Tư Mã Thiện đứng im tại chỗ, cau mày đau đầu suy nghĩ, đột nhiên một hình ảnh xẹt qua trong đầu, lập tức khiến đầu choáng mắt hoa, lảo đảo một cái suýt chút nữa ngã sấp xuống. LQĐ
Đó là… Là y phục dạ hành?
Tuy liếc vội nhưng thị lực hắn hơn người, tuyệt đối không có khả năng nhìn nhầm, chất liệu may y phục này vô cùng tốt, lại không có chút hoa văn nào, kích thước lưng áo và tay áo đều bó rất chặt, không phải người hầu mặc, cũng không phải người bình thường mặc lúc bình thường.
Có khả năng duy nhất chính là, đó là bộ y phục dạ hành, người tới mặc kệ có thân phận thế nào, tóm lại không phú thì quý, hơn nữa thân thủ vô cùng tốt, nhìn kích thước lưng áo này tuyệt đối không được xem là mảnh khảnh, nên cũng không phải là nữ tử.
Không không không phải nữ tử?
Tư Mã Thiện bị suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu này dọa sợ kêu to một tiếng, quay đầu kinh ngạc nhìn cánh cửa đóng chặt sau lưng một hồi lâu, cuối cùng thu hồi ánh mắt, vuốt cằm đi đi lại lại, đầu đau muốn nứt ra.
Sao có cảm giác rất giống bộ Vương thừa tướng mặc đêm đó?
Tư Mã Thiện càng nghĩ càng cảm thấy quỷ dị, trợn trừng mắt xoay người bước quay lại, nhưng đến cửa ra vào lại do dự, khẽ cắn môi xoay người rời đi, mới đi được vài bước vẫn không cam lòng nên đứng lại, xoa xoa đầu trướng lên, vẻ mặt tràn đầy rối rắm.
Trong phòng, Vương Thuật Chi còn đang nằm dưới người Tư Mã Vanh, vẫn đang nghiêng tai lắng nghe, bộ dạng vô cùng hứng thú.
Tư Mã Vanh không luyện nội công, tất nhiên không nghe được chút nào, chỉ là nhìn sắc mặt của hắn cũng có thể đoán được một ít, không khỏi thấp giọng hỏi: " Sao vậy? Còn chưa chịu đi sao? "
Vương Thuật Chi cười lắc đầu: " Cảnh vương điện hạ ân cần với đệ hiếm thấy. "
" Ừ. " Trong giọng nói của Tư Mã Vanh lộ ra vài phần dịu dàng: “Ta và huynh ấy sớm sống nương tựa lẫn nhau, nếu không có huynh ấy ta đã sớm chết rồi, không có ta, chỉ sợ huynh ấy cũng rất khó sống đến hôm nay. "
Tất nhiên Vương Thuật Chi biết trong cung nhìn như gấm hoa rực rỡ, thật ra là đầm rồng hang hổ, nghe mà đau lòng không thôi, ngón tay mơn trớn giữa hai hàng lông mày của y: " Sao Thái hậu không trông nom đệ? Tuy bà ấy không để ý tới công việc cai trị, nhưng để bảo vệ một hoàng tôn cũng không khó khăn đến mức như vậy. "
Tư Mã Vanh cười giễu cợt: " Ta một tên phế nhân, còn có thể làm gì cho nhà họ Tạ? Thái hậu vốn rất tốt với ta, tuy huyết mạch hơi xa xôi nhưng dù sao cũng cùng một nhịp thở với nhà họ Tạ, bà từng bỏ tâm huyết tìm thầy thuốc cho ta. Chỉ là mãi thấy ta không khá lên, thay vì uổng phí thời gian trên người ta, không bằng tiết kiệm một chút….. "
Dôi mắt sắc của Vương Thuật Chi lạnh xuống, vội kéo y vào ngực mình, hôn một cái chặn lời y nói.
Thái hậu làm là vì lợi ích thúc đẩy, chuyện này trong hoàng tộc, thậm chí trong mắt tất cả đám nhà thế phiệt sĩ tộc đều là chuyện rất đỗi bình thường, nhưng dính đến Tư Mã Vanh, hắn liền không thể khống chế trong lòng nổi giận đùng đùng.
Tư Mã Vanh hiểu tâm ý của hắn, trong mắt hiện vài phần vui vẻ, tựa trong ngực hắn, mặc hắn vuốt ve khe khẽ sau lưng mình, hưởng thụ lưu luyến một lúc.
Đêm đã khuya, hai người im lặng hồi lâu, bốn phương yên bình tĩnh lặng.
Vương Thuật Chi thở dài, xoay người một cái đã là tư thế từ trên cao nhìn xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc cổ y, như có như không kéo vạt áo y, trong mắt tràn đầy không nỡ, lẩm bẩm nói: " Bây giờ đệ không ở phủ Thừa tướng nữa, ta muốn gặp đệ một lần cũng khó khăn. "
Tư Mã Vanh cầm tay hắn: " Huynh nên về đi. "
Vương Thuật Chi dừng một chút, cười rộ lên, kéo vạt áo y lên một tý, vẻ mặt thản nhiên nói: " Nô nhớ điện hạ đã lâu, một khi có tình chàng ý thiếp, điện hạ để cho nô hầu hạ một lúc. "
Tư Mã Vanh nhìn người " Thiếp " đang đè trên người mình, khóe miệng co quắp, đợi đến lúc ngực lạnh lạnh, lập tức hoảng sợ lấy lại tinh thần, chân tay luống cuống đẩy hắn ra, thấp giọng nói: " Trong phủ có tai mắt của Hoàng thượng, coi chừng đánh động bọn chúng! "
Trong lòng Vương Thuật Chi hiểu rõ, tất nhiên biết không nên làm càn, chẳng qua là không nỡ rời đi, liền vuốt ve vân vê eo y, tủi thân nói: " Dù sao cũng bị Cảnh vương bắt gặp, điện hạ không để nô hầu hạ một lần, ngày mai nô không có mặt mũi nào gặp người khác. "
Tư Mã Vanh: " ….. "
Vương Thuật Chi nói tới đây muốn đưa tay vói vào trong vạt áo của y.
Tư Mã Vanh thấy đau đầu, cứng rắn nghiêm mặt nói: «Huynh đã thích làm tỳ nữ của ta như vậy, ngày mai mặc thường phục cải trang tới hầu hạ đi. "
Vương Thuật Chi không nhịn được cười khẽ, đầu ngón tay chạm vào da thịt trắng nõn căng mịn bên hông y, ý cười đột nhiên khựng lại, trong nháy mắt nỗi nhớ bao ngày dồn hết vào, trong mắt lập tức dấy lên ngọn lửa nóng.
Tư Mã Vanh tựa như bị đầu ngón tay hắn đốt cháy, hô hấp căng thẳng, cảm thấy không ổn.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt triền miên, Vương Thuật Chi hít sâu một hơi, hung hăng rút tay ra kéo dài khoảng cách với y, nhảy xuống dưới giường.
Tư Mã Vanh cũng vội đứng dậy, ho khẽ một tiếng, muốn nói lại thôi.
Đôi mắt sắc của Vương Thuật Chi dịu dàng, đưa tay vuốt ve mặt y: " Gầy đi, bây giờ ở phủ của mình rồi, tốt xấu gì cũng dễ chịu hơn ở trong cung, ăn nhiều một chút. "
Tư Mã Vanh giật mình, vô thức sờ lên mặt mình, gật đầu.
Thời gian trong cung y quen cuộc sống lạnh lẽo, chẳng bao giờ có người thật sự quan tâm chuyện mập gầy của y, cho dù là Thái hậu đuổi lạnh hỏi ấm, thì cũng do có ý đồ đền ơn, về phần hoàng huynh, thì không chu đáo được như vậy.
Vương Thuật Chi lẳng lặng nhìn y, cuối cùng hôn nhẹ lên môi y: " Ta đi đây. "
Tư Mã Vanh ngước mắt nhìn hắn, khóe môi mấp máy, gật đầu.
Vương Thuật Chi nhìn đồng hồ cát một bên, lại liếc nhìn y một cái, mở cửa sổ lộn ra ngoài.
Tư Mã Vanh vừa định nói: " Huynh có thể đi qua cửa, " thì thấy hắn nhìn mình cười, rất nhanh biến mất trong bóng đêm.
Tư Mã Vanh: " ……. "
Lúc Vương Thuật Chi đi ra thì phát hiện trong sân không có một người hầu nào, đoán là bị đuổi rồi, lúc rời đi dọc đường lại càng suôn sẻ không bị trở ngại, nương theo cây cối che chắn thuận lợi ra khỏi vương phủ.
Chỉ là tuy mắt hắn nhìn xung quanh, tai nghe ngóng bốn phương tám hướng, nhưng lại không phát hiện Tư Mã Thiện đang ngồi xổm trên nóc nhà, nhìn bóng dáng hắn leo tường lưu loát, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ, thiếu chút nữa ngã té nhào xuống đất.
Ngày hôm sau, Tư Mã Thiện ôm đôi mắt đầy quầng thâm gõ cửa phòng Tư Mã Vanh, không nói hai lời liền kéo y chạy tới đình nghỉ mát giữa hồ.
Tư Mã Vanh vốn có chút chột dạ, thấy bộ dạng hắn như bị chà đạp lập tức bị dọa kêu to một tiếng, quét hắn từ trên xuống dưới một lần: " Sao huynh lại tiều tụy như vậy? "
Tư Mã Thiện vuốt mặt, ánh mắt vẫn hơi đờ đẫn: " Vì lo lắng chuyện của đệ cả đêm, cứ thế không ngủ được. "
Vẻ mặt Tư Mã Vanh thoáng xấu hổ rồi biến mất, rất nhanh khôi phục bình tĩnh: " Chuyện trong cung không gấp được. "
" Cũng không phải chuyện này, ta nói là tối hôm qua…. " Tư Mã Thiện nhìn y, ý định từ trên mặt y tìm ra được chút gì đó.
Trong lòng Tư Mã Vanh lộp bộp một tiếng, nghĩ nếu huynh ấy thật sự hiểu lầm là tỳ nữ thì tuyệt đối sẽ không để trong lòng như vậy, còn đặc biệt kéo mình tới đây, nhất định là đoán được gì đó rồi.
Tư Mã Thiện tuy biết từ trước tới giờ y vui buồn gì cũng không thể hiện ra, nhưng bây giờ thấy vẻ mặt y bình tĩnh, vẫn có chút thất bại, không thể làm gì khác hơn là cố gắng nói rõ ý mình: " Là…. Vương thừa tướng hả? "
Tư Mã Vanh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như cũ, gật đầu: " Dạ. "
Ngược lại Tư Mã Thiện hít một ngụm khí lạnh, sặc đến ho khan: " Các ngươi….. Các ngươi chính là quan hệ kiểu kia? "
«Kiểu nào? " Tư Mã Vanh giả ngu.
" Còn có thể kiểu nào? " Tư Mã Thiện gấp đến độ xoay vòng, «Đã lăn lên giường rồi còn có thể kiểu nào? Đệ là nghiêm túc? Đây cũng không phải là chuyện nhỏ! "
Tư Mã Vanh rũ mắt che giấu cảm xúc, rất nhanh lại nâng mắt nhìn hắn, kinh ngạc nói: " Có phải hoàng huynh hiểu lầm gì rồi không? Tối qua ta chỉ đánh nhau với Thừa tướng một trận thôi. "
Tất cả thần sắc trên mặt Tư Mã Thiện trong nháy mắt cứng đờ: " Đánh nhau? "
Tư Mã Vanh cảm giác mình bị gió bên hồ thổi lạnh buốt, mặt mũi đều tê rần, gật đầu: " Dạ. "
Tư Mã Thiện nháy mắt mấy cái: " Đánh tới trên giường hả? "
" Dạ. " Tư Mã Vanh lại gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: " Lúc ấy đang bên cạnh giường, không nghĩ tới bị trượt chân, dưới sự xúc động thiếu chút nữa bóp chết hắn, cũng may hoàng huynh tới kịp. "
Tư Mã Thiện thấy vẻ mặt y nghiêm túc, không nhịn được gãi gãi mặt, trong lòng hơi lưỡng lự, tựa như cũng cảm thấy mình đã hiểu lầm, nhớ tình tình hoàng đệ của mình tư trước tới giờ luôn lạnh lùng, sao có thể đột nhiên dây dưa không rõ với Thừa tướng như thế? Xem ra bây giờ đồng tính thành phong trào, tự mình nghĩ sai lệch!
Tư Mã Thiện nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ vai y: " Lần trược đệ nói Thừa tướng đối xử với đệ rất tốt, sao còn cãi nhau? "
Tư Mã Vanh xoa bụng, gật đầu không ngừng, vốn cả đêm không ngủ lại bị hắn kéo đi nói chuyện, càng đói bụng muốn chết.
Hai người ra khỏi đình nghỉ mát, đột nhiên Tư Mã Thiện " A " một tiếng, vô cùng ngạc nhiên quay đầu nhìn y: " Ta thấy Thừa tướng leo tường rất thuận lợi, thân thủ rất tốt, đệ lại có thể đè hắn dưới người? "
Tư Mã Vanh: " …… "
Tư Mã Thiện bóp hai tay không cường tráng mấy của y, chậc chậc hai tiếng.
Khóe mắt Tư Mã Vanh co quắp không thể nhận ra.
" Ha ha! Ta biết rồi! " Tư Mã Thiện đột nhiên cười to, thấy quản gia từ nói không xa đi tới, vội hạ giọng trêu ghẹo nói: " Là Thừa tướng cố ý nhường đệ? Quả nhiên đối xử với đệ không tệ! "
Về phần Thừa tướng hơn nửa đêm leo tường tới rốt cuộc là vì chuyện gì thì hắn không quan tâm, dù sao trong lòng hoàng đệ cũng có tính toán, tất cả đều nghe y sắp xếp là được.
" Thừa tướng cũng thiệt là, có việc bảo người lén đưa tin tới là được, lại tự mình đi một chuyến, chậc chậc! "
Tư Mã Vanh: " ……. "
Tư Mã Thiện vốn chuẩn bị sống thoải mái thêm vài ngày, ai dè Vương Thuật Chi lại tới nhanh như vậy, mình cũng sẽ không ở lại thêm nữa, miễn cho Hoàng đế chướng mắt, vội trở về phủ Cảnh vương của mình.
Lại qua mấy ngày, Thái hậu nói trong lòng nhung nhớ, gọi hai người họ vào cung.
Hoàng đế thì gọi tâm phúc, hỏi: " Nghị vương vẫn còn lui tới với đại thần? "
Tâm phúc cung kính đáp: " Dạ. "
Mấy hôm nay lâm triều đã có người không kiềm chế được, bắt đầu nhắc tới chuyện lập Thái tử, Hoàng đế hạ triều vốn trong lòng không thoải mái, nghe vậy mặt càng lạnh.
" Cảnh vương và Duệ vương thì sao? Mấy hôm nay đang làm gì? "
Tâm phúc thấy vẻ mặt ông ta khó chịu, cẩn thận đáp: «Đa số thời gian Cảnh vương thì luyện võ, Duệ vương thì luyện chữ, thỉnh thoảng Cảnh vương lại tới phủ Duệ vương tán gẫu, mang cung nhỏ tới dạy y chơi. "
Hoàng đế nghĩ Tư Mã Vanh bị bệnh lâu như vậy, nên từ nhỏ chưa từng được chơi đùa, ánh mắt ôn hòa hơn, gật đầu lẩm bẩm: " Tình cảm hai huynh đệ chúng nó khá tốt. "
Hoàng đế sắp xếp hai người ở xa nhau, tất nhiên có tâm tư cả, trong lòng Tư Mã Vanh biết rõ, nếu bọn họ lui tới nhiều thì Hoàng đế tất nhiên sẽ sinh lòng kiêng kị, nếu không lui tới lại có vẻ hết sức chột dạ, chỉ sợ Hoàng đế càng thêm nghi ngờ.
Mấy ngày ngắn ngủi, chỉ chơi đồ chơi, Hoàng đế rất đỗi hài lòng.
Nghe nói Tư Mã Vanh vào cung, Hoàng đế đứng dậy đi tới chỗ Thái hậu, xa xa đã nghe tiếng cười đùa, lập tức thấy hứng thú: " Có chuyện gì mà vui vẻ như vậy? "
Tư Mã Vanh và Tư Mã Thiện vội đứng dậy hành lễ.
Hoàng đế khoát tay, cười nói: " Thân thể Vanh nhi ngày một tốt hơn, vẻ mặt Thái hậu cũng tốt lên theo. "
Thái hậu gật đầu, vẻ mặt tươi cười: «Vừa rồi Thiện nhi kể một ít chuyện lý thú ngoài cung, nghe rất thú vị. "
Tư Mã Thiện cười ha ha, thấy Hoàng đế cũng bày ra bộ dạng cảm thấy hứng thú, liền chọn mấy mẩu chuyện kể, ngay cả Tư Mã Vanh cũng sớm chuẩn bị, tựa như thật sự ở tại đất phong của Cảnh vương một thời gian.
Nhất thời bầu không khí có chút hòa hợp, trong lòng Thái hậu vừa động, nhìn hai hoàng tôn: " Tuổi Thiện nhi không còn nhỏ, đến giờ còn chưa thành thân nữa. "
Hết chương 75