• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người dịch: LC

Trong giọng nói của Đề Kiêu mơ hồ mang theo tức giận: “Nàng có biết đây là cái gì không? Trực tiếp ăn vào trong bụng, không sợ ăn xong không còn mạng nữa hả?”

Diệp Ly Châu nắm chặt cái bình: “Ta ngửi mùi thấy giống Thấm Tuyết Đan, thơm quá, nhất thời không nhịn được. Thứ này không ăn được ạ?”

Đề Kiêu: “…”

Hắn cầm lấy bình thuốc trong tay Diệp Ly Châu: “Không thể ăn bậy. Sau này ta cho nàng ăn cái gì, lúc đó nàng mới có thể ăn.”

Diệp Ly Châu bị Đề Kiêu la mắng, trong lòng có chút khó chịu. Nàng rầu rĩ quay người đi, nhắm mắt ngủ.

Đề Kiêu thấy Diệp Ly Châu không nghe mình giảng lý lẽ, lại còn dám quay lưng chiến tranh lạnh với hắn, lập tức xoay người nàng lại: “Giận rồi à?”

Nước mắt tràn ra từ khóe mắt, nàng lau đi rồi nói khẽ: “Mới không đâu.”

Rõ ràng chính là trong lòng không phục, nhưng ngoài mặt lại không nói gì.

Đề Kiêu xoa khóe mắt của Diệp Ly Châu: “Chẳng lẽ ta nói sai à? Làm sai thì nên bị phê bình, nàng còn không cho ta nói nàng nữa hả?”

Diệp Ly Châu rầu rĩ không nói lời nào.

“Nhìn thấy thứ gì cũng ăn. Nàng có từng nghĩ, ngộ nhỡ ăn xong không tốt cho cơ thể, ăn xong bệnh sẽ nặng thêm, đến lúc đó làm thế nào mà cứu nàng đây?”

Đề Kiêu trước giờ không nỡ để người khác giáo huấn Diệp Ly Châu. Diệp Ly Châu làm sai chuyện gì, người khác trừng nàng một cái cũng không được.

Nhưng hắn cũng không phải là một mực để cho nàng làm sai chuyện, mà là mang về nhà, chỉ cho phép một mình hắn phê bình nàng.

Diệp Ly Châu dụi mắt: “Đây là ở nhà, đồ lại đặt ở bên giường. Ai mà ngờ là thứ gì không tốt chứ? Lẽ nào ta thật sự đã phải ăn thuốc gì không tốt?”

Đề Kiêu ước chừng bảy tám viên cũng không tính là ít nữa.

Hắn nhìn Diệp Ly Châu: “Nàng có cảm thấy thân thể có gì khác lạ không?”

Diệp Ly Châu lắc đầu: “Không có mà.”


Đề Kiêu nhíu mày: “Thật không có?”

“Không có thật.”

Sắc mặt Đề Kiêu ngay tức khắc sa sầm, cái tên lang băm Lương đại phu kia, lại dám lừa hắn.

Hắn khẽ vuốt tóc nàng: “Được rồi, đi ngủ trước đi. Ta tắm xong sẽ quay lại với nàng.”

Diệp Ly Châu “dạ” một tiếng.

Sau khi tắm xong Đề Kiêu nằm xuống bên cạnh Diệp Ly Châu. Trên người Đề Kiêu có hơi thở mát rượi dễ ngửi, Diệp Ly Châu nằm sấp trong lòng hắn, ngủ rất say.

Đề Kiêu khẽ xoa xoa cái gáy của nàng, vốn còn đang mong đợi thuốc mà Lương đại phu cho có tác dụng, bây giờ xem ra, e là đã lấy lệ với hắn rồi.

Đề Kiêu cũng nhắm mắt lại.

Hai khắc sau, Diệp Ly Châu bị nóng mà tỉnh.

Nàng hất cái chăn trên người, yếu ớt phát hiện ra bản thân cũng không có bao nhiêu sức lực.

Diệp Ly Châu mở miệng gọi Đề Kiêu: “Điện hạ…”

Vừa mở miệng, mới biết giọng mình trêu người nhường nào. Như cái móc nhỏ móc thật chặt lấy trái tim người ta.

Đề Kiêu cau mày, mở mắt ra.

Tai của Diệp Ly Châu đỏ lên, nàng nói: “Điện hạ, chàng có muốn… Có muốn…”

Đề Kiêu nghi hoặc: “Sao?”

Diệp Ly Châu ấp a ấp úng rất lâu, không mở miệng được, vò chăn nói khẽ: “Ta khát nước.”

Đề Kiêu đành phải xuống giường rót cho Diệp Ly Châu một chén nước.

Diệp Ly Châu quả thực cảm thấy khát nước, cảm thấy cả người đều nóng lên. Nàng đón lấy chén trà, nhấp một ngụm, đôi con ngươi mờ mịt ướt át lại nhịn không được mà quan sát Đề Kiêu.

Đề Kiêu đang mặc áo ngủ, cổ áo lỏng lẻo mở ra rất rộng, lộ ra cơ bắp cường tráng rắn rỏi.

Thoáng chốc Diệp Ly Châu cảm thấy người mình càng nóng hơn, tay nàng run lên một cái, nước bắn lên người Đề Kiêu.

“Xin, xin lỗi.” Diệp Ly Châu nhỏ giọng nói, “Để ta lau cho chàng.”

Nàng quả thực không cố ý, mới vừa rồi khi tỉnh lại thì đã thế này, toàn thân rã rời chẳng có chút sức lực nào, cả người đều nóng lên, giống như là phát sốt vậy.

Rất là khát khao Đề Kiêu.

Nhưng nàng cũng ngại mở miệng.

Nước bị vẩy vào chỗ quan trọng, Diệp Ly Châu không tìm được khăn, bèn dùng tay mà lau, sau đó, tay của Đề Kiêu phủ lên tay nàng.

Tay kia của Diệp Ly Châu ôm chặt lấy Đề Kiêu, hôn hắn.



Cả đêm tự nhiên là dài dằng dặc, hai người tỉnh lại thì đã là buổi chiều ngày hôm sau.

Diệp Ly Châu quấn lấy Đề Kiêu cả đêm.

Nàng ăn nhiều thuốc quá, sau mỗi lần kết thúc không lâu, cả người lại nóng lên.

Cũng là thân thể Đề Kiêu cường tráng cực kỳ, mới thỏa mãn được đòi hỏi của Diệp Ly Châu.

Cuối cùng Diệp Ly Châu thực sự không chịu nổi nữa, hai người mới ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại, Đề Kiêu nhéo má Diệp Ly Châu, nói trêu nàng: “Sau này còn dám ăn linh tinh nữa không?”

Diệp Ly Châu đẩy tay hắn ra, giọng nàng có chút khàn đi, mang theo mấy phần tủi thân: “Ai mà biết thuốc này là để ta… Sao chàng lại đặt cái thứ này ở đầu giường chứ?”

Lúc này Đề Kiêu đã được thỏa mãn, tâm tình tự nhiên là không tệ: “Chỉ là để ở đấy thôi, đâu biết được nàng tham ăn thế, lại có thể ăn nhiều như vậy.”

Diệp Ly Châu chôn mặt vào gối.


Đề Kiêu xoay người nàng lại: “Đêm qua nàng hài lòng về phu quân chứ?”

Lần này tai của Diệp Ly Châu cũng đỏ lên, không muốn nhìn Đề Kiêu nữa.

Đề Kiêu nói: “Nàng không chịu nói, ta sẽ phải thuật lại những lời mà nàng nói tối qua.”

Diệp Ly Châu rốt cuộc không chịu nổi nữa.

Tuy rằng bị ảnh hưởng, thân thể không nghe sai bảo, nhưng đầu óc của nàng vẫn nghe sai bảo đó. Hôm qua nàng đã nói với Đề Kiêu cái gì, nàng đều nhớ rất rõ ràng.

Nàng che kín môi Đề Kiêu: “Không cho chàng nói.”

Đề Kiêu thấy nàng ngoan ngoãn nhào vào trong lòng mình, thì thuận thế ôm nàng đi ra: “Đi tắm thôi, hôm qua ra nhiều mồ hôi như vậy.”

Diệp Ly Châu cũng không nói gì nữa, ngoan ngoãn bị Đề Kiêu ôm đi, khuôn mặt vùi vào trong lòng Đề Kiêu.

Sau khi trải qua một đêm này, Diệp Ly Châu cũng nghe lời hẳn. Đề Kiêu lại làm chuyện thân mật gì đó với nàng, nàng cũng không phản kháng, hơn nữa còn ngoan ngoãn mặc cho Đề Kiêu tới.

Chỉ là có một điểm không được, ở những nơi không phải là ở trên giường, Diệp Ly Châu vẫn sẽ giãy dụa, không thật sự bằng lòng.

Xấu hổ quá mà.

Đề Kiêu hiểu rõ, chuyện này, hắn đã cho Diệp Ly Châu được thỏa mãn, đã bắt được trái tim của tiểu mỹ nhân.

Lễ mừng năm mới, Diệp Ly Châu còn phải vào cung một chuyến.

Thân thể của nàng càng ngày càng khỏe hơn, khí sắc cũng tốt hơn lúc trước vài phần. Thái y bắt mạch đều nói rằng Diệp Ly Châu đã khá hơn không ít.

Hoàng hậu thấy Diệp Ly Châu mỗi ngày một khoẻ mạnh hơn, trong lòng cũng vui mừng.

Chuyện vu cổ, Thái Tử đã cho người tra rõ, tra ra một nhóm người vơ vét của cải gây họa cho quan lớn cùng với dân chúng trong kinh thành.

Những người này rất có địa vị ở trong kinh, ra vào nhà của vương hầu, đặc biệt hiểu rõ người của phe Nhị hoàng tử.

Chẳng qua, có dính líu đến thuật vu cổ, người của phe Nhị hoàng tử cũng không dám tùy tiện ra tay bảo vệ, bảo vệ người thì chính là cùng một giuộc. Tần Vương còn đang ở kinh thành, không ai dám gánh lấy mối nguy này.

Hoàng đế đã từng phái người ngầm ra hiệu cho Thái tử đừng tra rõ việc này. Rằng đây là Tần Vương ngấm ngầm mưu toan gây chia rẽ quan hệ cha con của Hoàng đế và Thái tử.

Hoàng đế không biết Thái tử có nghe lọt tai hay không. Ông ta cảm thấy hẳn là Thái tử nghe lọt được một phần, đối với Tần Vương đã có lòng đề phòng. Nếu không, lần này sau khi Thái Tử tra rõ, khẳng định là không giữ được bình tĩnh, sẽ lộ ra một chút cảm xúc ở trước mặt Hoàng đế. Thái Tử vẫn như thường ngày, chỉ là hơi cách xa Tần Vương một chút. Lúc vào triều, Thái Tử cũng không chủ động đi tìm Tần Vương trò chuyện nữa.

Điều đáng tiếc duy nhất, chính là, những người tham dự vào sự kiện vu cổ cũng không giữ được. Thái Tử nói là vì ổn định lòng dân, cũng vì cấm dân gian dùng vu cổ hại người, nên đã chém hết những người điều tra ra được.

Cuối năm Diệp Ly Châu tiến cung đi thỉnh an Hoàng hậu, cáo mệnh phu nhân các nhà cũng tới trong cung Hoàng hậu thỉnh an.

Diệp Ly Châu vô cùng kinh ngạc phát hiện, người của Diệp gia tới lại không phải là Ô Thị, mà là Chu di nương. Có được chút thời gian rảnh rỗi, Diệp Ly Châu lặng lẽ đi hỏi Chu di nương, vì sao không phải là Ô Thị tới.

Chu di nương đã được Diệp Phụ An nhắc nhở. Đối mặt với cái chết thê thảm của Ô Thị, lại nghĩ tới đại công tử đang ngày càng chín chắn, Chu di nương vốn đã không dám làm ra chuyện gì, bây giờ càng là an phận tiếc mạng mà sống.

Chu di nương nói: “Ô Thị làm sai chọc giận lão gia, lão gia đã bỏ nàng, đã đuổi nàng đi rồi.”

Diệp Phụ An cũng không có dự định tái giá lấy một người có thân thế tốt, cho nên Chu di nương liền được lên làm chính thất.

Diệp Ly Châu cũng không nghĩ quá nhiều. Xưa giờ nàng không phải là người đa tâm, nàng chỉ cười cười với Chu thị: “Vậy thì chúc mừng thái thái.”

“Không dám nhận lời chúc của tiểu thư, ta xuất thân nô tỳ, vốn nên là tôi tớ của Diệp gia. Tiểu thư không cần coi trọng, ngày sau có gì cần, cứ tới tìm ta là được.”

Chu thị rất rõ địa vị của bản thân, chỉ cần nàng ta thành thành thật thật, không tranh giành cái gì, ở trong mắt người khác, nàng ta chính là một phu nhân tôn quý, ở nhà cũng có thể quản sự, có thể được nhiều thị thiếp nịnh hót. Nàng ta không có quá nhiều ham muốn, những thứ này cũng đã đủ rồi.

Diệp Ly Châu và Chu thị cũng không tính là thân thiết. Tính tình Diệp Ly Châu trước giờ dịu dàng, có điều trên thực tế con người nàng cũng là xa cách bạc tình, chỉ đem tình cảm có hạn cho người mà mình để ý thôi. Cho nên nàng cũng không nói thêm những chuyện khác với Chu thị.

Trong cung yến, Diệp Ly Châu được đặc cách ngồi ở bên cạnh Hoàng hậu, ngồi bên kia Hoàng hậu là Thịnh quý phi.

Sắc mặt của Thịnh quý phi không tính là rất tốt. Gần đây hoàng đế mới có được mấy mỹ nhân mà quan viên địa phương đưa tới, mặc dù không hề lạnh nhạt với Thịnh quý phi, nhưng cũng không thường xuyên đi tới chỗ Thịnh quý phi giống như trước nữa.

Thế lực của Nhị hoàng tử trên triều đình một lần nữa bị suy yếu. Thái Tử xử lý việc vu cổ lần này, thủ đoạn sấm sét khiến cho không ít đại thần trong triều thay đổi cách nhìn, cũng lôi kéo được một nhóm người.

Thịnh quý phi gần đây nhìn ai cũng không thuận mắt, nhìn thấy Diệp Ly Châu, thì nhớ ngay tới Tần Vương đang không ngừng nhằm vào Nhị hoàng tử, lại càng không thuận mắt.

Nàng ta thậm chí mơ hồ hối hận trước đây không để cho Nhị hoàng tử xin cưới Diệp Ly Châu. Nếu như biết thân thể của Diệp Ly Châu càng ngày càng tốt, sau khi Nhị hoàng tử cưới được đến tay, không những có thể lôi kéo được Diệp Phụ An, Thịnh quý phi cũng có thể hành hạ Diệp Ly Châu một phen.

Lúc này Diệp Ly Châu lại càng quyến rũ, nhiều thêm vài phần ý vị, bờ môi căng mọng như cánh hoa hồng, khiến người ta có xúc động muốn hôn một cái.


Trẻ, đẹp, giống hệt những người mới mà Hoàng đế sủng ái gần đây.

Thịnh quý phi nhìn ai cũng đều ghen ghét, lòng như bị dao cắt, nhưng chẳng thể nói được gì, chỉ cần nàng ta mở miệng, Hoàng hậu nhất định sẽ bới móc để nàng ta không xuống đài được, giữa chừng nàng ta đành phải tìm cái cớ rời đi sớm.

Buổi chiều Diệp Ly Châu muốn về cùng Đề Kiêu, bèn nán lại trong cung một lát nữa.

Không lâu sau thì Đề Kiêu và Thái Tử cùng qua đây.

Diệp Ly Châu còn đang trò chuyện với Hoàng hậu, trông thấy Đề Kiêu và Thái Tử, nàng liền đứng dậy.

Hoàng hậu nói với Đề Kiêu: “Xem tiểu vương phi của ngươi biết nhiều lễ nghi hơn kìa, sau này yêu thương người ta một chút. Ở nhà thì tốt với người ta một chút.”

Đề Kiêu hờ hững gật đầu.

Hoàng hậu nói: “Ngươi xem ngươi kìa, cả ngày làm mặt lạnh, cứ cái bộ dạng này, cũng không sợ hù dọa Châu Châu.”

Đề Kiêu kéo Diệp Ly Châu qua: “Hoàng hậu yên tâm, nàng không sợ ta đâu.”

Diệp Ly Châu bị hắn giữ lấy vai, Đề Kiêu nói: “Hoàng hậu, ta đưa nàng về trước.”

Hoàng hậu nhìn Đề Kiêu cứng rắn với tiểu cô nương như vậy. Chờ người đi rồi, mới nói với Thái Tử: “Cậu của con đó, chỗ nào cũng được, chính là không tốt với phụ nữ thôi.”

Thái Tử cười tủm tỉm: “Mẫu hậu, cái này thì người nghĩ sai rồi. Cậu tốt với Vương phi lắm, bình thường không nỡ để người khác nhìn nhiều hơn nửa con mắt đâu.”

Lúc này Đề hoàng hậu mới nói chuyện chính sự với Thái Tử.

Đề Kiêu dẫn Diệp Ly Châu đi ra ngoài, hắn nói: “Tối nay đi tới hồ Điểm Thúy, lúc về thì gần hơn chút.”

Diệp Ly Châu “dạ” một tiếng, rồi đi cùng Đề Kiêu ra ngoài. Trên người Đề Kiêu có mùi rượu thoang thoảng, Diệp Ly Châu nói khẽ: “Điện hạ, chàng uống rượu à?”

Quả thực có uống một chút.

Đề Kiêu nói: “Nàng không thích à?”

Diệp Ly Châu lắc đầu.

Đề Kiêu khép lại áo choàng cho nàng, lúc này, phía trước có một người đi tới.

Người nọ cũng không ngờ sẽ chạm mặt Đề Kiêu, ngay lập tức giật nảy mình, lúc này mới chắp tay nói: “Tần Vương.”

Đề Kiêu hờ hững nói: “Nhị hoàng tử đây là muốn đi tới chỗ Quý phi à?”

Triệu Dật gật đầu nói: “Sức khỏe của mẫu phi không tốt, ta đi thăm người một chút.”

Tuy rằng Đề Kiêu đang ở bên cạnh, Triệu Dật không tiện quan sát Diệp Ly Châu, nhưng không chống đỡ nổi nỗi nhớ nhung dưới đáy lòng, hắn vẫn nhìn thêm một chút.

So sánh với lần gặp trước Diệp Ly Châu càng động lòng người hơn. Đôi mắt nàng dịu dàng, đứng ở bên cạnh Đề Kiêu, thoạt nhìn có chút lém lỉnh.

Đề Kiêu gật đầu: “Đã như vậy, Nhị hoàng tử sớm qua đó đi.”

Triệu Dật đi sát qua bên người, đi được mấy bước, hắn nhịn không được quay đầu lại.

Đề Kiêu ôm lấy vai Diệp Ly Châu, nói với nàng: “Buổi tối muốn ăn gì, để đầu bếp làm cho nàng. Hai ngày này nàng lại gầy đi rồi, thế nào mà chỉ ăn cơm không thêm thịt?”

Giọng nói của người đàn ông dịu dàng, tuyệt nhiên không giống với lúc lên triều. Diệp Ly Châu cũng không phải là vẻ lạnh lùng mà hắn thấy mỗi lần, mà là nhu thuận dựa sát vào, ngây thơ ngửa mặt lên, không biết đã nói câu gì, lại có thể khiến cho Đề Kiêu nở nụ cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK