Một đêm ngủ không say giấc, lúc Tư Mã Vanh tỉnh lại thì nắng vàng đã chiếu rực rỡ, vừa quay đầu thì thấy bên cạnh trống không, ánh mắt rơi vào gối bên cạnh, phảng phất bên tai vang lên tiếng cười nhẹ đêm qua như có như không, không khỏi sững sờ trong chốc lát, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, đứng dậy thay y phục. LQĐÔN
Sau khi rửa mặt ăn cơm xong, trước viện có người hầu vào truyền lời, nói Lục công tử tới bái phỏng.
Tư Mã Vanh hơi bất ngờ: “Ngươi có nói Thừa tướng vào triều rồi không?”
“Nói rồi, nhưng Lục công tử nói hắn cũng không có việc gấp, đợi một lúc cũng không sao, lại hỏi ngươi có ở nhà hay không, ta liền trả lời theo tình hình thực tế.”
Tư Mã Vanh lại cảm thấy đau răng, nhưng trên mặt thì hết sức thản nhiên, mỉm cười: “Cảm ơn, vậy ta đi đây.”
Người hầu và y đã sớm quen biết, thấy y đồng ý liền cười hắc hắc, vui vẻ nói: “Vậy ta lười chút nhé, ta không đi đâu, dù sao trước kia ngươi là người phủ Lục, ngươi đi tiếp đãi ….”
Tư Mã Vanh buồn cười gật đầu, một mình đi ra trước sảnh, khi sắp tới cửa thì dừng lại, cứng rắn nặn ra chút dè dặt trên mặt, cảm thấy khá ổn mới nhấc chân đi vào.
Lục Tử Tu nghe tiếng ngẩng đầu lên, nhìn thấy y lập tức lộ sự vui vẻ, đứng dậy bước tới: “Nguyên Sinh!”
Tư Mã Vanh rũ mắt chắp tay hành lễ với hắn ta: “Tiểu nhân Vương Trì bái kiên Lục công tử.”
Lục Tử Tu hơi ngẩn ra, đôi mắt sắc lạnh tối xuống, nụ cười bên môi chứa chút chua xót: “Ngươi ở phủ Thừa tướng có quen không?”
“Quen ạ.” Tư Mã Vanh khẽ gật đầu, quỳ xuống bàn con bên cạnh châm trà cho hắn ta, “Mời Lục công tử ngồi.”
Lục Tử Tu ngồi xuống bên cạnh y, nhìn y không chớp mắt, khi ánh mắt tỉ mỉ nhìn xuống giữa lông mày y hơi khựng lại, rồi nhìn về phía áo dài thanh tao lịch sự gọn gàng trên người y.
Tư Mã Vanh cung kính nói: “Thừa tướng vào triều từ sớm, chắc Lục công tử phải đợi lâu.”
Lục Tử Tu cười cười: “Đừng lo, ta tới thăm ngươi.”
Tư Mã Vanh hơi cong môi, gật đầu.
Lục Tử Tu lại lộ ra nụ cười khổ bất đắc dĩ: “Từ trước tới giờ không muốn gạt bỏ thân phận nô tịch của ngươi là xuất phát từ tư tâm, không ngờ cuối cùng vẫn không thể giữ ngươi lại bên cạnh, bây giờ nhìn cách ăn mặc này của ngươi, cảm giác như hai người.”
Tư Mã Vanh không biết trả lời như thế nào mới thích hợp, bèn dứt khoát im lặng.
Lục Tử Tu thấy y không lên tiếng, đôi mắt sắc lạnh lại tối xuống vài phần: “Hôm nay ta tới từ biệt ngươi, chờ ta về dặn dò này nọ, năm sau liền vào kinh báo cáo công việc. Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, thì ngươi trở về đi, tới chỗ ta ở.”
Tư Mã Vanh hơi khựng lại, thấp giọng đáp, “Đa tạ nhị công tử, tiểu nhân ở phủ Thừa tướng đã quen rồi.”
Lục Tử Tu kinh ngạc nhìn y, trong lòng lập tức có chút phập phồng khó bình ổn lại: “Nguyên Sinh, ngươi không muốn theo ta trở về? Bây giờ ngươi đã là thân tự do, không cần ăn nhờ ở đậu nữa.”
Tư Mã Vanh đột nhiên sinh ra vài phần áy náy, vẫn kiên trì như cũ; “Thừa tướng rất tốt với tiểu nhân, tiểu nhân cũng không phải chịu tủi thân ăn nhờ ở đậu.”
“Chẳng lẽ ta đối xử với ngươi không tốt?”
“…..” Tư Mã Vanh dừng một lát: “Nhị công tử đối xử với ta rất tốt, chỉ là Thừa tướng có lệnh, tiểu nhân cần ở lại đây, nếu như muốn rời đi phải cần Thừa tướng gật đầu đồng ý mới được.”
“Đã như vầy, ta nói với Thừa tướng.”
Tư Mã Vanh gật đầu ra vẻ nghe theo.
Lục Tử Tu nhìn chằm chằm vào y, thấy y từ đầu đến cuối không ngẩng đầu nhìn mình, trong lòng đau thắt lại, thấp giọng hỏi: “Nguyên Sinh, tại sao ngươi lại lạnh nhạt với ta? Đang trách ta không bảo vệ ngươi chu toàn? Đưa ngươi đi?”
“……” Da đầu Tư Mã Vanh run lên, đối với vấn đề khó khăn này cảm thấy bó tay không có biện pháp, chỉ có thể không ngừng kêu khổ, thật sự không nghĩ ra Nguyên Sinh sẽ trả lời thế nào, đành phải lắc đầu.
“Nguyên Sinh….” Lục Tử Tu thấp giọng gọi y, thấy y chỉ đáp một tiếng, trên mặt lại không có chút xao động, không khỏi nhíu mày, đưa tay vươn sang tay đang cầm ấm trà của y.
Tư Mã Vanh cả kinh, thiếu chút nữa làm đổ ấm trà, lại sợ lộ bản tính vốn có làm hắn ta sinh nghi, đành phải khẽ cắn môi cứng rắn chịu đựng, nhìn tay hắn ta bao trùm lên mu bàn tay mình, quả thực lông tơ dựng thẳng lên.
Nụ cười chua xót của Lục Tử Tu khựng lại, nhìn tay hai người chồng lên nhau, vừa mừng vừa sợ: “Nguyên Sinh… Ngươi thế mà không né?”
Tư Mã Vanh hít sâu một cái, cố chịu đựng không nhúc nhích.
Lục Tử Tu kích động không thôi, ngón tay cuộn lại nắm chặt tay y, nhất thời mất hết phong độ, trở nên nói năng lộn xộn: “Thì ra ngươi nguyện ý, nhiều năm như vậy, chuyện gì ngươi cũng giấu kín trong lòng, cuối cùng ta cho rằng là chỉ bên mình tình nguyện, không thể tưởng tượng được hôm nay tới đây lại nhận được niềm vui lớn như vậy…..”
Tư Mã Vanh choáng váng: Tên Nguyên Sinh này ngay cả tay cũng chưa cho hắn ta chạm qua? Chẳng phải hắn ở trong cung khi nghe thấy tên Lục Tử Tu rất kích động sao!!!
Tâm tình Lục Tử Tu lên lên xuống xuống, lại đổi thành hai tay cầm tay y, nhìn y thật sâu: “Nguyên Sinh, ta đã đặt mua nhà ở thành Nam, sau này sẽ ở đó, ngươi sẽ không cần chịu bất cứ sự gò ép….”
Tư Mã Vanh không nghe rốt cuộc hắn ta đang nói gì, lúc này đã hối hận xanh ruột rồi, muốn rút tay lại sợ rút ra quá đột ngột thì không giải thích được.
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Vương Thuật Chi hạ triều quay về đứng ở cửa ra vào, kinh ngạc nhìn hai người tay cầm tay bên trong.
Tư Mã Vanh nghe tiếng quay đầu lại, ngực nhảy dựng lên, nhanh chóng rút tay ra,vội vàng đứng dậy: “Thừa tướng.”
Ánh mắt Vương Thuật Chi rơi trên tay y, đôi mắt hơi híp lại, thấy Lục Tử Tu rời ghế đứng lên mới lấy lại tinh thần, cười rộ lên: “Tả Ngô huynh hôm nay tới gặp cố nhân à?”
Lục Tử Tu giơ tay áo lên chắp tay, hành lễ một cái, cử chỉ tư thế thái độ đã khôi phục nhẹ nhàng nho nhã thanh tao, mỉm cười đáp: “Tại hạ tới chào tạm biệt Thừa tướng.”
“Một khi Thừa tướng đã về, vậy tiểu nhân xin được cáo lui trước.” Tư Mã Vanh nhân cơ hội mở miệng, nói xong không đợi hai người phản ứng đã bước nhanh đi từ cửa hông ra ngoài, bước một mạch về chỗ ở của mình, bước rất thong thả, vừa đi vừa vỗ vỗ trán, không nhịn được thở dài một hơi, “Tên Nguyên Sinh này rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hay là đặc biệt phá đám ta sao?”
Năm sau dù không tới chỗ Lục Tử Tu, chỉ sợ không thiếu chuyện thường xuyên chạm mặt hắn ta, đến lúc đó ngộ nhỡ lộ dấu vết thì phiền lắm.
Tư Mã Vanh lại trở về phòng trước, dán lên tường nghe lén, đoán tầm nhất thời nửa khắc Vương Thuật Chi sẽ không tìm mình liền ra khỏi phủ Thừa tướng, đang đi đột nhiên có một người đi từ phía trước xông tới, đụng thẳng vào người.
Tư Mã Vanh vừa định nghiêng người tránh đi, bả vai bị hắn ta đụng một cái, sau đó tay nặng hơn, trong lòng bàn tay đột nhiên nhiều hơn một vật, cúi đầu nhìn lại thì là một túi gấm, quay đầu nhìn sang thì người nọ đã rẽ vào ngõ nhỏ không thấy bóng dáng.
Sắc mặt Tư Mã Vanh cứng lại, nhanh chóng thu túi gấm vào trong tay áo, không ở lại nữa mà xoay người đi về phủ, vào phủ Thừa tướng cũng không trở lại chỗ của mình mà là đi tới bên sau hồ, đến chỗ không người mở túi gấm ra, nhanh chóng quét qua nội dung trong thư một lần, sau đó nhặt một viên đá rồi nhét thư và đá vào trong túi gấm ném rơi xuống hồ.
Tư Mã Vanh trở lại phòng đọc sách, mài mực đến lúc Lục Tử Tu ra về mới đi qua chủ viện, dọc đường đều suy nghĩ mai gặp hoàng huynh nhất định phải tìm hiểu rõ chuyện của Nguyên Sinh.
Vương Thuật Chi ngước mắt cười nhìn y, vẫy vẫy tay, đợi sau khi y tới gần mới mở miệng: “Yến Thanh, hôm nay Lục Tử Tu nói với ta xin ngươi về.”
“Thừa tướng từ chối chứ?”
“À, chưa, ta nói bây giờ ngươi thân là người tự do, về hay không không phải do ta.”
Tư Mã Vanh cắn răng nhìn y.
Vương Thuật Chi không nhịn được cười ra tiếng: “Nói đùa như vậy mà ngươi cũng tin, tất nhiên ta từ chối hắn ta.”
Tư Mã Vanh lén nhẹ nhàng thở ra: “Đa tạ Thừa tướng.”
“Ta nói ngươi phải ở lại phủ Thừa tướng, bên cạnh ta không thể thiếu ngươi.” Vương Thuật Chi đứng dậy đi tới trước mặt y, giọng trầm thấp: “Còn nói, ngươi với ta mà nói, cực kỳ quan trọng.”
Hô hấp của Tư Mã Vanh khựng lại, vừa định lui về sau nửa bước thì hắn đưa tay nắm lấy, còn là chỗ bị Lục Tử Tu nắm lúc nãy, khóe miệng không khỏi co quắp: “…..”
Vương Thuật Chi nắm tay, có phần hơi chặt, ánh mắt ghim trên mặt y, trong mắt tràn ngập ý cười, “Sao ngươi không né?”
Tư Mã Vanh nháy mắt mấy cái, lát sau nói, “Sợ Thừa tướng hiểu lầm thuộc hạ nhỏ mọn.”
Vương Thuật Chi giật mình, cười to không ngừng, thật vất vả mới ngưng cười, lại đưa tay gõ trán y, “Cực kỳ mang thù!”
Tư Mã Vanh giương mắt nhìn y, “Hôm nay Lục công tử thật sự nói là muốn đòi lại thuộc hạ?”
“À….” Vương Thuật Chi cười lắc đầu: “Hắn ta không nhắc tới việc tư, ngươi cứ yên tâm.”
“Vậy vừa rồi….” Tư Mã Vanh hơi dừng lại, “Thì ra Thừa tướng hay nói đùa như vậy.”
“Cũng không phải….”
Tư Mã Vanh lên tiếng cắt ngang lời hắn: “Không biết chuyện Bắc phạt thế nào rồi, Hoàng thượng hạ chỉ chưa?”
Vương Thuật Chi yên lặng nhìn y một lúc, bất đắc dĩ thở dài, gật đầu cười: “Đã hạ chỉ, lệnh Dữu đại tướng quân dẫn binh ra trận, bá phụ cũng sắp về Kinh châu chờ lệnh.”
Tư Mã Vanh gật đầu: “Nếu Thừa tướng không có gì phân phó, thuộc hạ cáo lui trước.”
“Đợi một chút.” Vương Thuật Chi kéo y lại, cười nói: ‘Ngươi đang nghĩ gì, vì sao không gió không mưa ta vẫn ở chỗ của ngươi?”
Tư Mã Vanh không ngờ lời mình muốn nói lại bị hắn chủ động nhắc tới trước, nhất thời có chút kinh ngạc, liền thành thật trả lời: “Quả thật từng có nghi ngờ.”
Vương Thuật Chi than thở: “Haizzz! Vì lạnh đó.”
“……..”
“Đục thủng nhiều lỗ như vậy, không gió không mưa cũng lạnh mà!”
“…..”
Ban đêm Tư Mã Vanh nằm trên giường nghiến răng nghiến lợi, nhưng rất nhanh ngủ say, hôm sau tỉnh lại thì tinh thần sáng láng, bản thân cũng thấy kinh ngạc, sau đó thừa dịp thời gian Vương Thuật Chi vào triều ra khỏi phủ Thừa tướng.
Còn trên triều đình, mí mắt của Vương Thuật Chi lại nháy dồn dập, đang suy nghĩ sợ là có chuyện sắp xảy ra, trong tai liền nghe Hoàng đế nói: “Thời gian này các vị đại thần trong triều khen ngợi Thừa tướng rất nhiều, ngày nào trẫm cũng suy nghĩ, Thừa tướng vốn là cực kỳ nổi danh, thời gian này lại dẫn đầu bá quan phát động phong trào tiết kiệm, lại còn lập công lớn trong vụ án quà mừng, nên có chút ban thưởng mới đúng.”
Vương Thuật Chi càng nghe mí mắt càng nháy dồn dập, vội cung kính nói: “Vì bệ hạ phân ưu chính là bổn phận của thần.”
(Phân ưu ~ Chia sẻ, san sẻ)
“Khen thưởng chi thần có công cũng là bổn phận của trẫm!” Hoàng đế cười cười, “Không biết các khanh nghĩ thế nào?” xin ủng hộ chính chủ LQĐIÔ,n ạ! trang khác là copy trục lợi
Một số đại thần âm thầm lau mồ hồi, một số đại thần nhìn hai bên trái phải, còn một số đại thần thì lập tức nhảy ra tỏ vẻ tán thành: “Thừa tướng tuổi còn trẻ, Hoàng thượng yêu quý thần tử, quân thần tương trợ, quả thật là phúc phận của muôn dân ạ!”
“Ừ.” Hoàng đế thỏa mãn gật đầu, không đợi Vương Thuật Chi mở miệng, cất giọng nói: “Nếu đã như thế, tuyên chỉ đi.”
Sau đó có nội thị đi vào trong điện tuyên chỉ, đầu tiên là khen đến ba hoa chích chòe, sau đó trần thuật Hoàng đế có lòng đối xử với người hiền, tiếc tài năng, cuối cùng nói ra chuyện quan trọng nhất: Gia phong Vương Thuật Chi làm Tư không, để tỏ vẻ hoàng ân.
(Gia phong là cấp thêm chức tước, ruộng đất trong thời kỳ phong kiến)
Vương Thuật Chi vô cùng đau đầu, Tư không chính là một trong tám công, địa vị cực cao, gia phong Tư không đối với thần tử vừa mới có quyền có thế như hắn mà nói thật sự không tính là chuyện tốt, nhưng bây giờ thánh chỉ đã hạ cũng chỉ có thể miễn cưỡng đón nhận.
Vừa cám ơn ơn trên, bên cạnh đã có đại thần với vẻ mặt sợ hãi quỳ xuống đất can gián: “Thừa tướng còn trẻ tuổi, mặc dù tài đức rất dày, nhưng uy danh còn thấp, sợ không cách nào đảm nhiệm nổi ạ!”
Tiếng nói vừa dứt, rất nhanh có một đám đại thần ra khỏi hàng tán thành.
Vương Thuật Chi liếc xéo họn hắn, trong lòng cười lạnh: Lúc khen ngợi thì các ngươi hăng hái, giờ hạ thánh chỉ rồi hăng hái cũng là các ngươi.
“Chuyện này…” Hoàng đế lộ vẻ khó xử: “Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh…..”
Đại thần kia nói: “Thừa tướng thân kiêm vài chức, sợ là sẽ bận rộn không chịu nổi.”
Vốn Vương Thuật Chi đã kiêm vài chức, hôm nay bất quá chỉ là một chức suông thôi, hiển nhiên Hoàng đế sớm có tính toán, lập tức xuôi theo, trầm ngâm nói: “Các khanh nói có lý, nếu như thế, Thừa tướng không ngại đưa chức Lục thượng thư….” Xin ủng hộ chính chủ LQĐIÔN, trag khác là thứ khốn nạn copy trục lợi
Vương Thuật Chi dừng bước, cầm thánh chỉ gõ lên trán, “Váng đầu quá…… Ai ôi…. Choáng quá choáng quá…..” Nói xong thân thể nghiêng ngã, ngã nhào xuống đất không hề báo trước.
Lời của Hoàng đế còn chưa dứt bị khựng lại, ngây ngốc.
Bên phe Vương thị đã sớm hoảng sợ ra một thân mồ hôi lạnh, nhưng lúc nãy không phản bác nói Thừa tướng không có công lao gì, lại càng không rõ Tư không chỉ là một chức suông, bây giờ thấy Vương Thuật Chi ngã xuống đất, lập tức lấy lại tinh thần, cùng hô to gọi nhỏ đi lên.
Trong đại điện nhất thời rối loạn.
Hết chương 20