• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Ly Châu bị ép ăn cơm cả đêm.Ngày hôm sau, Đề Kiêu nhéo cằm của Diệp Ly Châu hỏi nàng: “Cơm của ta rất khó ăn hả?”

Diệp Ly Châu có trêu chọc ai thì cũng không dám trêu chọc Đề Kiêu.

Nàng lắc đầu nói: “Không khó ăn, không khó ăn, không khó ăn một chút nào, rất đơn giản.”

Bị ép nói những lời dối lòng, Diệp Ly Châu cũng rất rầu rĩ.

Trái lại Đề Kiêu không phải là không đặt tâm tư ở phương diện này. Hắn đã xem không ít thứ có liên quan, cuối cùng phát hiện ra việc thiên phú bẩm sinh của hắn cũng không phải là rất tốt. Đặc biệt là với Diệp Ly Châu xinh xắn yếu đuối của mình.

Trong đám con gái cùng tuổi, Diệp Ly Châu cũng không xem là quá nhỏ nhắn. Dáng người nàng mảnh mai, bộ ngực đầy đặn, hai chân thon dài nổi bật, chính là vóc dáng rất hoàn mỹ, làm cho đàn ông rung động. Là Đề Kiêu lớn lên quá cao, thể trạng quá tốt, một tay là có thể xách nàng lên rồi.

Đề Kiêu kề cái trán lên trán nàng.

Dù thân thể của Diệp Ly Châu tốt hơn nữa cũng không chịu nổi sự đòi hỏi vô độ của Đề Kiêu. Hai ngày liên tiếp bị giày vò, người nàng có chút rã rời, đợi tới lúc sẩm tối thì hơi lên cơn sốt.

Đề Kiêu cho đại phu trong phủ đến xem, đại phu nói Diệp Ly Châu bị lạnh, lại thêm mệt nhọc quá độ, cho nên bị nhiễm phong hàn.

Trong phòng ấm áp, lúc hai người ở trên giường, Đề Kiêu cực ít khi dùng chăn đắp. Hắn không cảm thấy gì, nhưng sức khỏe của Diệp Ly Châu vốn yếu, hơi chịu chút hơi lạnh là lập tức khó chịu.

Buổi tối khi uống thuốc, giọng của Diệp Ly Châu đã có hơi khản đi, tuy khàn khàn, nhưng vẫn dễ nghe như trước, có chút hương vị biếng nhác đáng thương.

Nàng đang mặc áo ngủ màu trắng thuần, quần áo khép lại rất kín, không hề có một chút vẻ quyến rũ Đề Kiêu như lúc trước. Dưới ánh đèn nhàn nhạt, mái tóc dài của nàng đen như mực, cho người ta một loại cảm giác xa cách.

“Ngày mai sẽ phải về nhà rồi.” Bởi vì không thoải mái lắm, Diệp Ly Châu gắng sức hạ thấp giọng xuống một chút. Nàng uống một ngụm thuốc, thuốc rất đắng, mùi cũng rất tệ, “Hi vọng tối nay có thể khá lên.”


Đề Kiêu nhận lấy chén thuốc trong tay nàng, gom mái tóc dài của nàng lại rồi đút cho nàng một ngụm thuốc: “Đêm nay nghỉ ngơi sớm chút.”

Nàng uống từng ngụm thuốc nhỏ, mùi vị cũng không xem là rất tốt, uống từng ngụm trái lại cũng cảm thấy khó mà chịu nổi.

Diệp Ly Châu nói: “Để ta tự uống.”

Nàng cau mày, cố nén sự chán ghét uống hết thuốc xuống.

Cánh môi căng mọng, mang theo một chút ánh nước, nước thuốc theo khóe môi nàng chảy xuôi xuống.

Bởi vì da thịt nàng trắng muốt như ngọc, dưới đèn dường như có thể phát sáng, nước thuốc đen nhánh tôn nhau lên, cho người ta một loại cảm giác vừa trong trẻo lại quyến rũ.

Giống như là hồ yêu ngụy trang thành tiểu thư khuê các, bề ngoài vừa xa cách vừa lạnh nhạt, nhưng sâu bên trong lại không tự chủ mà lộ ra một chút dịu dàng yêu kiều.

Cái loại vừa chạm vào thì sẽ biến hóa đó.

Đề Kiêu lấy ngón tay có vết chai mỏng lau đi nước thuốc. Thuốc bị lau đi, trên cằm nàng lại hiện lên một mảnh màu đỏ, da thịt của nàng thực sự là non mềm, không chịu nổi lực quá lớn.

Chờ hắn cúi đầu, Diệp Ly Châu mới phát giác ra mới vừa rồi Đề Kiêu hẳn là đã ăn một viên kẹo, hơi thở rất ngọt.

Nàng bị ấn ngã, màn sa màu đỏ khép lại, ánh nến trong chụp đèn chập chờn.

Ngày kế, tinh thần của Diệp Ly Châu nhìn qua đã khá hơn rất nhiều. Ngày thứ ba sau hôn lễ nàng phải quay về Diệp gia.

Đề Kiêu sờ trán nàng: “Không còn nóng nữa.”

Diệp Ly Châu nói: “Tuy rằng thỉnh thoảng vẫn sẽ choáng váng, nhưng đã đỡ hơn hôm qua nhiều.”

Đêm qua tuyết rơi một trận, trên mặt đất đã phủ một tầng màu trắng.

Diệp Ly Châu được Đề Kiêu ôm lên xe ngựa.

Nàng vẫn còn hơi buồn ngủ, nên dựa vào bả vai Đề Kiêu, nhắm mắt lại.

Đề Kiêu cúi đầu ngắm Diệp Ly Châu.

Lông mi của nàng dài mà mảnh, vì để có vẻ có chút khí sắc, trên cánh môi còn cố ý thêm một chút son.

Đến Diệp phủ rồi, Diệp Ly Châu mới tỉnh lại. Diệp Phụ An biết hôm nay Diệp Ly Châu sẽ trở về, cố ý cho người quét dọn sạch sẽ, đem tuyết quét sạch, chờ đợi con gái trở về sớm.

Diệp Gia Hữu cũng đã chờ Diệp Ly Châu từ sớm.

Mấy ngày nay không gặp được chị gái, biết chị đến ở trong nhà người khác, trở thành vợ nhà người, trong lòng Diệp Gia Hữu luôn có chút lo lắng.

Vừa nghe được tin Diệp Ly Châu trở về, Diệp Gia Hữu đã cực kỳ nhanh nhẹn chạy ra, quả thực nhìn thấy Đề Kiêu đỡ Diệp Ly Châu đi ra từ trong xe ngựa.

Trên người Diệp Ly Châu đang khoác cái áo choàng màu trắng, tóc đen vấn lên, so sánh với trước khi lấy chồng cũng không có thay đổi gì mấy.

Diệp Gia Hữu hô to một tiếng “Chị ơi”. Diệp Ly Châu xoay người, cười nói: “Trên mặt đất còn hơi ướt, em đi chậm một chút.”


Diệp Gia Hữu vội vàng tiến lên, nhìn thấy Tần Vương, cậu nhịn một hồi lâu rồi mới gọi một tiếng “Anh rể”.

Diệp Gia Hữu còn nhỏ tuổi, ở trước mặt Đề Kiêu thì chính là một cái bánh bao nhỏ. Đôi mắt phượng của Đề Kiêu quét qua cái bánh bao nhỏ này.

Dáng người lùn như vậy, không có một chút sức cạnh tranh nào, hắn cũng lười so đo với thằng nhãi này.

Diệp Ly Châu ôm vai Diệp Gia Hữu đi vào bên trong: “Cha đang ở trong thư phòng hả?”

Diệp Gia Hữu nói: “Cha rất nhớ chị, chỉ là không nói ra thôi. Nghe nói chị về, cha rõ ràng là rất muốn đi ra, nhưng lại ra vẻ ngồi ở trong phòng.”

Thân là cha vợ, tự nhiên phải có uy nghiêm của cha vợ. Diệp Phụ An bây giờ lắc mình biến thành trưởng bối của Đề Kiêu, tự nhiên là nghĩ cách căn dặn Đề Kiêu phải đối xử tốt với cô con gái ngoan của ông thêm một chút.

Ba người cùng đi vào phòng, Diệp Phụ An vuốt râu không biết đang xem cái gì.

Diệp Ly Châu mang theo ý cười trong mắt: “Cha ơi.”

Diệp Phụ An đứng dậy: “Châu Châu, con với Tần Vương đã về đấy à.”

Diệp Ly Châu “dạ” một tiếng.

Nàng trở về lần này, Quân thị và Khương Nhiễm Y cũng không tiện tới đây nữa. Mấy bà vợ lẽ trong phủ cùng với Ô thị đã khỏi chân đều đến nhìn Diệp Ly Châu.

Nói thật, Diệp Ly Châu gả cho Đề Kiêu, tất cả mọi người đều không kịp chuẩn bị. Ô thị cũng không ngờ con ma ốm Diệp Ly Châu này lại có phúc đến vậy, có thể được Tần Vương điện hạ để mắt tới.

Sau khi Ô thị bị té gãy chân, việc trong nhà còn là để cho Chu di nương xử lý, trong lòng bà ta đương nhiên không quá dễ chịu. Rõ ràng bà ta mới là vợ cả, dựa vào cái gì lại để Chu di nương tới quản lý mọi chuyện? Đây hết thảy đều là do Diệp Ly Châu làm hại.

Ô thị hận Diệp Ly Châu đến nghiến răng, trong lòng cũng hận Chu di nương.

Nhưng Diệp Ly Châu đi tới, Ô thị không thể không tươi cười niềm nở: “Đại tiểu thư càng ngày càng xinh đẹp, gả đến chỗ điện hạ, Đại tiểu thư bây giờ có lẽ là an nhàn nhỉ?”

Bây giờ Chu di nương có quyền quản sự ở trong nhà, trước kia không thể nói chuyện, cũng không dám nói lời nào, hiện giờ lá gan đã lớn hơn, cũng dám phản bác lại Ô thị.

Chu di nương nói: “Thái thái, dáng dấp tiểu thư nhà chúng ta khiến người thương yêu như thế, điện hạ đương nhiên là thương nàng rồi, tháng ngày trải qua đương nhiên là rất tốt.”

Ô thị thấy Chu thị dạo này càng ngày càng to gan, cũng dám chen vào lời bà ta, trong lòng càng không được tự nhiên.

Ô thị cười hiền hoà, nói: “Chu di nương nói không sai, tiểu thư thật khiến cho người thương yêu. Có điều, Đại tiểu thư cũng đừng cứ nghe nàng, nếu nói thật lòng, đã vào nhà Tần Vương rồi, tiểu thư phải làm thêm một ít việc, cố gắng hầu hạ Tần Vương điện hạ cho tốt. Hầu hạ Tần vương tốt rồi, tiểu thư mới có những ngày tốt lành.”

Mấy câu này của bà ta cũng không bới ra được lỗ hổng, dù sao thì những người khác cũng đều nghĩ như vậy. Thiếu nữ đã gả cho người, đương nhiên phải hầu hạ chồng mình cho tốt. Người chồng chính là trụ cột trong gia đình, phải săn sóc chu đáo mới đúng. Ô Anh, cháu ngoại của Ô thị cũng không dám cả nghĩ xa xỉ tới làm tiểu thiếp của Tần Vương. Ô thị cảm thấy, nếu đưa Ô Anh cho Tần Vương, Ô Anh chắc chắn có thể hầu hạ Tần vương thỏa đáng.

Diệp Ly Châu lạnh lùng kiêu ngạo không chịu cúi đầu như vậy, lại không biết hầu hạ người khác, đàn ông rất nhanh sẽ chán ghét mà vứt bỏ.

Lương di nương nói hùa theo: “Thái thái nói rất đúng, tiểu thư kiên trì nghe đi. Tần Vương điện hạ bây giờ quyền cao chức trọng, tiểu thư phải làm một người vợ hiền, sớm sinh cho điện hạ một đứa con trai bụ bẫm.”

Lương di nương vừa nói ra những lời này, toàn trường lập tức yên tĩnh.

Thân thể Diệp Ly Châu yếu như vậy, thật sự có thể sinh con sao? Sợ là mệnh cũng không dài, còn làm sao mà sinh con.

Lương di nương lúng túng lại bồi thêm một câu: “Bên người tiểu thư liệu đã có nha đầu vừa ý chưa, để điện hạ thu vào, sau này được một nam nửa nữ, cũng sẽ hiếu thảo với tiểu thư.”

Diệp Ly Châu biết Lương di nương nói chuyện không hề có ác ý.


Lương di nương chỉ là không có đầu óc, không nói ra được những lời vừa lòng người khác. Diệp Ly Châu cũng không phải là người tính toán chi li, không so đo với mấy câu nói đó của Lương di nương.

Trong lòng Ô thị hơi dễ chịu hơn một chút.

Đứa con trai độc nhất và con gái duy nhất trong Diệp phủ đều là do Khương thị sinh ra, những người khác đều không có lấy một nam nửa nữ. Bây giờ Diệp Ly Châu bệnh tật, dáng vẻ giống như sẽ chết bất kỳ lúc nào, cũng là cái mệnh đoạn tử tuyệt tôn.

Ô thị cười híp mắt nói: “Đại tiểu thư chớ có tức giận, Lương di nương nói cũng không sai. Thay vì sau này nhìn Tần Vương điện hạ để cho người phụ nữ không quen biết sinh con, chẳng bằng cho ngài ấy một nha hoàn vừa ý.”

Diệp Ly Châu nhấp một ngụm trà, cánh môi mềm mại hơi nhếch lên: “Ta không dám nhắc tới chuyện này với điện hạ… Đêm qua, ta nói rằng trong nhà chỉ có một mình ta cũng quá quạnh quẽ, điện hạ rất tức giận, ngài ấy nói, nhất định phải lấy một người làm thiếp, tương lai lục đục với nhau cướp mất vị trí chủ mẫu của ta, ta mới hài lòng hay sao? Điện hạ nói vậy, nhưng là dọa ta một trận. Ta cũng không dám nhắc tới chuyện này nữa.”

Nụ cười của Ô thị trong nháy mắt phai nhạt, trên mặt chồng chất xấu hổ.

Diệp Ly Châu sờ sờ bụng dưới của mình: “Qua mấy ngày chưa biết chừng sẽ có động tĩnh, còn sớm mà, thái thái cũng chưa sinh con, ta vội gì chứ.”

Bây giờ Ô thị cũng không có kinh nguyệt nữa, làm sao mà sinh con? Nghe Diệp Ly Châu có ẩn ý chê bai, Ô thị tự cảm thấy bản thân cũng không có nói sai điều gì, nhưng lại phải chịu nhục nhã như vậy, sắc mặt cũng xanh mét.

Chu di nương nói: “Tiểu thư nhà chúng ta hãy còn trẻ, lúc này mới thành thân được mấy ngày. Ta thấy sức khỏe của tiểu thư khá hơn rồi. Qua hai năm nữa thân thể tốt hơn, đảm bảo sẽ sinh một đứa bé mập mạp. Lại nói tiếp, thế tử của phủ Tần Vương trong tương lai, nhất định phải là do tiểu thư nhà chúng ta sinh ra mới tính.”

Ô thị thấy Chu di nương không ngừng nịnh bợ Diệp Ly Châu, nếu như không phải là nhiều người như vậy đều đang ở đây, ánh mắt của bà ta khẳng định cũng sắp đỏ lên vì tức.

Buổi trưa Diệp Ly Châu cùng ăn một bữa cơm với người nhà, đến lúc sẩm tối, mới cùng Đề Kiêu quay về.

Ngồi ở trên xe ngựa, Diệp Ly Châu sờ trán mình, nàng nhỏ giọng lầm bầm: “Đầu ta hơi đau một chút.”

Đề Kiêu sờ sờ, quả thực lại phát sốt rồi.

Diệp Ly Châu gối lên đùi của Đề Kiêu, nàng nhắm mắt lại: “Điện hạ, thân thể ta không tốt, có thể sinh con không đây.”

Đề Kiêu nói thản nhiên: “Không sinh được, thì nàng làm thế nào?”

Diệp Ly Châu cũng chưa từng nghĩ tới, nàng không nghĩ xa như vậy, khi đó có lẽ nàng đã chết rồi.

Diệp Ly Châu thực sự rất đau đầu, nàng day trán: “Ta cũng không rõ lắm, trước kia chưa từng nghĩ tới.”

Đề Kiêu nhìn về phía cái bụng bằng phẳng của nàng.

Chỗ này cũng từng tràn đầy rồi, từng bị hắn làm đầy. Nàng có tình yêu của hắn là đủ rồi, cần đứa bé gì chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK