Lâm Cảnh Thư mang đi cực nhanh, sau khi cùng Ngôn Thư Vũ nói chuyện rõ ràng liền lên máy bay bay đến thành phố khác.
Ngôn Thư Vũ đứng giữa căn phòng cùng Lâm Cảnh Thư thuê, nhìn các loại đồ dùng gia cụ từ cửa hàng đem về nhịn không được tự giễu cười khổ. Căn phòng được bài trí ấm áp mà lịch sự, tao nhã hôm nay lại giống như đang châm chọc cậu, nhạo báng cậu khờ dại đến mức nào. Ở tại nơi này, cậu đã từng ôm ý niệm cả đời cùng Lâm Cảnh Thư kinh doanh, sinh sống, hiện tại mọi thứ đều trở thành trò hề.
Ngôn Thư Vũ che mắt cười nhạo bản thân ngu dốt.
Không có ý định đi làm, cậu gọi điện cho hai nhân viên giúp mình trông quán, sau đó thay quần áo ở trong phòng ngủ suốt ba ngày ba đêm. Chuyện gì cũng không bận tâm, lẳng lặng lừa chính mình sống trong mộng đẹp.
Giấc mộng này Ngôn Thư Vũ một lần nữa nhớ lại những năm tháng cậu đã sống trước đây, khi tỉnh lại, phát hiện vỏ gối lôi thôi ẩm ướt. Cậu nhếch khóe miệng cười cười, lột vỏ gối tất cả vứt vào thùng rác.
Ngôn Thư Vũ nghĩ, căn phòng này cũng không ở lại được nữa, đoạn đơn giản thu thập một chút, quyết toán với chủ cho thuê xong liền chuyển đồ đạc về nhà.
Trong nhà hết thảy đều không thay đổi, cậu đem hành lý để vào phòng của mình trước kia. Lúc đi từ phòng ra chợt gặp cha mẹ đứng ở cửa, trên mặt tràn đầy lo lắng.
Ngôn Thư Vũ mỉm cười trấn an cha mẹ vài câu, nói mình không có việc gì, chỉ là muốn trở về.
Cha mẹ cậu như thế nào lại không biết con trai đang lấy cớ. Hai người vẫn còn nhớ rõ ngày trước cậu cùng Lâm Cảnh Thư kiên quyết muốn ra ngoài thuê nhà, giờ nhìn con trai gương mặt tươi cười nhưng khóe mắt không che giấu được mỏi mệt đều cảm thấy đau lòng. Bất quá so với thống khổ thất tình của đứa con bọn họ lại càng cao hứng bởi rốt cuộc cậu cũng chịu trở về, không chừng sau này vẫn còn có thể lấy một người vợ.
Ngôn Thư Nghi ngược lại có điểm lo lắng. Lâm Cảnh Thư là người đầu tiên Ngôn Thư Vũ đem về nhà, lần này không có dấu hiệu gì đã phân ra, nàng thật sự không thể không lo lắng. Nàng hiểu rõ em trai mình, nếu cậu đã toàn tâm toàn ý muốn cùng Lâm Cảnh Thư sống tốt, khẳng định sẽ không nói lời chia tay đầu tiên. Nghĩ tới đây không khỏi oán hận cắn môi, tên Lâm Cảnh Thư kia quả nhiên là người trẻ tuổi, không đem đến được hạnh phúc cho em trai nàng, càng nghĩ lại càng đau lòng.
Trên mặt Ngôn Thư Vũ không biểu lộ gì khác thường, trấn an chị mình vài ba câu.
Lần chia tay này thật sự Ngôn Thư Vũ cũng không quá khổ sở, cậu vì bản thân mà sống tiếp, cũng không làm ra mấy chuyện thương tâm mà bệnh liệt giường như nữ nhi tình trường.
Cậu đã từng vì một người đàn ông mà bốn năm chưa từng về nhà, cũng vì người đó mà lang thang khắp nơi xa xứ. Cậu đã từng đem tuổi thanh xuân đẹp nhất đời mình mà đánh đổi, khiến bản thân lâm vào nam khan, khiến người nhà tâm can xé rách. Nhưng hiện tại cậu sẽ không làm thế nữa, những đau đớn kia có thể giày vò cậu, nhưng cậu sẽ không bao giờ… tự đẩy mình vào dằn vặt khổ đau như trước nữa.
Hơn nữa vài năm qua Ngôn Thư Vũ đã đi nhiều nơi, cuộc sống cũng không còn bó hẹp chật chội. Những năm gần đây còn được làm việc mình thích, đạt nhiều thành tựu khiến cậu thành thục hơn không ít. Những kinh nghiệm này giúp tâm trí cậu khoáng đạt hơn, không còn chấp nhất việc mình không được ai coi trọng.
Lúc mới chia tay xác thực có chút mệt mỏi, ba chữ “Thay thế phẩm” như con dao nhỏ khoét sâu khảm vào tim, khiến cậu mất ngủ hằng đêm. Nhưng rồi đau đớn đi qua, cậu học được cách thản nhiên đối mặt với từng cơn ác mộng. Chưa từng có ai nói rằng không có tình yêu thì sẽ không thể sống nổi. Vết thương mới chồng chất lên vết thương cũ năm xưa, cường ngạnh mà cố chấp âm ỉ đau trong lòng, cậu chỉ còn cách dứt khoát lờ nó đi, hoặc vứt bỏ đem nó ném vào gác xó.
Đã gần tám năm Ngôn Thư Vũ không ở nhà, trước kia ngẫu nhiên trở về cũng không ở lại bao lâu, lần này cậu chuyển về, cha mẹ Ngôn tuy ngoài miệng không nói ra nhưng vui mừng trong mắt mọi người ai cũng nhìn ra được.
Ngôn Thư Vũ ban ngày vẫn theo lẽ thường đến tiệm bánh ngọt, buổi tối tan việc trở về nhà. Mẹ Ngôn mỗi ngày đều dậy từ sáng sớm làm bữa sáng, bữa nào cũng phối hợp dinh dưỡng khác nhau, vô luận Ngôn Thư Vũ khuyên không cần phiền toái nàng cũng không nghỉ, chỉ nghĩ tới làm thế nào để bồi bổ con trai mình tốt nhất.
Khuya về mẹ Ngôn cũng chuẩn bị súp hầm, Ngôn Thư Vũ vừa từ cửa hàng về liền giục cậu đi rửa tay, chính mình vội vàng đi vào bếp hâm nóng nồi súp, không cần Ngôn Thư Vũ động thủ trước mặt cậu đã là chén súp nóng hổi, thậm chí cả đũa và thìa đều được chuẩn bị đầy đủ.
Ở thành phố G mọi người đều thích uống súp, hơn nữa có rất nhiều cách nấu khác nhau. Mẹ Ngôn tay nghề cao, nấu một nồi súp thượng hạng, hương thơm tràn ngập suýt nữa hun hồng con mắt Ngôn Thư Vũ. Cậu đã thật nhiều năm không được ăn một bữa cơm nhà thật ngon, khi còn bé mẹ cũng luôn chiếu cố cậu như vậy.
Khi còn trẻ mẹ Ngôn quản giáo con rất nghiêm khác, tuy công tác bề bộn nhưng có thời gian rảnh rỗi liền hầm rất nhiều súp dinh dưỡng. Hôm nay một lần nữa lại ngồi trên bàn ăn này, động tác của mẹ với những năm đó thực giống nhau, giống như trong mắt nàng cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ cần có người chăm sóc.
Chuyện Ngôn Thư Vũ và Lâm Cảnh Thư chia tay, Trang Khải là ngẫu nhiên biết tới.
Ngày đó hắn đến Ngôn gia thăm cha mẹ Ngôn, từ một ít lỡ lời của họ mà đoán ra, tuy không biết nguyên nhân chính xác hai người chia tay, nhưng điều này đối với hắn là một sự kiện tốt.
Lúc rời khỏi Ngôn gia miệng hắn đã nhanh chóng kéo đến mang tai, ngày thường hắn khống chế tâm tình rất tốt, nhưng lúc này không tự chủ được mà vui vẻ mỉm cười.
Trang Khải về đến nhà, tinh tế tự đánh giá một phen, quyết định nên đi gặp Ngôn Thư Vũ trước xem thái độ của cậu rồi cân nhắc.
Xế chiều hôm đó cửa hàng không có nhiều khách, Ngôn Thư Vũ cho nhân viên về trước, tự mình một người trông tiệm.
Gần tối Trang Khải mới tới, Ngôn Thư Vũ nhìn thấy hắn còn có chút bất ngờ. Từ sau lần đó nói rõ với Trang Khải, đã thật lâu hắn không còn tới đây, bất quá vẫn mỉm cười hòa nhã, “Sao anh lại tới đây?”
Trang Khải bước đến gần, cũng mỉm cười nói, “Có một bằng hữu sắp sinh nhật, tôi muốn nói với cậu qua điện thoại nhưng lại nghĩ nên tự mình đến xem thì tốt hơn.”
Ngôn Thư Vũ “A” một tiếng, đi ra khỏi quầy hàng, cầm menu đến đưa cho Trang Khải.
Trang Khải đưa tay nhận lấy, thuận tiện mở ra rồi đặt xuống, “Không bằng ông chủ giúp tôi chọn đi.”
Ngôn Thư Vũ nghe vậy nở nụ cười nhận lại menu, “Nếu ngài Trang tin tưởng mắt nhìn của tôi đến vậy cũng không còn cách nào khác.”
“Toàn tâm toàn ý tín nhiệm.” Trang Khải chậm rãi nói, ngữ khí ẩn ẩn xen lẫn ôn nhu,
Tay đang lật giở của Ngôn Thư Vũ dừng hai giây, đoạn tiếp tục làm như không nghe thấy mà lật tiếp, không lâu sau đó chỉ vào một loại bánh rồi hỏi Trang Khải.
Trang Khải thu lại ánh mắt, tầm nhìn chuyển đến quyển menu ở phía trước, thanh âm ôn hòa tán đồng nói, “Quả nhiên là con mắt ông chủ lớn, đẹp lắm.”
Ngôn Thư Vũ sửng sốt một chút, dời ánh mắt, cười yếu ớt đáp, “Cảm ơn, vậy chọn kiểu này nhé.”
Đặt làm chiếc bánh đâu vào đấy xong, Trang Khải cũng không ở lại lâu, giống như bạn cũ lâu ngày không gặp trò chuyện một lát rồi từ biệt, xoay người rời đi.
Bước ra khỏi tiệm, khóe miệng không khống chế được mà giương lên.
Ngôn Thư Vũ phức tạp đưa mắt nhìn bóng lưng Trang Khải rời đi. Cậu từng nói hắn không cần phải tới nữa nhưng Trang Khải lại tới đây. Rõ ràng là biết cậu với Lâm Cảnh Thư chia tay nhưng một chữ cũng không đề cập tới. Hơn nữa thái độ của Trang Khải hôm nay khiến cậu có phần nghi hoặc, ngữ khí nghe thế nào cũng không giống nói chuyện cùng bạn bè, giống như có ẩn ý gì đó về sau.
Ngón tay khẽ lướt qua mẫu bánh Trang Khải vừa chọn, chợt nhớ tới lời Lâm Cảnh Thư từng nói qua, cậu ấy không thích ánh mắt Trang Khải nhìn cậu.
Đột nhiên nghĩ đến chuyện xưa cùng Lâm Cảnh Thư, tâm tình Ngôn Thư Vũ có điểm không tốt lắm. Tuy vậy cậu cũng không để bụng lâu, âm thầm thở dài, tại sao càng ngày cậu lại càng giống nữ nhân miên man suy nghĩ như vậy. Mặc kệ thế nào, sau này cậu phải chú ý hơn, không được để mối quan hệ bằng hữu của mình với Trang Khải bị ảnh hưởng.
Cách hai ngày, Trang Khải lại tới cửa hàng, vẫn là loại hỏi đáp xã giao bạn bè, hết thảy đều không có gì không ổn. Ngôn Thư Vũ cũng tự nhiên đối đáp, nhưng vẫn có thể nhận ra bọn họ khách sáo với nhau giống như ngày tháng ban đầu mới gặp lại. Cậu và Trang Khải có thể làm bằng hữu nhưng tuyệt đối không thể nhiều hơn một đoạn tình cảm khác.
Ngôn Thư Vũ thừa nhận, kì thực cậu không phải một người rộng lượng. Vết thương mà Trang Khải để lại trong lòng cậu dù đã khỏi hẳn nhưng Lâm Cảnh Thư lại một lần nữa xé nó rách ra, đối với hai người này cậu tự nhiên có xu hướng né tránh.
Dần dần Trang Khải cũng phát hiện ra thái độ khác thường của Ngôn Thư vũ. Hắn đã từng có được chân tâm của cậu, vậy nên khách sáo mấy ngày nay đều tinh tường nhìn thấy. Hắn vốn nghĩ thừa dịp Ngôn Thư Vũ và Lâm Cảnh Thư chia tay mà dùng thân phận bằng hữu trở lại bên cạnh cậu, sau đó khiến cậu chậm rãi quen dần với tồn tại của hắn. Thực không nghĩ tới Ngôn Thư vũ ngay cả danh phận bạn bè cũng không để lại cho hắn một con đường.
Trang Khải là người thông minh, dù hắn không đoán được nguyên nhân hai người chia tay nhưng vẫn có thể biết Ngôn Thư Vũ không muốn cùng hắn tiếp xúc. Bất quá cũng không sao, dù sao cậu vẫn còn ở nơi này, rồi hắn sẽ có biện pháp nào đó. Nếu từ từ tiếp cận không được dứt khoát sẽ không tái làm vậy, trước kia hắn chậm chạp tiến tới cậu, kết quả chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngôn Thư Vũ và Lâm Cảnh Thư ngày càng thân mật. Mình không còn đường tiến lui, thậm chí ngay cả mặt tiền cửa hàng cũng không thể bước đến.
Kể từ đó Trang Khải bắt đầu hay đến cửa hàng của Ngôn Thư Vũ, so với khách hàng thường xuyên còn thường xuyên hơn, nhưng lại không khiến người khác cảm thấy phiền chán. Hắn từ trước tới nay người vật đều yêu thích, tuy có vài lần Ngôn Thư Vũ cố tình bất hòa cũng không mảy may bị ảnh hưởng, thậm chí cả nhân viên trong tiệm là Tống Giai Giai và Trầm Thu cũng dần quý mến Trang Khải.
Có đôi khi trong tiệm quá bận rộn, Trang Khải còn có thể giúp mọi người đóng gói, thuận tiện làm nhân viên thu ngân tạm thời. Hắn bộ dạng giày tây âu phục trang nhã nhưng làm những việc bình dị đơn giản này nhìn đâu cũng không thấy có gì không ổn.
.
.
.
Danh Sách Chương: