Buổi trưa, Ngôn Thư Vũ nhận được điện thoại của chị gái.
“Làm sao vậy, chị?” Ngôn Thư Vũ có điểm ngoài ý muốn, đã lâu rồi chị không tìm cậu, chẳng lẽ trong nhà có chuyện gì, nội tâm không ngăn được có điểm sợ hãi.
“Không có gì, chỉ là đã lâu rồi không gặp em, chút nữa em có rảnh không?” Ngôn Thư Nghi thanh âm thanh thúy ngọt ngào, cùng bề ngoài cứng rắn mạnh mẽ bất đồng, nếu chỉ nghe giọng nói rất khó liên tưởng đến con người nàng.
Ngôn Thư Vũ nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ nghỉ trưa, lập tức gật đầu nói: “Hảo, chị hiện đang ở đâu, chút nữa gặp.”
Hai người hẹn gặp nhau ở quán café gần công ty của Thư Vũ.
Lúc cậu tới, Ngôn Thư Nghi đã đến trước, ngồi tĩnh lặng bên cửa sổ – nơi vô cùng thích hợp để nói chuyện phiếm.
“Chị” Ngôn Thư Vũ kéo ghế đối diện ngồi xuống, trầm thấp lên tiếng chào hỏi.
Thư Vũ kì thật có điểm sợ người chị này, không phải loại nội tâm mâu thuẫn cùng sợ hãi, mà như một loại tôn kính trước người không dám ngỗ nghịch.
Chị lớn hơn cậu ba tuổi, khi Thư Vũ học mẫu giáo, nàng đã học lên tiểu học. Ngôn Thư Nghi từ nhỏ đã độc lập hiểu chuyện, còn là một tiểu cô nương chăm chỉ học hành, thuận tiện đem đệ đệ của mình nuôi dạy. Hồi còn nhỏ, công việc của bố mẹ vừa mới vào quỹ đạo, đối với Thư Vũ không thân thiết trông nom nhiều lắm. Có thể nói phần lớn Ngôn Thư Vũ đều được chị gái chiếu cố, dù nàng chỉ hơn ba tuổi nhưng lại giống hơn cả mười ba tuổi, toàn bộ những việc lớn nhỏ trong nhà đều do một tay nàng đảm nhiệm. Cũng bởi vậy mà đối với người chị này, Ngôn Thư Vũ mang một tình cảm phức tạp, như chị như mẹ, nhưng cũng như một người bạn thân có thể trò chuyện tâm sự.
Ngôn Thư Nghi ngẩng đầu nhìn em trai lâu ngày không gặp, liên tiếp hỏi: “Ăn cơm chưa? Uống chút gì không? Hay gọi món gì đó ăn trước đã?” Đối với đứa em coi như bảo bối này nàng không kìm được thường coi đối phương là tiểu hài tử mà đối đãi.
Ngôn Thư Vũ dở khóc dở cười khoát tay “Chị đừng vội, em đã ăn qua một vài chiếc bánh quy ở công ty rồi.”
Ngôn Thư Nghi cũng ý thức được mình có chút nóng nảy, cười cười liếc cậu nói: “Tôi đây không phải là lo lắng cho cậu sao, cậu xem ngươi đã thành cái dạng gì rồi, quần áo trên người đều không hợp như vậy.”
Ngôn Thư Vũ cúi đầu nhìn lướt qua âu phục của mình, đích thật là so với trước kia có điểm rộng, nhưng cũng không nghĩ tới có hợp với dáng mình hay không, không quá chú ý cũng xem như là không lưu ý đến. Nhưng lập tức lại nghĩ, đó là chị gái mình, so với Tôn Ngộ Không có khi còn lợi hại hơn, hơn nữa từ trước đến nay đều do quan tâm đến mình, nên cũng không dám lên tiếng, yên lặng cúi đầu ngồi.
Ngôn Thư Nghi gọi bồi bàn đem lên mấy thứ, đều là những món Ngôn Thư Vũ thích ăn. Đợi đến khi bồi bàn rời khỏi mới dựa vào thành ghế, nhẹ nhàng mở miệng: “Em như thế nào lại biến thành như vậy? Hảo hảo cùng cha mẹ nhận sai, trở về nhà yên ổn mà sống, chúng ta cùng một chỗ thật vui vẻ không phải hơn so với hai bên đều cường sao?”
Ngôn Thư Vũ vẫn đang cúi đầu, ngượng ngùng kêu một tiếng chị, đừng nói nữa. Cậu không biết mình nên nói những gì, bốn năm này nàng đều hỏi cậu như vậy, nhưng kì vọng của cậu vẫn chưa thực hiện được.
Ngôn Thư Nghi lại mở miệng: “Em xem, lần này lại gầy hơn nữa, em muốn cho cha mẹ nhìn thấy một bộ xương rồi khiến mẹ tăng huyết áp luôn sao?”
Đoạn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tầm mắt lơ đãng nhìn xe cộ qua lại tấp nập, thở dài nói: “Mấy năm gần đây cha mẹ cũng có phần hòa hoãn, chỉ cần em cùng người kia cắt đứt, về nhà ngoan ngoãn sống, chuyện trước kia liền coi như chưa từng phát sinh qua. Cha mẹ chỉ có một mình em là con trai, nói thế nào lại không đau cho được. Hai người đều đã lớn tuổi, mẹ huyết áp không ổn định, thân thể cha cũng kém dần, trong tâm cũng chỉ canh cánh mỗi việc này của em. Ngày nào người có thể trở về nhà, coi như tâm nguyện của cha mẹ mới hoàn thành.”
Ngôn Thư Vũ không dám ngẩng đầu, cảm thấy bị một ánh mắt nhìn tới lợi hại, nội tâm như bị đục thủng một lỗ, rất nhiều thứ không kịp áp chế không ngừng muốn tràn ra tung tóe. Dừng lại rất lâu, mới chậm rãi nói: “Chị, em biết em bất hiếu, chỉ là em quá mức chấp nhất không chịu buông. Đợi qua mấy ngày nữa, liền thành bốn năm tròn, cho em nhiều nhất là một năm nữa,” ngẩng đầu, ánh mắt đau đớn nhưng kiên định, “Còn nếu vẫn không được, em sẽ cùng chị về nhà, nghe lời cha mẹ, hảo hảo sống.”
Bồi bàn đem thức ăn tới, đề tài này liền bị gián đoạn một giai đoạn. Hai chị em có điểm đều đói bụng, cúi đầu bắt đầu ăn.
Đang ăn, Ngôn Thư Nghi nghe được sau lưng truyền đến một tiếng mừng rỡ: “Thư Nghi, cậu cũng ở đây a, vừa mới thấy bóng lưng còn không chắc chắn, đến gần mới dám đảm gọi a~”
Ngôn Thư Vũ ngẩng đầu nhìn qua, là một nữ tử thanh lệ nhìn thực có điểm quen mắt.
Ngôn Thư Nghi cũng quay lại, trên mặt lập tức nhu hòa cười rộ lên, đứng dậy bắt chuyện: “Phương Di, hảo hảo, không ngờ lại gặp cậu ở đây.”
Ngôn Thư Vũ cũng đứng lên, hướng người nọ mỉm cười chào hỏi.
“Di? Cậu là bằng hữu của Yến Dương a, ngày đó tại bữa tiệc sinh nhật của Yến Dương có gặp qua một lần.” Nữ tử tên Phương Di kêu lên, khuôn mặt tràn ngập kinh hỉ cùng ý cười.
Ngôn Thư Vũ âm thầm hồi tưởng một chút, trách không được cảm thấy quen mắt, nguyên lai là bạn gái của Yến Dương, hơi áy náy nói: “Đúng vậy, vừa rồi thoáng cái không nhận ra Phương tiểu thư.”
“Ai, đích thật là nhân sinh nơi nào bất tương gặp (đi đâu cũng gặp người quen), hóa ra các ngươi cũng biết nhau. Bất quá đừng kêu cái gì Phương tiểu thư, Ngôn tiên sinh, nghe không quen tẹo nào.”
Ngôn Thư Nghi gọi hai người ngồi xuống, sau đó lại mở miệng giải thích: “Đây là em trai tớ, Ngôn Thư Vũ. Còn đây là khuê mật (bạn gái thân nhất)của chị, Phương Di, các ngươi tùy ý nói chuyện, đều là người quen biết với nhau, không cần câu nệ.” Nàng nói chuyện ngữ điệu nhẹ nhàng vui vẻ, còn có chút cảm giác giống nữ sinh trẻ tuổi.
Ngôn Thư Vũ ngây ngẩn cả người, đây chính xác là chị gái của cậu sao? Tuy cậu cùng chị cũng giống như bạn cùng tuổi trò chuyện, nhưng cũng chưa bao giờ gặp qua bộ dáng này, chẳng lẽ đây gọi là khả năng của khuê mật trong truyền thuyết? Nữ nhân với nhau đích thực là thần kì. Đây là Thư Vũ tự giải thích như vậy.
“Cậu hôm nay thế nào lại rảnh như vậy, không cần đi cùng bạn trai sao? Đồ trọng sắc khinh bạn, cái này là mời nhà ngươi.” Đoạn chỉ chỉ nửa đĩa đồ ăn còn lại trên bàn.
Bọn họ ngồi ở bàn bốn người, Ngôn Thư Vũ ngồi đối diện Ngôn Thư Nghi, Phương Di ngồi bên cạnh nàng, hướng Thư Vũ cười cười, nghiêng đầu trả lời Thư Nghi: “Hảo hảo, món quà này tớ xin nhận. Tớ đây không phải đang ở cùng cậu một chỗ rồi sao?”
“Nếu không phải bạn trai nhà ngươi không rảnh thì nguơi làm sao có thời gian chú ý đến dân đen như ta.”
Phương Di thuận tay vuốt tóc, cũng không trách Ngôn Thư Nghi nói lời khó nghe: “Được rồi, Yến Dương hôm nay xác thực không rảnh nên tớ mới giành chút thời gian ra ngoài tản bộ.”
Nói thêm một vài thứ, ba người họp cùng ha ha tâm sự.
Một bữa cơm, Ngôn Thư Vũ xem như triệt để hiểu rõ công lực của các chị em gái.
Tiện thể cũng biết thêm một vài thông tin. Phương Di đã thầm mến Yến Dương bốn năm đại học, một mực khổ truy, nhưng chậm chạp không được đáp lại. Hai tháng gần đây Yến Dương như đột nhiên thông suốt, một mực tìm nàng hẹn hò, hai người ngọt ngào qua lại, xem như tình cảm kia Phương Di đã chiếm được.
Vào hôm sinh nhật còn đặc biệt đem nàng giới thiệu cho bằng hữu, Ngôn Thư Nghi trêu ghẹo nàng cái này có tính là gặp gia trưởng rồi hay không, khiến Phương Di không khỏi đỏ mặt.
Ba người chia tay cáo biệt, hai cô nương tiếp tục đi chơi, còn Ngôn Thư Vũ một mình trở về công ty. Trong đầu không khỏi hồi tưởng đến vẻ mặt ngượng ngùng cùng ngọt ngào khi nhắc đến Yến Dương của nàng, cảm giác có chỗ nào đó không đúng. Bất quá liền rất nhanh ném ra phía sau, cái này là cuộc sống của người khác.
Danh Sách Chương: