với Tống Triều Anh. Cô hơi ngượng ngùng, nếu ở trước mặt cậu có lẽ không nói ra được. Cô do dự đáp: "Cái đó..."

"Anh muốn nghe." Trần Thuật khẽ nói: "Những gì em nói anh đều muốn nghe, Anh muốn nghe em khen anh, anh muốn nghe em nói thích anh, anh muốn nghe em nói sẽ mãi mãi ở bên anh."

An Tĩnh không ngờ những lời cô vừa nói lại khiến Trần Thuật có phản ứng mạnh như vậy.

Lúc này cô không còn thấy ngượng ngùng nữa. Mặc dù nói ra những lời ấy, bản thân cô có chút xấu hổ, hơi mất tự nhiên, nhưng thế thì sao.

Quan trọng nhất là Trần Thuật thích. Đối diện với người mình thích, mình luôn muốn làm người ấy vui.

An Tĩnh gật đầu, mỉm cười: "Được, vậy thì ngày nào em cũng nói với anh."

Trần Thuật bật cười, cậu lại cúi đầu hôn lên trán cô.

"Sao em lại ngoan như vậy?" Cậu khẽ nghiêng người ngắm nhìn đôi mắt cô, cười nói: "Sao anh nói gì em cũng đồng ý vậy? Cẩn thận bị bán đi đấy, ngốc à."

An Tĩnh lại nắm tay cậu, kéo cậu đi lên phía trước, miệng khẽ nói: "Nếu bị bán thì cũng là bị anh bán."

Trần Thuật lại quay về dáng vẻ uể oải, hỏi: "Lúc nãy ăn no chưa?"

"No rồi."

Cô thầm nghĩ chẳng phải anh cứ gắp thức ăn cho cô mãi sao, cô có thể không no được sao.

"Ừ." Trần Thuật nói: "Nhưng anh chưa no."

An Tĩnh ngạc nhiên: "Nhiều thức ăn như vậy mà anh vẫn chưa no?"

Trần Thuật làu bàu: "Về sau anh mãi cảm động bởi lời tỏ tình của em, ai mà ăn tiếp được, chỉ có em cứ ngồi đó ăn ăn ăn."

"Là anh bắt em ăn đấy chứ."

Trần Thuật nghẹn lời, mặc kệ: "Đi, đi ăn với anh."

"Không đi đâu, em phải về tẩy trang."

"Không được, đi ăn với anh trước đã."

"Không được, trời nóng quá mặt em bị nhòe hết cả phấn rồi."

Trần Thuật: ...

---

Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng ở sân bay, hai người bay thẳng tới điểm đến của chuyến du lịch lần này, Thanh Thành.

Đây là nơi tập trung rất nhiều dân tộc thiểu số, cảnh sắc tự nhiên đẹp mắt, thanh tú tráng lệ, non xanh nước biếc, trong đó có ba cảnh sắc nổi bật nhất là Thanh Hồ, Thanh Sơn, Thanh Vân còn được mệnh danh là Tam Thanh Tuyệt.

An Tĩnh và Trần Thuật chọn nơi đây làm điểm đến cho chuyến du lịch lần này.

Hai người muốn ngày nào cũng có thể thoải mái ngắm phong cảnh, trải nghiệm phong tục tập quán của các dân tộc khác nhau, đồng thời thưởng thức các món ăn nơi đây, giải tỏa mọi căng thẳng, áp lực.

Sau khi ra khỏi sân bay, họ lên taxi. An Tĩnh thấy hơi mệt, suốt đường đi đều tựa vào vai Trần Thuật.

Trần Thuật cầm bản đồ nghiên cứu hành trình, chốc chốc lại nói chuyện với tài xế taxi, thỉnh thoảng còn quay sang nhìn cô với vẻ không yên tâm, còn giúp cô điều chỉnh mấy tư thế để cô cảm thấy dễ chịu hơn.

Nữa tiếng sau mới tới thị trấn Thanh Thành, họ đến một nhà nghĩ đã đặt trước.

Người dân ở đây có làn da ngăm đen, một số người mặc trang phục dân tộc của mình, khuôn mặt nở nụ cười vô cùng nhiệt tình, để lộ hàm răng trắng bóng. Trên đường đi học đều nhìn bạn với ánh mắt tò mò, nhưng không hề có ác ý gì.

Tới nơi, Trần Thuật báo tên với lễ tân, sau đó đưa chứng minh thư.

Lúc này An Tĩnh ngoan ngoãn đứng sau lưng cậu, nghe cậu nói chuyện, thỉnh thoảng thư thái ngắm nghía xung quanh. Những món đồ trang trí nhỏ trong nhà nghĩ đều mang phong cách đặc trưng các dân tộc ở đây, không biết trong phòng có những đồ vật trang trí này không.

Ánh mắt cuối cùng vẫn hướng lên người Trần Thuật, giọng nói của cậu trầm rất hay, nhả chữ rõ ràng, dáng người cao gầy, đôi vai với đường nét rõ ràng, đôi chân dài...

Không đúng, cô chợt khựng lại, lúc ấy mới chợt nhận ra hai người... hình như đã nói trước là sẽ ở chung một phòng.

Quả nhiên, chỉ thấy Trần Thuật nhận một chiếc thẻ phòng.

Khoảnh khắc cậu quay người lại vừa hay bắt gặp ánh mắt của An Tĩnh, thấy cô đang nhìn món đồ trên tay mình, cậu cũng hơi mất tự nhiên, cậu cụp mắt xuống khẽ ho một tiếng, hạ giọng nói: "Đi thôi."

An Tĩnh bất giác ừm một tiếng.

Sau đó Trần Thuật kéo vali đi trước.

Trong lòng An Tĩnh cũng hơi bối rối. Hai tay cô trống trơn, chỉ đeo một chiếc balo sau lưng, Vali đã được Trần Thuật kéo đi rồi, cô chầm chậm đi theo sau cậu.

Trần Thuật mở cửa cho cô vào trước.

An Tĩnh từ từ đi vào phòng, tò mò quan sát xung quanh.

Trong phòng bày trí rất ấm cúng sạch sẽ, có đủ mọi thứ cần thiết. Rèm cửa kéo kín, còn có một chiếc giường rất rộng, sạch sẽ gọn gàng.

An Tĩnh im lặng một lúc, không bận tâm tới chiếc giường đó, cô ra cửa sổ từ từ kéo rèm cửa ra, ánh nắng chói mắt lập tức chiếu vào làm bừng sáng cả căn phòng.

Trần Thuật đóng cửa, chậm rãi đi vào. Cậu nhìn qua mọi thứ, hỏi cô: "Thế nào? Hài lòng chứ?"

"Rất ổn."

Lúc này đã là buổi trưa. Do cả hai đều chưa ăn cơm nên đã thấy rất đói bụng. Hai người liền nghĩ trước tiên nên đi tắm một cái rồi đi tìm đồ ăn. Ở đây lạnh hơn thành phố A rất nhiều, nhưng lại có nắng nên vẫn cảm thấy nóng, hơn nữa là nóng ẩm.

Đi cả quảng đường tới đây, hai người đều ra rất nhiều mồ hôi, đặc biệt là Trần Thuật, vì phải kéo chiếc vali rất to, quần áo dính hết vào người, cảm giác nhớp nháp rất khó chịu.

Trần Thuật bảo An Tĩnh đi tắm trước. Một mình cậu ngồi xuống ghế sofa, không biết làm gì liền bật tivi. Tiếng tivi ồn ào.

Trong suốt thời gian đó cả hai đều không nhìn đối phương, mỗi người tự làm việc của mình.

An Tĩnh lấy quần áo, đi vào nhà vệ sinh, sau đó khóa trái cửa.

Cô cũng không biết vì sao phải khóa cửa, cũng không phải vì không tin trưởng cậu, chỉ là hành động vô thức thôi, vì có người khác ở đó là cô khóa cửa.

Trần Thuật buồn chán ngồi xem tivi một lúc. Bật đi bật lại mấy kênh liền nhưng lại thấy không có gì đáng xem cả. Cậu lại cúi đầu nhìn điện thoại, nhắn lại mấy tin nhắn, sau đó đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ. Hai tay cậu đút túi, ánh mắt trầm lắng liếc nhìn bên ngoài.

Bầu trời trong xanh rộng lớn như một bức tranh. Ở đằng xa non xanh nước biếc tràn đầy sức sống.

Nhưng không có gì có thể xóa được tâm trạng có chút bồn chồn trong lòng cậu. Lần đầu tiên ở chung một phòng với An Tĩnh, thực ra cậu đã nghĩ rất nhiều rất nhiều, vô vàn ý nghĩ cứ xuất hiện trong đầu, nhưng đến lúc này lại không dám nghĩ gì cả.

Cửa mở ra.

Cậu quay đầu lại.

An Tĩnh đã tắm xong, hơi nóng tỏa ra xung quanh. Cô đi ra khỏi nhà vệ sinh, mái tóc ướt dính bên tai, cô thay bộ quần áo để mặc ra ngoài, rộng rãi thoải mái, nhưng vẫn nhận ra đường nét mãnh mai. Cô đi chân đất, mắt cá chân nhỏ nhắn.

An Tĩnh vuốt vuốt mái tóc ướt, cúi đầu nhón chân tìm dép đi trong nhà, bắt gặp ánh mắt của Trần Thuật, cô mỉm cười ngượng ngùng, đi tới nhẹ nhàng nói: "Trần Thuật, em xong rồi, anh đi tắm đi."

Trần Thuật khẽ ừ một tiếng. Cậu bỏ tay ra khỏi túi, kéo rèm cửa lại, không để chừa một khe hở, sau đó cậu bước tới bên cạnh An Tĩnh, đưa mắt nhìn gương mặt cô, khẽ nói: "Em sấy tóc đi."

"Ừ."

Trần Thuật lấy quần áo đi vào nhà vệ sinh, cửa đóng chặt. Sau đó liền có tiếng nước chảy vang lên.

An Tĩnh ngây người một lúc. Chỉ cần nghĩ tới lúc nãy cô ở bên trong, Trần Thuật cũng nghe thấy tiếng nước chảy như vậy là cô lại thấy đỏ mặt, mất tự nhiên. Nhưng chỉ một lát sau cô liền quên khuấy chuyện đó.

An Tĩnh đi tìm máy sấy tóc một lúc rồi ngáp một cái. Tự dưng cô thấy buồn ngủ, tối qua thức khuya quá.

Nói chuyện với An Nguyệt rất lâu, An Nguyệt cứ hỏi chuyện cô và Trần Thuật và mẹ của Trần Thuật. Sau khi biết cô nói ra những lời ấy, An Nguyệt liền chế nhạo cô không một chút nể mặt.

Chiếc rèm cửa tối màu trong phòng được kéo kín mít, trong phòng tối đen.

Cô liền tắt máy sấy, nhẹ nhàng bỏ đôi dép dưới chân ra, nằm sấp lên giường, tựa cằm lên tay xem điện thoại một lúc. Cô nhắn tin cho An Nguyệt nói mình đã đến nơi. Sau đó lại nói chuyện với các bạn cùng phòng một lúc.

Không biết từ lúc nào, hai mắt díu lại, mơ màng ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ cảm thấy nóng bức rất khó chịu, không biết từ khi nào tiếng nước chảy dừng lại.

Sau đó trong phòng bật điều hòa mát lạnh, có người đi tới bên cạnh cô, nhìn cô một lúc, đắp chăn cho cô, rồi lại xếp lại đôi dép ngay ngăn cho cô.

Cô xoay người, ngủ tiếp. Cuối cùng, tiếng máy sấy kêu ong ong, cô cũng không tỉnh. Có người nhẹ nhàng vuốt mái tóc vẫn còn hơi ẩm cảu cô, nhẹ nhàng sấy tóc cho cô, An Tĩnh chỉ cảm thấy rất dễ chịu, đầy ngón tay nóng ấm có lúc lướt qua vành tai, dừng lại trong phút chốc ngắn ngủi rồi lại lướt đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK