• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Ai?” Thiết Trụ bị kẹt cuống họng, hô hấp không thông, mặt đỏ lên, đưa tay ra sau bắt lấy người phía sau, ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt hơi lạnh của Thẩm Y Y.

Bác, bác hai?Thiết Trụ lập tức cứng người.

“Cậu muốn đánh ai?” Thẩm Y Y híp mắt.

“Con, con.

” Thiết Trụ nhìn gương mặt trắng nõn xinh đẹp, lại lộ ra ý lạnh của Thẩm Y Y, sợ hãi nuốt nước bọt: “Con, không đánh ai.

”“Nói láo!” Nhị Bảo lập tức cáo trạng, nói to: “Mẹ, Thiết Trụ anh ấy vừa mới đẩy Tiểu Bảo, hại Tiểu Bảo suýt ngã, anh ấy còn giành cá của chúng con!”Thiết Trụ trừng Nhị Bảo: “Câm…đau đau đau.

”Thẩm Y Y xách cổ áo cậu ta lên, cười như không cười: “Cậu bảo ai câm miệng?”“Con khụ khụ hu hu ~” Thiết Trụ đau tới khóc: “Con, con không dám nữa, hu hu, bác hai, bác tha cho con đi.

”“Biết sai chưa?” Thẩm Y Y bất động: “Còn dám bắt nạt ba đứa, giành đồ của chúng nữa không?”“Không dám nữa, không dám nữa.

” Thiết Trụ nói liên thanh, ra hiệu Cẩu Đản trả cá cho Tiểu Bảo.


Mấy đứa trẻ Cẩu Đản nhìn tới dại ra, run rẩy trả cá cho Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo lau nước mũi, vươn tay đón lấy cá, ôm vào trong lòng.

Lúc này Thẩm Y Y mới thả Thiết Trụ ra.

“Chạy mau!” Thiết Trụ vừa được tự do, chuồn còn nhanh hơn thỏ, đàn em của cậu ta cũng chạy theo cậu ta.

Đợi khi chạy xa một chút, xác nhận Thẩm Y Y không bắt được cậu ta, quay đầu hung hăng chửi: “Đồ đàn bà ác độc, vô liêm sỉ, tham ăn lười làm, bác hai tôi sớm muộn cũng bỏ bà!”Sắc mặt Thẩm Y lạnh uống, còn chưa tức giận, ba đứa con đã tức giận, chống nạnh phản bác: “Mẹ em mới không phải là đồ đàn bà ác độc!”Thẩm Y Y mềm lòng.

“Đừng có mẹ mày mẹ mày, bà ta căn bản không thích bọn mày.

” Thiết Trụ nói to: “Bà ta sẽ nhanh chóng bỏ tụi mày đi, về thành phố sống cuộc sống tốt đẹp, không cần chúng mày nữa…”“Lý Thiết Trụ!” Thẩm Y Y lạnh mặt, xắn tay áo lên.

Lý Thiết Trụ sợ hãi, một đám người vội tản ra.

“Anh nói bậy!” Nhị Bảo tức giận đuổi theo, bị Thẩm Y Y kéo lại, còn không quên gào to với bóng lưng của Lý Thiết Trụ: “Mẹ em sẽ không bỏ bọn em, cha em nói mẹ em sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh chúng em.

”“Nhị Bảo!” Thẩm Y Y vội kéo cậu lại, nghe cậu nói vậy, trong lòng vừa chua chát vừa xấu hổ, ngồi xổm xuống nhìn cậu, mang theo ý cười dịu dàng: “Không đuổi nữa, đợi lát nữa mẹ tới nhà nó đòi công đạo, để nó không dám mắng mẹ nữa, được không?”Đây là lần đầu tiên cô dựa gần cậu như vậy, còn dịu dàng như thế, Nhị Bảo có hơi ngại: “Ừm…”“Ngoan!” Thẩm Y Y thấy mặt cậu dính bùn, vươn tay lau cho cậu.

Nhị Bảo càng ngại.

Đại Bảo và Tiểu Bảo nhìn thấy mẹ dịu dàng với Nhị Bảo như vậy, lập tức có hơi nóng mắt.

Tiểu Bảo mới hai tuổi, không giấu được nhiều tâm tư như thế, ôm cá tới gần: “Mẹ ~ cá cá.

”“Ừm, cá cá.

” Thẩm Y Y cười nhận lấy.

“He he~” Tiểu Bảo cười lên, lộ ra cái răng gạo nhỏ trắng bóc, rất đáng yêu.

Thẩm Y Y bị sự đáng yêu của cậu làm cho tan chảy, không nhịn được tới hôn lên mặt cậu.


Lúc rời đi, Tiểu Bảo mắt sáng lấp lánh nhìn cô, dẩu môi cũng hôn cô: “Mua~”Thẩm Y Y bị bôi một mặt nước bọt, cười lên.

“Mẹ, con cũng muốn!” Nhị Bảo vội vàng đi tới.

Thẩm Y Y cũng hôn lên mặt cậu một cái, Nhị Bảo liền học theo Tiểu Bảo, hôn lại cô, vô cùng vui sướng.

Mà Đại Bảo luôn đứng ở cự ly không xa không gần, đan ngón tay, mím môi, cậu cũng muốn được mẹ hôn, nhưng cậu là trẻ lớn…“Đại Bảo, tới đây.

” Thẩm Y Y gọi cậu.

Đại Bảo không ngờ mẹ sẽ gọi cậu, trừng to mắt, ngại ngùng đi tới: “Mẹ?”“Mua~”Thẩm Y Y thơm một cái lên mặt cậu.

Gương mặt Đại Bảo dần đỏ lên, ôm chỗ được thơm, vô cùng xấu hổ.

Nhị Bảo thúc giục cậu: “Anh, anh còn chưa hôn mẹ, em và Tiểu Bảo đều hôn rồi.

”Tiểu Bảo phụ họa với anh hai cậu nói: “Đúng! Thơm thơm!”Đại Bảo đỏ bừng mặt trừng hai em trai, lại phát giác mẹ đang nhìn cậu, xấu hổ cúi đầu.

Nhìn cảnh tượng ấm áp này, trong mắt các con tràn ngập quấn quýt đối với cô, tựa như cô chưa từng ngó lơ chúng, vành mắt Thẩm Y Y hơi nóng.

Trước đây, cô bởi vì tình tiết ràng buộc, đối xử không tốt với chúng, là mẹ ruột, cô mắc nợ chúng quá quá nhiều.

Cô có tài cán đức hạnh gì, có ba đứa con trai đáng yêu lại hiểu chuyện như vậy?Cô sinh lòng hổ thẹn.


“Mẹ, sao mẹ lại khóc?” Nhị Bảo phát hiện cô khóc, rất sốt ruột, xoay quanh cô.

Tiểu Bảo vươn tay lau nước mắt cho cô: “Mẹ, đừng khóc ~”Đại Bảo càng lo lắng, cậu tưởng mẹ bởi vì cậu không hôn nên mới khóc, lập tức đi tới, “chụt” một tiếng, hôn lên mặt của Thẩm Y Y, rối rít nói: “Mẹ, mẹ đừng khóc, Đại Bảo hôn mẹ!”Thẩm Y Y vốn dĩ khóc tới rất thương tâm, vừa nghe Đại Bảo nói vậy, lập tức dở khóc dở cười, vội vàng lau nước mắt, an ủi nói: “Ừm, được, mẹ không khóc!”“Tiểu Bảo! Tay của em đều là mùi tanh của cá, đừng dây vào mẹ!” Nhị Bảo tức giận nói, vội vàng kéo tay của Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo hơi không phục, đặt tay lên mũi ngửi, quả nhiên có mùi tanh của cá, lập tức hơi ấm ức nhìn Thẩm Y Y: “Mẹ, xin lỗi…”“Không sao.

” Thẩm Y Y nói: “Mẹ không quan tâm, Tiểu Bảo là quan tâm mẹ.

”Tiểu Bảo lập tức bật cười, chạy bình bịch đi: “Con đi rửa tay.

”“Tiểu Bảo chạy chậm thôi, cẩn thận ngã.

” Đại Bảo vội vàng đuổi theo bảo vệ em trai.

Ảng nước đó rất cao rất to, Thẩm Y Y sợ chúng ngã vào trong, vội vàng dắt Nhị Bảo tới: “Đừng vội, mẹ múc nước cho các con.

”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK