• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Không được." Nhị Bảo không phục: "Anh đã làm anh cả lâu thế rồi, giờ đến phiên em, từ giờ trở đi, anh phải kêu em là anh cả.""Nhị Bảo, có phải em ngứa da rồi không?" Đại Bảo giơ nắm tay nhỏ lên.".

.


." Nhị Bảo đối mặt với Lý Thiết Trụ chín tuổi còn nói ra đòn là ra đòn, nhưng khi đối mặt với nắm đấm của anh cậu bé thì chép miệng, ấm ức nhìn về phía mẹ mình: "Mẹ, anh cả bắt nạt con…”Thẩm Y Y nín cười, vội vàng vuốt vuốt tóc của Đại Bảo và Nhị Bảo: "Ngoan."Không có thiên vị đứa nào.Nhị Bảo biết mẹ chắc sẽ không giúp cậu bé rồi, hầm hừ làm động tác nghé con tức giận với Đại Bảo.Đại Bảo không hề nhúc nhích, tỏa ra khí chất của anh cả chèn ép sít sao.Lý Thâm đã rửa xong chén đũa đem đặt chén ở gian nhà chính, tiếng ồn hối hả bên ngoài truyền đến, mọi người đã ăn cơm trưa chuẩn bị đi làm việc rồi.

Anh cũng nên đi.Lý Thâm nghĩ vậy nhưng anh không nhúc nhích, nghe tiếng nói nho nhỏ trong nhà bếp."Anh Thâm!"Bên ngoài cửa lớn truyền đến giọng nói của Trần Cường, còn vỗ vỗ cửa: “Đi thôi, đi làm nào."Lý Thâm hoàn hồn, ho một tiếng rồi cầm cuốc, lưỡi liềm đi ra ngoài, vừa mở cửa, đằng sau lập tức truyền tới một giọng nói mềm mại: "Anh Thâm, đợi đã.”Anh nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy cô gái xinh đẹp cầm theo một cái ấm nước chạy ra từ trong phòng bếp, lúc gần đến trước mặt anh thì đưa bình nước trong tay cho anh: “Ừm… nước.”Lý Thâm nhìn ấm nước được rửa sạch sẽ trên bàn tay trắng nõn mảnh khảnh, ánh mắt di chuyển lên khuôn mặt nhỏ nhắn đang nở cười xinh đẹp của cô, yên lặng nhận bình nước."Vất vả rồi." Thẩm Y Y dặn dò: "Nhanh đi bắt đầu làm việc đi, thời tiết quá nóng, nhớ uống nhiều nước, đừng để bị cảm nắng, trong nhà anh không cần lo lắng, em sẽ chăm sóc cẩn thận ba đứa nhỏ.”"Ừ, " Lý Thâm mấp máy môi, nhìn cô một cái, bấy giờ mới quay người rời đi.Thấy anh đi ra ngoài, Thẩm Y Y đi lên một bước, muốn đợi anh rời đi rồi đóng cửa lại, lập tức nhìn thấy Trần Cường vẻ mặt như gặp quỷ ở ngoài cửa nhìn cô."..." Thẩm Y Y quơ quơ tay: "Cường Tử.""Chị… chị dâu." Anh ấy cố gắng khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, kéo Lý Thâm bỏ chạy.Thẩm Y Y: ???Mặt mày cô trông đáng sợ vậy sao?Không phải Thẩm Y Y đáng sợ, mà là hành vi của Thẩm Y Y quá đáng sợ!Đến bây giờ Trần Cường cũng không có cách nào tin vào hai mắt của mình, người vừa mới nói chuyện dịu dàng với anh Thâm chính là Thẩm Y Y sao? Sợ không phải là bị thứ dơ bẩn gì “dựa” vào người rồi chứ?Trần Cường nghĩ như vậy, cũng hỏi luôn như thế.Sau đó bị anh Thâm gõ mạnh lên đầu: “Mẹ nó cậu có ý gì? Vợ tôi là người gì tôi không biết sao? Cô ấy vốn dịu dàng hiền huệ như thế đó!”Trần Cường nghĩ thầm, anh Thâm, anh nói câu này không thấy chột dạ sao?Lý Thâm không chột dạ, tiếp tục nói: “Giữa trưa cô ấy nấu cơm cho tôi và ba đứa nhỏ ăn, còn nói về sau phải sống vui vẻ với tôi.


Cậu khóa miệng mồm cho cẩn thận, đừng nói mấy lời xui xẻo này ở trước mặt tôi, nếu không tôi đấm cậu."Trần Cường vội nói “sẽ không”.

Nghĩ thầm, anh Thâm, anh dám nói vợ của anh thay đổi lớn như vậy không phải lại đang suy nghĩ quỷ kế gì để ly hôn với anh sao?Không thể không nói, quả nhiên là giao tình sinh tử, tuy không phải anh em ruột nhưng suy nghĩ lại cực kỳ giống nhau.Lý Thâm cảm thấy Thẩm Y Y đột nhiên thay đổi lớn như vậy chắc chắn có nhu cầu khác, nhưng anh sẽ không nói ra, anh hy vọng sự thay đổi này có thể tiếp tục lâu một chút, coi như là lừa gạt anh cũng không sao.Dù sao anh vẫn sẽ không ly hôn!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK