• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người dịch: /fb: dot.chay.lang.man/

Buổi tối Diệp Ly Châu cũng chưa ăn gì, bên kia Ô Thị cố ý phái Hạnh Nhi tới quan tâm thân thể của nàng.

Đã sẩm tối rồi, khí trời lại nóng, nơi ở của Diệp Ly Châu mặc dù là cái viện tốt nhất Diệp phủ, gian phòng râm mát, nhưng trong phòng không dùng băng, nên vẫn có vài phần khô nóng.

Hạnh Nhi là nha hoàn đắc lực nhất bên cạnh Ô Thị, nàng ta lớn lên cũng cuốn hút, có một đôi mắt đen láy. Sau khi đi vào, trước tiên Hạnh Nhi vấn an Diệp Ly Châu: “Nô tỳ gặp qua Đại tiểu thư, viện của thái thái cách xa chỗ này, hiện tại lại có việc vụn vặt quấn thân, không tiện qua đây, cho nên đã phái nô tỳ tới vấn an người. Người đã mệt mỏi một ngày rồi, thân thể vẫn còn chịu đựng được nữa chứ ạ? Nếu người cảm thấy không khỏe, thì kêu đại phu tới kê ít đơn thuốc cho người.”

Diệp Ly Châu mặc cái áo đơn màu đỏ nhạt, mệt mỏi vô lực dựa lên gối mềm, mái tóc đen của nàng là một nắm lớn, tự nhiên tản mát rơi xuống, tóc đen như mực, mang theo ánh sáng rất dịu dàng.

Một tầng màn sa lay động theo chiều gió, cách tầng lụa mỏng này, Hạnh Nhi chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mảnh mai vô lực bên trong, nhưng không thấy rõ mặt người.

Tâm tư của Diệp Ly Châu còn hoảng hốt, ngủ một giấc tỉnh lại, không sao ăn được thứ gì. Tinh thần của nàng không tốt, biếng nhác khác thường. Tiểu nha đầu tới thăm hỏi, Diệp Ly Châu cũng không để ý nhiều hơn.

Trì hoãn một lát, Hạnh Nhi mới nghe được giọng nói lạnh nhạt của Đại tiểu thư: “Phiền thái thái phí tâm rồi, nhớ thay ta gửi lời hỏi thăm thái thái. Ngọc Sa, tiễn vị này về đi.”

Hạnh Nhi cười nói: “Đại tiểu thư, hoặc nhiều hoặc ít cũng để nô tỳ nhìn người một chút. Nô tỳ biết được khí sắc của người có tốt hay không, mới có thể trở về báo cáo kết quả với thái thái. Nếu người đã mệt mỏi cả một ngày, thân thể đặc biệt không khỏe, thái thái nhất định sẽ lo lắng cho người, nàng sẽ lo lắng đến không ăn được cơm đấy.”

Bàn tay trắng như ngọc của Diệp Ly Châu đỡ lấy cằm: “Kéo mành ra.”

Tấm màn sa màu đỏ được rẽ ra, Hạnh Nhi không dám tiến lên, xa xa nhìn thấy người con gái đang nằm nghiêng trên sạp mềm.

Diệp Ly Châu có mái tóc đen, da trắng như tuyết, một đôi mắt hoa đào thấm ánh nước nhàn nhạt, tràn lan nghìn loại tình ý, dù cho lạnh nhạt nhìn người ta, cũng cho người ta cảm giác dịu dàng tình tứ.

Dù sao cũng là Đại tiểu thư của Diệp gia, dù là lớn lên ở nơi vắng vẻ không thấy người ở, từ nhỏ thiếu sự chăm sóc, cũng tự mang theo khí chất khác biệt.


Hạnh Nhi không dám nhìn nhiều hơn, vội hỏi: “Khí sắc của tiểu thư khá tốt, thái thái biết được chắc chắn sẽ vui mừng. Mỗi ngày người chớ quên uống thuốc, có gì cần thì cứ nói với thái thái, thái thái đều sẽ giúp ngài. Nô tỳ lui xuống trước.”

Chờ người đi rồi, Diệp Ly Châu mới mệt mỏi day day ấn đường.

Cũng không cho người ta thanh tịnh chút nào, nàng mới không thích người của thái thái hay vợ bé gì đó tới đây quấy rầy.

Ngọc Sa tiễn xong người quay lại, quỳ gối bên cạnh Diệp Ly Châu, cầm cái chùy mỹ nhân nhẹ nhàng đấm chân cho Diệp Ly Châu, Diệp Ly Châu duỗi người một cái, Ngọc Sa nói: “Tiểu thư, đông trùng hạ thảo mà hôm qua Hoàng hậu nương nương đưa tới, nô tỳ đã phân phó người ninh cháo với gạo tẻ tốt nhất. Người dù ít dù nhiều cũng ăn hai miếng, ăn xong rồi hãy nghỉ ngơi.”

Diệp Ly Châu nhắm mắt lại: “Đưa đến chỗ Gia Hữu đi, ta thực sự không có khẩu vị.”

Ngọc Sa nói: “Công tử đã dùng qua bữa tối rồi. Thân thể người hư nhược, nhiều ít ăn một chút cháo thuốc, ăn gì đó buổi tối mới ngủ ngon.”

Vừa nhắc tới chuyện ngủ, Diệp Ly Châu mới nhớ tới những thứ mình đã nhìn thấy tối hôm qua.

Như là một giấc mộng, lại như là thật sự nhìn thấy.

Diệp Ly Châu nói với Ngọc Sa: “Tối nay ngươi vào bên trong ngủ, để người khiêng vào đây một cái giường, buổi tối thuận tiện hầu hạ.”

Ngọc Sa thưa: “Bây giờ trời nóng, nô tỳ trải cái chăn nằm dưới đất là được, chuyển cái giường nữa vào quá chiếm chỗ.”

Chờ đến buổi tối lúc đi ngủ, Diệp Ly Châu nhắm mắt lại.

Rất nhanh, nàng chìm vào giấc mộng.

Nàng mơ thấy người đàn ông đáng sợ kia.

Hắn nắm lấy cằm của nàng, trên người Diệp Ly Châu là một trận tê dại, bất giác mềm đi mấy phần, sáp về phía trước, định dựa lên người hắn.

Váy áo của nàng xộc xệch, quần áo rộng rãi lỏng lẻo, đây căn bản không phải quần áo mà bình thường Diệp Ly Châu sẽ mặc.

Một tầng sa thật mỏng màu đỏ thắm rất diễm lệ.

Màu da của nàng vốn trắng muốt, da thịt tựa tuyết như ẩn như hiện, sa mỏng màu son tôn lên nước da, cả hai tôn nhau lên, rất là rực rỡ.

Chỗ cổ áo lỏng lẻo mở ra, bên dưới xương quai xanh mảnh mai là một mảnh da trắng như tuyết, châu tròn ngọc sáng vô cùng đầy đặn, nhẹ nhàng bao phủ trong lớp áo lụa, cùng với vòng eo thon thả của nàng, sống lưng gầy yếu hình thành sự đối lập rõ nét.

Sự đối lập càng mãnh liệt, càng lộ ra vẻ xinh đẹp quyến rũ của Diệp Ly Châu.

Nhưng đáy mắt nàng vô tội, còn mang theo một chút ánh nước.

Đề Kiêu nắm lấy cằm của Diệp Ly Châu, chậm rãi cúi người, hắn quá cao, Diệp Ly Châu thì quá mức yếu đuối.

Không biết vì sao. Ở trong mộng, Diệp Ly Châu rất khó khống chế được bản thân, nàng không tự chủ được mà sáp lại gần Đề Kiêu, Đề Kiêu lại cố ý giở trò xấu, tay hắn chỉ nắm lấy cằm của nàng, những chỗ khác đều không chạm vào nàng.

Cánh môi Diệp Ly Châu hơi hé mở, thoạt nhìn ngây thơ mà tội nghiệp.

Váy áo của nàng lỏng lẻo rời rạc, đã ra chút mồ hôi mỏng, áo lụa phác họa thân hình.

Người đàn ông đang mặc áo bào màu mực đen, chất liệu quý giá, không hề có một nếp nhăn. So sánh với Diệp Ly Châu, hắn có một loại cảm giác cấm dục lại lạnh lùng.

Diệp Ly Châu đứng cũng đứng không vững, nàng muốn đẩy tay của hắn ra, không muốn hắn nắm lấy cằm mình nữa.

Bàn tay nhỏ bé của nàng vừa đặt lên cổ tay của người đàn ông, thân thể lại càng thêm tê dại, cũng không muốn rời đi nữa.


Người đàn ông cúi người xuống, ở bên tai nàng nói: “Tận lực quyến rũ ta? Hử?”

Giọng hắn trầm thấp lạnh lùng, hô hấp nóng hầm hập, khuôn mặt của Diệp Ly Châu trong nháy mắt đỏ ửng, đỏ đến tận mang tai.

Đáy mắt nàng mang theo ánh nước, mờ mịt sương mù, đỏ ửng một mảnh, vô tội lại vô hại.

Diệp Ly Châu muốn nói “Không phải”, nhưng nàng căn bản không phát ra được chút xíu âm thanh nào.

Ánh mắt của người đàn ông sâu thẳm, Diệp Ly Châu đọc không hiểu nét mặt của hắn, không biết hắn đã không kềm chế được, nhưng nàng có thể nghe rõ lời nói của hắn.

Đôi môi mỏng lạnh như băng của hắn chạm vào dái tai Diệp Ly Châu. Ở bên tai nàng thấp giọng nói: “Tiểu yêu nữ.”

Vào lúc này Diệp Ly Châu tỉnh lại. Nàng mở mắt ra, bởi vì vừa tỉnh ngủ, nàng vẫn đắm chìm trong trong giấc mộng.

Câu “Tiểu yêu nữ” kia quanh quẩn ở bên tai, Diệp Ly Châu sờ sờ mặt mình, nóng hôi hổi, có chút xấu hổ.

Bởi vì thân thể không tốt, nàng thường tỉnh lại vào nửa đêm, lúc này, Diệp Ly Châu chậm rãi ngồi dậy, dựa vào gối đầu. Sắc trời còn chưa sáng, trong phòng vẫn mờ tối như cũ, trong màn càng là dầy đặc nặng nề không thấy sắc trời.

Diệp Ly Châu mặc áo ngủ màu tuyết trắng, ôm lấy đầu gối của mình.

Tóc dài tản mát rơi xuống, giống hệt như thác nước màu đen. Trong bóng đêm, Diệp Ly Châu chỉ nghe được tiếng tim mình đập thình thịch.

Nàng còn đang không cam lòng về sự việc trong giấc mộng.

Diệp Ly Châu biết mình là một người thế nào… Dù sao chăng nữa, nàng cũng tuyệt đối không có khả năng ăn mặc thành như vậy lén lút ở chung với một người đàn ông.

Ở trong mộng, người đàn ông đó còn gọi nàng là “Yêu nữ” .

Diệp Ly Châu vò vò góc chăn.

Nàng là yêu nữ sao? Nàng đâu có giống yêu nữ chứ?

Có điều, người đó quá lạnh nhạt, có lẽ thực sự rất ghét con gái có dung mạo như nàng nhỉ.

Diệp Ly Châu miên man suy nghĩ, trên người đã ra một thân mồ hôi, trái lại cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều.

Lúc sắp ngủ tiếp, nàng cảm thấy bụng mình hơi nhói đau, nàng cau mày, xảy ra chuyện gì?

Phía dưới chảy ra thứ gì đó. Rất kỳ lạ, ướt sũng một mảnh.

Lúc này tối om om Diệp Ly Châu cũng nhìn không rõ, nàng gọi một tiếng “Ngọc Sa”, Ngọc Sa tức khắc tỉnh lại, đốt thêm mấy cây nến.

Diệp Ly Châu nói: “Ta muốn thay một bộ quần áo.”

Ngọc Sa rất thông minh, nếu không, cũng không thể từ một nha hoàn nhỏ bé phục vụ bên ngoài trở thành đại nha hoàn bên người tiểu thư. Ở bên ngoài quét sân tiếp khách, thức khuya dậy sớm, mùa hè bị nóng mùa đông bị lạnh, đâu so với được với thân phận nở mày nở mặt ở bên cạnh tiểu thư chứ. Nàng nhanh nhẹn đẩy màn ra, đỡ Diệp Ly Châu xuống giường: “Tiểu thư là gặp ác mộng bị bóng đè sao? Trên trán đều là mồ hôi này.”

Chóp mũi Diệp Ly Châu có một giọt mồ hôi trong suốt, nàng nâng tay lau đi: “Không ngại. Lấy thêm một bộ áo ngủ tới đây đi.”

Ngọc Sa cầm một bộ quần áo đi tới, Diệp Ly Châu quay lưng lại để Ngọc Sa thay quần áo cho nàng.

Ngọc Sa thoáng nhìn Diệp Ly Châu một phen từ trên xuống dưới, sắc mặt lập tức thay đổi: “Tiểu thư, kinh nguyệt của người tới rồi ạ?”


Trên áo ngủ của Diệp Ly Châu đã nhuộm một mảng đỏ chót.

Diệp Ly Châu không hiểu ý Ngọc Sa: “Kinh nguyệt là cái gì?”

Ngọc Sa sai tiểu nha hoàn ở bên ngoài đi nấu nước đem vào, nàng nhìn lên giường, quả nhiên, trên giường cũng nhuộm một chút vết máu. Ngọc Sa nhanh chóng thay đổi đồ trên giường.

Nàng đoán trước đây Diệp Ly Châu chưa từng có kinh nghiệm, liền giải thích một phen.

Thân thể Diệp Ly Châu yếu hơn người bình thường rất nhiều, vốn dĩ kinh nguyệt sẽ không tới, không thể sinh đẻ, bởi vậy, lúc trước Ngộ Tâm sư thái cũng chưa từng nói với Diệp Ly Châu chuyện này, nhưng chẳng biết tại sao, sau khi trở về kinh thành, gặp được Đề Kiêu, không hiểu ra sao kinh nguyệt lại tới rồi.

Tiểu nha hoàn đưa nước nóng tới, Ngọc Sa vắt cái khăn sạch sẽ lau người cho Diệp Ly Châu, rồi thay quần sáo cho nàng.

Sắc trời vẫn chưa sáng, Diệp Ly Châu lại nằm lên giường.

Nàng sờ sờ chỗ bụng dưới, có một chút đau đớn âm ỷ, nhưng không rõ ràng. Diệp Ly Châu nhắm mắt lại lần nữa ngủ thiếp đi.

Bên này, Diệp Ly Châu vừa ngủ, Đề Kiêu ở Tần Vương phủ đầu đầy mồ hôi tỉnh lại.

Trời tháng năm vốn đã khô nóng, Đề Kiêu ra một thân mồ hôi, sắc mặt vẫn lạnh băng như cũ.

Hắn lại một lần nữa mơ thấy Diệp Ly Châu.

Diệp Ly Châu tiến vào trong giấc mộng của hắn, trước giờ đều chưa từng an phận, người con gái này như là hồ ly tinh đầu thai vậy, vừa xinh đẹp vừa quyến rũ.

Đề Kiêu đã chuẩn bị xong chuyện trở về Hàm Châu, không đợi lâu ở kinh thành nữa, lần sau tới, chính là dự định kết thông gia với Diệp gia. Nhớ ở trong mộng, không bằng mang về nhà.

Lần này đi xa xôi ngàn dặm, trước khi rời đi, Đề Kiêu nghĩ mình nhất định phải gặp lại Diệp Ly Châu một lần nữa.

Hắn đi tắm nước lạnh một cái, ngâm người trong nước lạnh như băng, Đề Kiêu từ từ bình tĩnh lại.

Diệp Phụ An cũng không phải người hiền lành. Người như Diệp Phụ An có ham muốn khống chế cực mạnh, nhất định là muốn giao Diệp Ly Châu cho người mà ông ta hiểu tận gốc rễ, tốt nhất là môn sinh của ông ta. Đề Kiêu muốn đưa Diệp Ly Châu tới Hàm Châu, bên phía Diệp Phụ An khẳng định không đồng ý. Hơn nữa Diệp Phụ An luôn là trung lập, đem Diệp Ly Châu đính hôn cho hắn, thì chẳng khác nào Diệp Phụ An nhảy vào phe của Thái Tử.

Đường nét ngũ quan của Đề Kiêu rõ ràng, giọt nước theo khuôn mặt khôi ngô của hắn chảy xuống, rơi thẳng xuống ranh giới rõ ràng trên ngực hắn.

Đề Kiêu chưa bao giờ thích dùng phương pháp nhẹ nhàng, chẳng qua lần này không giống trước kia, nếu hắn mạnh mẽ bức bách Diệp Phụ An gả con gái cho hắn, nhất định sẽ tổn thương tình cảm mà Diệp Ly Châu dành cho hắn.

Lại xử lý quan hệ với Diệp Phụ An nữa?

Con ngươi hẹp dài tĩnh mịch của Đề Kiêu lóe lên một cái, Diệp Phụ An và hắn ở chung, đều là xem hắn như ngang vai ngang vế, nếu biết Đề Kiêu đang nhòm ngó con gái mình… Chậc, e rằng sau này ngay cả cửa của Diệp gia hắn cũng không vào được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK