Lúc vừa vào cung Vương Thuật Chi đã ngửi ra mùi âm mưu bao phủ, đến tới trước mặt Hoàng thượng, lại bị ông ta lôi kéo thảo luận mấy việc lặt vặt không có gì cấp bách, lập tức đoán bên ngoài đang hỗn loạn. Lúc này trong hoàng cung bảo vệ nghiêm ngặt, vừa khẩn cấp vừa điều binh, không phải muốn động thủ với Vương thị họ thì là gì? LQĐ
Nhưng Hoàng đế cũng không nhốt hắn, mà vẻ mặt vẫn luôn ôn hòa, hiển nhiên vẫn còn chỗ cố kỵ, có lẽ chưa nắm được bằng chứng phạm tội làm người khác tin phục, mặc dù muốn tra cứu tội danh thì cũng phải đợi mọi thứ ổn thỏa mới xuống tay với hắn, để tránh bứt dây động rừng.
Bộ dạng Vương Thuật Chi cũng là rửa tai lắng nghe, ánh mắt lướt qua nơi góc tối của đại điện, ý cười tràn đầy che lấp lạnh lẽo trong đôi mắt.
Nhẹ nhàng đặt chén trà nhỏ lên bàn, Vương Thuật Chi đang ngồi phất tay áo, mặt lộ vẻ lúng túng nói: “Xin Hoàng thượng thứ cho thần thất lễ, đêm nay thần ngồi hơi lâu, lại uống không ít trà, có phần hơi mót….”
Lông mày Hoàng đế hơi trầm xuống, cười cười: “Là trẫm sơ ý, mãi nói chuyện với Thừa tướng, vậy danh sách tiến cử này đành chờ Thừa tướng quay lại rồi bàn bạc thêm, thế nào?”
Vương Thuật Chi sờ cằm: “Đa tạ Hoàng thượng.”
“Ban đêm tối lắm, trong cung quanh co sợ là không thấy rõ đường, trẫm phái hai người hộ tống Thừa tướng đi, để tránh đi nhầm đường khác hoặc là bị đập đụng đầu.”
Vương Thuật Chi cười khẽ, đáp một tiếng rồi đứng dậy rời đi, vừa ra tới cửa điện đã thấy bốn gã cấm vệ quân từ hai bên đi tới, phân thành hai bên đi sát theo sau hắn, mục đích là gì không cần nói cũng biết.
Gió đêm hơi mạnh, Vương Thuật Chi nhìn nội thị tay cầm đèn lồng bị gió thổi đong đưa phía trước, đôi mắt chớp một cái, rất bình tĩnh nâng hai tay lên, giật một miếng vải ở áo trong, đợi đi tới trên cầu đá đột nhiên thả tay.
“Trời -!” Vương Thuật Chi vội vàng kêu một tiếng, đưa tay với theo, cả người lập tức bị nghiêng, rất nhanh rơi từ trên cầu xuống, “Bùm bùm” một tiếng bắn lên một mảng bọt nước.
Nội thị dẫn đường bị dọa kêu to một tiếng, mấy tên cấm vệ quân đằng sau càng choáng váng, bọn chúng chỉ thấy ánh sáng lóe lên, sau đó Thừa tướng đại nhân đuổi theo vật sáng này rơi vào trong nước, chỉ có điều quá nhanh nên không kịp đưa tay kéo người lại.
“Thừa tướng rơi xuống nước rồi! Mau xuống kéo người lên!” Theo tiếng nội thị hô to, hai tên cấm vệ quân lần lượt nhảy xuống nước, hai tên khác ở lại trên bờ chờ.
Vương Thuật Chi rơi xuống nước liền bắt được miếng vải kia, trong lòng buồn bực bơi tới bên cạnh hồ nước, tiện tay sờ một cái, móc được một cục đá bọc vào trong tấm vải kia, rồi nhẹ tay thả lại xuống nước, trong tai nghe tiếng chỉ có hai người nhảy xuống nước, trong lạnh cười lạnh: Ngược lại đủ cẩn thận.
Hai người kia sốt ruột cuống quýt bơi tới chỗ hắn, vì bầu trời mây đen che kín trăng nên tìm rất vất vả, chỉ có thể nghe tiếng để biết vị trí, trong miệng gọi: “Thừa tướng!”
Vật này vừa rơi xuống nước làm kinh động cấm vệ quân xung quanh, nhất thời tất cả mấy người gần đó đều chạy vọt tới.
Vương Thuật Chi kịp thời ló lên, đáp một tiếng, được hai người kia hộ tống lên bờ.
Nội thị vôi xách đèn chiếu vào, ánh mắt quét một vòng trên mặt hắn: “Thừa tướng, ngài không sao chứ? Đang yên đang lành sao lại rơi xuống nước?”
“Haizzz…. Không nhắc tới nữa!” Vương Thuật Chi xốc vạt áo bào ướt đẫm: “Vẫn là giải quyết chuyện mót quan trọng hơn.”
Nội thị sợ xảy ra ngoài ý muốn, không dám hỏi nhiều, đáp một tiếng rồi quay đầu lại tiếp tục dẫn đường, đưa tay quơ quơ hai bên, cất giọng nói: “Thừa tướng không sao cả, các vị đều quay lại đi.”
Xung quanh lại yên quay về yên tĩnh.
Trở lại trong diện, Vương Thuật Chi bước tới trước mặt Hoàng đế quỳ xuống, áy náy nói: “Hoàng thượng thứ tội, thần lại thất lễ.”
Hoàng đế vốn đang điềm tĩnh ngồi, nâng mắt thấy bộ dạng chật vật của hắn nhưng làm như không phát hiện ra, mãi đến khi hắn quỳ xuống đất nói chuyện mới làm ra vẻ giật mình, vội vàng đứng dậy đi tới, ân cần nói: “Thừa tướng đây là thế nào? Sao lại biến thành bộ dạng này rồi? Rơi xuống nước hả?” Nói xong vẻ mặt có vẻ giận dữ, ngẩng đầu tức giận mắng to: “Người vừa nãy đi theo Thừa tướng đâu rồi? Đều vào hết đây cho trẫm! Các ngươi bảo vệ Thừa tướng thế nào vậy?”
“Haizzz! Thần vô ý trượt chân, vô cùng hổ thẹn! Tuy nói đèn đi đằng trước không sáng lắm, nhưng chủ yếu vẫn là do bản thân thần chủ quan, không thể trách người khác!” Vương Thuật Chi vội khoát tay, “Việc nhỏ mà thôi, Hoàng thượng đừng trách bọn họ, chọc tức long thể lại không đáng.”
Sắc mặt Hoàng thượng hơi nguôi giận, phất tay cho năm người kia lui ra ngoài, nhìn Vương Thuật Chi hồi lâu, vẻ ân cần ngược lại không giảm một phần nào: “Thừa tướng đang yên đang lành sao lại rơi xuống nước hả? Cầu đá trong cung đâu hẹp lắm đâu!”
Vương Thuật Chi lắc đầu cảm thán: “Haizzz, nói đến thì càng hổ thẹn ạ! Hoàng thượng không biết, lúc nào thần cũng mang theo một chiếc khăn gấm bên người, chiếc khăn này là do người trong lòng tặng, lại không nghĩ tới bị gió thổi bay, thần quá sốt ruột nên quên đường dưới chân liền đuổi theo, nào ngờ giẫm phải khoảng không, cứ như vậy té thẳng xuống…..”
Khóe mắt Hoàng đế co quắp, cười ha ha nói: “Vẫn nghe Thừa tướng không tính cưới vợ, không thể tưởng tượng được lại có ý trung nhân rồi, rất đáng mừng, Thừa tướng mau ngồi vào đi thôi.”
Vương Thuật Chi liên tục khoát tay: “Bây giờ y phục thần ẩm ướt, nếu ngồi nữa thì quá mức vô lễ với Hoàng thượng, giờ đêm cũng đã khuya, thần có thể trở về sáng sớm ngày mai lại vào thảo luận hết công việc cùng Hoàng thượng được không, Hoàng thượng nghĩ thế nào?”
“Chuyện này…..” Hoàng đế nhíu mày, thở dài, “Triều đình đang rất thiếu người, trẫm vì tìm kiếm chi sĩ tài năng mới mà trà không nhớ cơm không muốn, hận không thể lập tức tiến hành thay đổi danh sách tiến cử này, bây giờ Thừa tướng đi về sợ là trẫm sẽ không ngủ được.”
Vương Thuật Chi cong khóe môi: “Hoàng thượng nói rất đúng, vậy không ngại thần đi đổi bộ y phục khác rồi trở lại chứ?”
Hoàng đế dừng một chút, chuyện này không đồng ý nữa thì thật sự có chút khó nói, đành phải gật đầu: “Ừ, thế cũng được, nội thị cầm đèn vừa rồi hơi vô tâm, trẫm sẽ đối người khác cho ngươi.” Nói xong vẫy tay với Đông công công đứng ở trong góc.
Vương Thuật Chi nói cảm ơn, không dấu vết liếc nhìn Đông công công: “Làm phiền rồi.”
“Thừa tướng khách khí, mời Thừa tướng!”
Hoàng đế nhìn bóng lưng Vương Thuật Chi đi ra cửa, thấy hắn mặc dù một thân y phục ẩm ướt nặng nề, thật sự tư thế bước đi vẫn như gió thổi mây bay thanh tao lịch sự, mắt không khỏi tối xuống.
Ra ngoài đại điện, hai người một trước một sau, Đông công công hơi nghiêng người, nghiêng đèn lồng ra phía sau, nương theo ánh sáng nhìn thoáng qua Vương Thuật Chi, cũng không lên tiếng, lại quay đầu tiếp tục dẫn đường, dẫn hắn tới trước Thiên điện, dù trong điện không ai ở nhưng vẫn có hai nội thị đứng canh hai bên.
Đông công công lấy một chồng y phục cầm trong tay, áy náy nói: “Thiệt thòi cho Thừa tướng rồi, trong cung ngoài Hoàng thượng, Hoàng tử và các vị Phi tần, cũng chỉ còn những người thấp hèn như bọn ta, y phục không tao nhã, hi vọng Thừa tướng đừng trách cứ.”
“Không sao.” Vương Thuật Chi đưa tay nhận lấy, thấy có người đi lên tính cởi áo cho hắn, vội khoát tay, “Các ngươi đều ra ngoài đi, bổn tướng không có thói quen người ngoài hầu hạ.”
Đông công công phất tay ý bảo bọn họ đứng ngoài cửa chờ, sau đó liền đi theo Vương Thuật Chi vào sau tấm bình phong, tròng mắt đảo một vòng, miệng nói: “Y phục này tạm thời lấy, không biết Thừa tướng mặc có hợp người không nữa.”
“Đừng lo, ta thử trước xem sao.” Vương Thuật Chi đè thấp giọng nói: “Tả Hồ Quân tối nay ở cửa nào?”
Đông công công đưa tay chỉ chỉ về hướng Đông, thấp giọng nói: “Đã chuẩn bị xong.”
Vương Thuật Chi gật đầu, vừa cởi y phục vừa chỉ ra ngoài cửa.
Đông công công đi ra ngoài, nói với người đứng bên trái: “Ngươi đi tìm y phục rộng hơn chút tới đây.”
Người nọ lĩnh mệnh rời đi, Đông công công quay đầu lại đi được hai bước lại vội quay lại, thấy người kia đã đi xa, bất đắc dĩ nói với tên còn lại bên cạnh: “Thế mà lại quên hài, ngươi đi tìm một đôi hài.”
“Dạ.”
Chỉ một lát sau, Vương Thuật chi đã thay xong y phục, giấu ở trong mũ quan, sau khi Đông công công xác định hai bên không có người, lặng lẽ ra cửa đi về hướng Đông.
Sau khi hai người kia quay lại, Đông công công cầm quần áo và hài đi vào trước tấm bình phong: “Để Thừa tướng đợi lâu, bộ y phục này rộng hơn một chút, có lẽ vừa ạ, hài này chắc cũng vừa chân, ngài thử xem?” Nói xong một loạt lại đi ra, ôm bụng hừ hừ nói: “Trời ơi, đau bụng…. Các ngươi coi chừng dùm, ta đi rồi sẽ về.”
Hai người kia không nghi ngờ gì, cùng gật đầu.
Đông công công rời đi không bao lâu thì quay lại, vừa muốn bước vào cửa, chợt nghe trong cung có người kêu to: “Không xong không xong rồi! Đi lấy nước mau!” Tiếp theo liền thấy phía Đông dấy lên ngọn lửa ngút trời.
Tiếng la cùng một chỗ, bốn phía đều bị kinh động, trong cung lập tức hỗn, Hoàng thượng xông ra ngoài cửa xem xét, sắc mặt đại biến, trầm giọng hạ lệnh: “Mau phái người đi chữa cháy!” Vừa quay dầu lại thấy Đông công công lảo đảo chạy tới, cả kinh nói: “Thừa tướng đâu?”
Vẻ mặt Đông công công tái nhợt nghiêm túc nói: “Bẩm Hoàng thượng, Thừa tướng không biết tung tích!”
“Chuyện gì xảy ra?”
“Tiểu nhân không biết, tiểu nhân chỉ đứng trong sân xoa bụng, cũng không biết hai người kia canh cửa thế nào, đợi lúc nô tài đi vào nhìn thì người đã không cánh mà bay!”
Hai tay Hoàng đến run rẩy: “Bắt hai người kia lại cho trẫm!” Nói xong nâng mắt nhìn về hướng Đông rực lửa, nghĩ giờ phút này mọi người đều nhìn về phía đông, ánh mắt trầm xuống, lại nhìn về phía Tây, hít sâu một cái: “Tướng quân trong điện đâu!”
“Thần ở đây!”
“Phái thêm binh lực cho cửa phía Tây, lục soát nghiêm ngặt, cần phải tìm cho ra Thừa tướng! Tìm được rồi lập tức đưa tới cho trẫm!”
“Dạ!”
Một đám binh lính gấp gáp đi về phía cửa Tây, Vương Thuật Chi thì đang đứng bên cửa Đông, thừa dịp lửa cháy và đám người hỗn loạn, được Tả Hồ Quân âm thầm yểm trợ, thuận lợi ra khỏi cửa cung, đi tới chỗ tối liền cởi toàn bộ y phục nội thị ném xuống sông Tần Hoài, chỉ chừa một thân quần áo bên trong, tới cửa ra vào Ô Y Hàng vội dừng bước, lại xoay người rời đi đến chỗ an toàn mới dừng lại, quay đầu quan sát hướng hoàng cung, đôi mắt sắc thâm trầm.
lequydionnn
Trong cung thế lửa dần nhỏ xuống, Hoàng đế gấp đến độ nổi trận lôi đình: “Tìm từng cửa mà không tìm được? Vậy thì ra cung tìm?”
Dữu hoàng hậu nghe tin chạy tới, mặt lộ vẻ lo lắng: “Hoàng thượng, xảy ra chuyện gì?”
Hoàng đế mặt lộ vẻ mệt mỏi: “Không thể tưởng tượng được Thừa tướng ở trong cung mà cũng có thủ đoạn phi thường, lại để hắn chạy ra ngoài.”
Vẻ mặt Dữu hoàng hậu lộ vẻ kinh hoàng, vội lấy lại bình tĩnh, trấn an nói: “Thừa tướng chỉ là một văn nhân, không đáng giá nhắc tới, Hoàng thượng đừng quá lo lắng sẽ ảnh hưởng thân thể.”
“Nàng không hiểu.” Hoàng đế thở dài: “Bây giờ Vương Dự chỉ mang binh vào kinh thành, chưa bắt đầu tấn công thành, tội mưu phản này cũng không dễ chứng minh! Hơn nữa, trẫm không có Thừa tướng trong tay, Vương thị đã không còn chỗ kiêng kỵ nữa, vả lại vừa rồi có tin tức báo về, nói không tìm ra thứ gì hữu dụng ở phủ Thừa tướng và Mạc phủ, giày vò một trận như thế, ngộ nhỡ Vương Dự đột nhiên quay đầu trở về, trẫm phải thu xếp thế nào?”
Vẻ mặt Dữu hoàng hậu khó hiểu: “Bọn họ không mưu phản, Hoàng thượng cũng an tâm, sợ chính là bọn họ không quay về, nhất định tấn công thành, binh lực của chúng ta lại không đủ….”
Hoàng đế nghe xong bực bội, chỉ cảm thấy bà ta không hiểu gì cả, nhưng nhìn qua bà ta lại không đành lòng phát tác, liền kiên nhẫn nói: “Chỗ của Thừa tướng bị lật tung từ đáy tới nóc, nếu vì vậy mà bọn họ lui binh, khăng khăng chưa từng mưu phản, trẫm không thể ăn nói với triều thần, với thiên hạ. Nhưng nếu bọn họ tiến công đánh tới, thì có tội danh chắc chắn, trẫm ngược lại không sợ. Tuy nói trong kinh không điều đủ binh lực, nhưng Vương Dự ông ta vất vả chiến đấu nơi xa, vừa đánh giặc xong, binh mỏi ngựa mệt, muốn tấn công thành đâu có dễ dàng như vậy? Có điều bây giờ lại để Vương Thuật Chi chạy thoát…..”
Dữu hoàng hậu nhíu mày, thở dài một hơi: “Còn có huynh trưởng trong ứng ngoài hợp, Hoàng thường không cần quá lo lắng.”
Sắc mặt Hoàng đế không tốt, miễn cưỡng gật đầu.
Hết chương 54