Ngôn Thư Vũ nghĩ, có lẽ mình là người thiếu cảm giác an toàn, kể từ khi mang chiếc nhẫn kia mọi thứ xung quanh cậu từ từ thay đổi. Mỗi khi khẽ vuốt lên đồ vật nho nhỏ nhưng kiên định ấy, trong thâm tâm luôn tràn ra cảm giác ngọt ngào mơ hồ.
Trang Khải đã không còn đến cửa tiệm của bọn họ nữa, một thời gian sau Lâm Cảnh Thư mới phát hiện ra điều này. Tuy không nói gì với Ngôn Thư Vũ nhưng vui mừng ghi hết trên mặt cậu ấy đều có thể nhìn ra.
Ngôn Thư Vũ âm thầm cười lắc đầu, đúng là người trẻ tuổi.
Thời gian lại như vậy trôi đi, lặng lẽ đến mức người ta không kịp phát hiện ra nó đang dần biến mất.
Ngôn Thư Vũ vẫn trông coi tiệm bánh ngọt của mình. Sau cuộc thi lần trước tay nghề cậu tiến rất nhanh, Ngôn Thư Vũ tất nhiên là vui sướng, mọi cố gắng của cậu đều được hồi báo.
Thời gian lâu, một vài đồng nghiệp trước kia cũng biết được cậu trở về thành phố G, thời gian rảnh còn muốn rủ cậu đi gặp mặt, ngẫu nhiên cũng sẽ đến thăm cửa hàng.
Ngày hôm đó, Ngôn Thư Vũ đang giúp Triệu Đông đặc biệt làm bánh ngọt tặng bạn gái, một nhân viên nữ trong tiệm tên Tống Giai Giai chợt xán lại, cười trộm như lưu manh, “Ông chủ, Lâm đại ca gần đây ít xuất hiện nha?”
Ngôn Thư Vũ ngừng tay, híp mặt lại suy nghĩ một chút, nhận ra Lâm Cảnh Thư thật sự ít ghé qua, bất quá cũng không quá quan trọng, công trường bề bộn như vậy cũng khó tránh khỏi nhiều việc, liền cười cười nói, “Cậu ấy rất bận, làm sao? Ông chủ còn ở đây mà các cô dám ngóng trông người khác tới.”
Tống Giai Giai vừa mới tròn hai mươi, cùng một nữ sinh khác là Trầm Thu cùng làm việc trong tiệm bánh. Ngày thường Ngôn Thư Vũ cũng không bày phong thái ông chủ mà hay cùng các nàng trò chuyện này nọ, chuyện của cậu và Lâm Cảnh Thư tự nhiên hai nàng cũng hiểu rõ. Xã hội ngày nay tiến bộ rất nhiều, mọi người đối với loại tình huống này cũng bao dung nhiều hơn, mấy cô nương này cứ rảnh rỗi là lại đến trêu ghẹo cậu.
Tống Giai Giai tỏ vẻ lén lút, đôi mắt nhỏ cong cong cười trộm, “Ông chủ, là em quan tâm các anh nha~”
Ngôn Thư Vũ giả bộ ra dáng ông chủ, “Các cô hết chuyện để quan tâm rồi hả? Đơn hàng của Lý Thái đã chuẩn bị chưa?”
Tống Giai Giai thoáng ngậm miệng lại, ngượng ngùng sờ sờ mũi đi ra ngoài.
Ngôn Thư Vũ tiếp tục công việc trong tay, tâm trí lại không nhịn được phiêu du tới nơi khác. Hình như thật sự đã khá lâu Lâm Cảnh Thư không đến đây, không biết bắt đầu từ khi nào cậu ấy bắt đầu ít tới tiệm, ngẫu nhiên một hai lần đến cũng vội vàng rời đi. Nghĩ tới đây Ngôn Thư Vũ mới định thần lại, có lẽ hôm nay về nhà phải hỏi rõ một chút, hi vọng không phải đã xảy ra chuyện gì.
Buổi tối ngày hôm đó, nhân lúc xem tin tức buổi chiều Ngôn Thư Vũ liền hỏi, “Gần đây cậu có vẻ rất bận, công tác có việc gì sao?”
Lâm Cảnh Thư đang uống nước, nghe Ngôn Thư Vũ nói thì buông chén, mắt không nhìn thẳng vào anh, thoáng ngượng nghịu trả lời, “Dạo này công trường nhiều việc.”
Ngôn Thư Vũ gật gật đầu, cũng khôgn hỏi nữa. Cậu nhìn Lâm Cảnh Thư có vẻ gầy đi, quan tâm suy nghĩ xem nên mua dược liệu nào nấu súp, ngoài miệng nói tiếp, “Công việc là công việc nhưng vẫn phải chú ý sức khỏe của mình, đừng để quá sức.” Ngữ khí đã có chút đau lòng. Từ trước đến nay với ai cậu cũng thật tâm, đã xác định yêu người này, đương nhiên cậu cũng suy tính mọi điều vì người ấy.
Lâm Cảnh Thư thoáng dừng lại, tiến lên tắt tivi sau đó đi đến ngồi xuống bên cạnh Ngôn Thư Vũ, hôn khóe miệng anh, nhẹ nhàng nói, “Em biết rõ, anh đừng lo lắng.”
Lúc hai người tách ra, Ngôn Thư Vũ thở khẽ, nói, “Biết rõ là tốt rồi, đừng qua loa để qua mặt tôi là được.”
Lâm Cảnh Thư không trả lời, hít sâu một hơi, một mực ôm chặt anh.
.
Chỉ là sau đó không lâu lắm, Lâm Cảnh Thư bắt đầu cả nhà cũng về muộn.
Có đôi khi lúc về đến nhà cũng đã rạng sáng, sắc mặt mệt mỏi, chỉ lo rửa mặt đi ngủ, ngẫu nhiên trò chuyện một chút với Ngôn Thư Vũ, thân mật ngày thường cũng ít hơn. Có khi Ngôn Thư Vũ ở phòng khách đợi Lâm Cảnh Thư về nhưng cái cậu nhận được chỉ là một nụ hôn qua loa chúc ngủ ngon.
Thái độ Lâm Cảnh Thư càng ngày càng lạnh nhạt, giống như công việc đã quét sạch nhiệt tình của người nọ.
Ngôn Thư Vũ thực lo lắng, cậu không giúp được gì cho Lâm Cảnh Thư về công việc, mà chỉ có thể biến đổi đa dạng các loại súp dinh dưỡng hằng ngày.
Hôm nay tiệm bánh nhận được điện thoại của khách hàng, ý báo nàng không đến lấy bánh nữa, tùy mọi người xử lý. Ngôn Thư Vũ cũng không hỏi nhiều, nghe xong gọi Tống Giai Giai xử lý chiếc bánh ngọt kia. Tống Giai Giai lại có điểm hiếu kì bát quái, cô nhớ rõ đơn hàng kia là của khách hàng muốn tặng sinh nhật bạn trai, không đến lấy nữa chẳng lẽ… “Lúc ấy tình cảm vẫn còn tốt, mới qua vài ngày a.” Sau đó bày ra bộ dáng nói chuyện đại sự, “Vì sao yêu nhau lại chẳng biết vì lí do gì đột nhiên cứ chia tay như vậy? Chẳng phải radio ban đêm thường nói trước khi chia tay đều có một thời gian dài lạnh nhạt lãnh đạm hoặc có người thứ ba xen vào, rồi cuối cùng mới phân ra sao.”
Ngôn Thư Vũ cười cười, “Tống cô nương, cô lại thế nữa rồi, đó chỉ là kịch bản thôi.”
“Ai, không chỉ trên radio mà cả phim tivi đều nói mà, ông chủ đừng bảo ngài đến tivi cũng không xem nha?”
Ngôn Thư Vũ cầm quyển sách nhỏ vỗ vỗ bả vai Tống Giai Giai, “Tốt lắm bà cô của tôi, radio hay phim truyền hình cái gì thì mẻ bánh đang nướng cũng sắp xong rồi đó.”
Tống Giai Giai hét lên một tiếng, vứt mọi chuyện ra sau đầu mà xoay người vội vã chạy vào bếp.
Ngôn Thư Vũ đem sách đặt lại lên kệ, tâm trí không nhịn được nghĩ về điều Tống Giai Giai vừa nói. Nếu như không phải bản thân biết rõ Lâm Cảnh Thư vô cùng bận rộn, không chừng cậu cũng thực sự có suy nghĩ như vậy. Tự giễu cười thầm, sao mình lại nghĩ ra mấy thứ này nha. Ngôn Thư Vũ lắc đầu ném mọi thứ ra sau gáy, dù sao thì đó là cuộc sống của Lâm Cảnh Thư, việc của cậu là tin tưởng vào tình yêu của cậu ấy.
Nhưng là, Lâm Cảnh Thư ngoại trừ về muộn, còn có những hôm không về nhà.
Ngôn Thư Vũ muốn nói chính mình không để ý, Lâm Cảnh Thư thực sự rất bận, nhưng trong lòng vẫn không ngăn được dự cảm bất hảo. Có chuyện gì có thể khiến cậu ấy mệt mỏi, thậm chí là lãnh đạm như vậy, không những về muộn mà còn có khi không trở về.
Ngôn Thư Vũ không muốn nghĩ theo chiều hướng xấu, nhưng nội tâm lại khó ẩn ẩn khó chịu.
Ngày hôm đó rạng sáng Lâm Cảnh Thư mới trở về nhà, Ngôn Thư Vũ nhịn không được lại hỏi, “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Lâm Cảnh Thư không lên tiếng, đưa mắt nhìn thoáng qua Ngôn Thư Vũ. Con ngươi ám tối thần sắc khó phân biệt, sau đó quay lưng về phía cậu khẽ thở dài, đoạn nhanh chóng thu thập xong gì đó rồi tắm rửa giống mọi ngày.
Nội tâm Ngôn Thư Vũ chậm rãi trầm xuống, không phải cậu nhạy cảm hoài nghi mà chỉ là tình trạng này tựa hồ vô cùng quen thuộc. Giống như đã từng có năm nào đó, cậu ngơ ngác ngồi trong phòng khách chờ người nọ.
Ngôn Thư Vũ đưa tay xoa xoa mi tâm, cố gắng nhớ lại tình trạng này bắt đầu từ khi nào. Lần gần đây nhất Lâm Cảnh Thư đi công tác là ba ngày trước, mỗi lần xong việc trở về dường như lại xa cách thêm một chút. Ngôn Thư Vũ che trán lại, không muốn nghĩ sâu, cậu thực sự không muốn nghĩ đến hạnh phúc cậu đã mong chờ từ lâu chỉ như hoa trong gương, trăng trong nước, tất thảy đều hư ảo.
Nhẹ nhàng thở dài, có lẽ chỉ là do cậu tự mình đa tâm mà thôi, từ khi nào cậu bắt đầu giống như nữ nhân so đo được mất.
Ngôn Thư Vũ yên lặng phỉ nhổ chính mình một phen, mặc kệ như thế nào, cậu lựa chọn tin tưởng người mà vất vả lắm cậu mới yêu và được yêu. Bọn họ trải qua nhiều khó khăn mới có được ngày hôm nay, cậu không muốn tại bản thân đa nghi mà phá hoại cuộc sống bình yên này.
Lại qua mấy ngày, khuôn mặt Lâm Cảnh Thư không hề còn dấu tích mệt mỏi, đôi con ngươi phảng phất phát ra ánh sáng lấp lánh khiến Ngôn Thư Vũ có phần hoa mắt. Ngôn Thư Vũ cũng sẽ không để ý đến điều này, nếu như không bắt gặp Lâm Cảnh Thư vụng trộm gọi điện thoại ở góc nhà, khóe miệng cong cong giơ lên.
Đầu óc Ngôn Thư Vũ choáng váng, Lâm Cảnh Thư hiện tại thật giống như Lâm Cảnh Thư trước đây cậu từng nhìn thấy ở trong cửa hàng của Trữ An.
Ngày hôm đó Ngôn Thư Vũ vừa mở cửa, phát hiện Lâm Cảnh Thư đã về nhà trước, chỉ là cậu ấy đang nghe điện thoại, khóe môi lơ đãng ôn nhu cong lên, trông thấy Ngôn Thư Vũ mở cửa tựa hồ có điểm ngoài ý muốn, vội vàng ngắt máy.
Ngôn Thư Vũ không nghe thấy Lâm Cảnh Thư nói gì, bất quá câu cuối cùng kia — tốt lắm, em sớm nghỉ ngơi một chút lại nghe thấy rất rõ. Lời nói nhu tình, ý tứ cảm xúc cho dù là người ngoài cũng có thể tinh tường cảm nhận được.
Chìa khóa Ngôn Thư Vũ vẫn còn nắm trong tay, lạnh buốt găm vào lòng bàn tay cậu. Ngôn Thư Vũ liều mạng thuyết phục chính mình, chẳng qua là phép lịch sự tối thiểu khi thăm hỏi người khác mà thôi. Vô luận như thế nào, chỉ cần Lâm Cảnh Thư không tỏ vẻ trước, cậu cũng sẽ không nghi ngờ cậu ấy.
.
Tối hôm đó, Lâm Cảnh Thư trở về rất sớm, vừa lúc Ngôn Thư Vũ làm xong cơm tối, hai người cùng ngồi xuống ăn một bữa cơm đã lâu không có dịp.
Đang ăn cơm, Ngôn Thư Vũ chợt phát hiện tay trái của Lâm Cảnh Thư trống trơn, không đeo gì cả.
Cậu rốt cuộc cũng không lừa mình được nữa. Có đôi khi nguyện ý tin tưởng một người nhưng người kia không để ý tới, nếu còn tiếp tục thuyết phục chính mình thì chính là lừa mình dối người.
Cậu buông bát, không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào tay trái Lâm Cảnh Thư.
Lâm Cảnh Thư đang cúi đầu ăn, tựa hồ cảm nhận được ánh mắt Ngôn Thư Vũ liền ngẩng đầu lên. Mục quang theo đường nhìn của Ngôn Thư Vũ, nháy mắt hiểu ra vấn đề.
Lâm Cảnh Thư cũng không ăn nữa, có điểm trúc trắc mở miệng, “Nhẫn hơi lỏng, em đã cất đi rồi.”
Đây là lấy cớ gì, Ngôn Thư Vũ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, “Cậu không muốn đeo lại nữa đúng không?”
Sắc mặt Lâm Cảnh Thư thoáng trắng bệch, há hốc miệng mấp máy môi, cuối cùng như có như không nói, “Anh biết.”
Ngôn Thư Vũ cười khẽ, đáy lòng một mảnh thê lương. Đã bao nhiêu năm qua, cậu lại một lần nữa nghe thấy hai chữ này. Là bọn họ đều hiểu rõ cậu, hay chính cậu chỉ đáng giá với hai chữ đó, không hơn không kém lấy một từ.
Lâm Cảnh Thư bình tĩnh lại, ổn trứ thanh âm nói, “Em vốn muốn tìm thời gian phù hợp để nói với anh, trùng hợp hôm nay anh đã biết, vậy chúng ta sẽ thẳng thắn luôn.”
Lâm Cảnh Thư tránh ánh mắt Ngôn Thư Vũ, ngữ khí hiếm khí thận trọng, “Người em yêu trước kia đã trở lại.”
Ngôn Thư Vũ cười khẽ, “Vậy sao? Cho nên phải chia tay, đúng không?”
Lâm Cảnh Thư cúi đầu xuống, đan chéo tay đặt sang bên cạnh, “Ân” một tiếng đoạn rũ mắt nhìn ngón tay mình, ánh mắt khó dò.
Ngôn Thư Vũ không nói lời nào nhìn người thanh niên trước mặt. Đột nhiên cậu phát hiện ra, đến tận bây giờ cậu vẫn không biết cái gì là tình yêu mà cái gì là nhân tâm. Thời gian thật đáng sợ, chỉ cần chớp mắt, cả thế giới liền đều thay đổi.
Lâm Cảnh Thư lại nói tiếp, “Anh không biết, lần đầu tiên gặp anh ở thành phố H em đã rất kinh ngạc, lại có phần vui vẻ vì anh giống người đó đến vậy. Nét mặt tương tự, cười rộ lên quả thực rất giống nhau, em cho rằng đây là Thượng Đế muốn đền bù tổn thất cho em.”
“Ngày đó khi tiệm bánh tuyển người làm, em thật sự đã nghĩ em nguyện ý cùng anh cả đời. Những ngày tháng ở cùng anh quả thực là những năm tháng vui nhất cuộc đời em, em rất cảm kích tình yêu của anh đối với em.”
“Nhưng là, thực xin lỗi. Thư Vũ, người đó đã trở lại. Em cho rằng người đó sẽ không xuất hiện lần nào nữa, không ngờ ngày đó đi công tác lại gặp y, y nói muốn cùng em cùng một chỗ.”
“Thư Vũ, thực xin lỗi.” Lâm Cảnh Thư ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh, sắc mặt mang theo chút không yên, ánh mắt lại ôn nhu mà kiên định.
Ngôn Thư Vũ nhắm mắt lại, không dám nhìn gương mặt quen thuộc trước mặt. Vài năm nay, Lâm Cảnh Thư cuối cùng cũng nói cho cậu biết. Bây giờ nghĩ lại, hóa ra cũng chỉ vì khuôn mặt có vài phần giống nhau này.
Môi Ngôn Thư Vũ phát run, sắc mặt tái nhợt giống như vừa bị ném vào hầm băng lại có người lôi lên lò lửa, một bên nóng một bên lạnh, đơn giản chỉ là muốn chống đỡ để không cho người khác nhìn thấy bản thân mình suy sụp. Cậu sống gần ba mươi năm, yêu hai người nam nhân, trong mắt bọn họ lại chỉ là một người thay thế.
Ngôn Thư Vũ ngơ ngác ngồi lặng đi, nhất thời quên mất phải phản ứng như thế nào. Ý thức phiêu đãng đem những ngọt ngào cùng ấm áp thời gian vừa qua trở lại, cuối cùng chỉ còn một mảnh trống vô hồn.
Qua một hồi lâu cậu mới hồi phục tinh thần, thật sâu liếc nhìn người bên cạnh mình, khóe miệng thanh niên đã run nhè nhẹ, có thể là muốn nói ít lời an ủi nhưng chung quy vẫn không thể thốt ra. Cậu cười khổ, đến lúc này càng nhiều lời chỉ càng khiến tình hình trở nên khổ sở mà thôi.
Ngôn Thư Vũ run rẩy tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái xuống. Nhẫn có điểm chật, một mực niết chặt lấy xương ngón tay, lúc tháo ra kì thực vô cùng đau đớn, giống như đem sinh mệnh từ xương cốt bản thân mà tách ra, tâm dần chết lặng. Cậu đã từng cho rằng mình có thể có hạnh phúc cả đời, hôm nay mới biết được chính mình quá ngây thơ.
Cái gì đã không phải là của mình, có cưỡng cầu cuối cùng cũng không đạt được.
Ngôn Thư Vũ đẩy nhẫn về phía Lâm Cảnh Thư, nhìn thẳng vào ánh mắt của thanh niên, bắt buộc mình tỉnh táo mở miệng, thanh âm lại khàn đặc bán đứng tâm tình.
“Chiếc nhẫn này trả lại cho cậu, chúng ta xem như hảo tụ hảo tán.”
Hóa ra mặc kệ như thế nào, cậu đều không thể chạy thoát vận mệnh bị coi là một thay thế phẩm.
Danh Sách Chương: